"Ha ha ha..." Lâm Tây kéo dài nụ cười gượng: "Ôi trời, con người tôi không thích hợp phụ trợ người khác đâu."
Cô bắt đầu nói bậy bạ: "Hồi còn bé, bà nội tôi từng tính mệnh cho tôi, nói tôi là Lữ Bố chuyển thế, chuyên khắc cấp trên trực tiếp, ai làm cấp trên của tôi thì người đó xúi quẩy. Thế nên để tốt cho cô, mấy lời thế này về sau đừng nói nữa."
Những người xung quanh đang nhìn bài đều kinh ngạc nhìn nhau tới lui, 14146 nói chuyện với ai vậy? Cô thật sự là Lữ Bố chuyển thế à?
0553 trầm mặc một lát, nói: "Thanh niên bây giờ đều giống như cô sao?"
"Không kém hơn bao nhiêu đâu." Lâm Tây nịnh nọt nói: "Cô cũng còn rất trẻ mà, cũng không lớn hơn tôi mấy tuổi đâu."
0553 ở bên kia điện thoại nghe được câu này, nâng tay trái lên nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mình, cô ta cười một chút, nói: "Tôi còn trẻ? Cô biết tôi bao nhiêu tuổi không?"
Lâm Tây nhớ lại ngoại hình của 0553 một chút, làn da của 0553 rất trắng, mặt chữ điền, trông không xấu nhưng khí chất mạnh mẽ trên người chính là thứ khiến người ta chú ý nhất. Lâm Tây ước chừng nói: "Cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi thôi."
0553 lại cười, cô ta nói: "Cô vào nhà tù cũng mới khoảng một tháng, từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới người của các khu giam giữ khác vào tù lúc nào sao?"
Một câu nói đó đã khiến Lâm Tây mê mang, hình như trước nay cô chưa từng tự hỏi qua vấn đề này.
0553 nói xong câu đó thì nói tiếp: "Đừng vội từ chối chuyện bỏ phiếu cho tôi, chuyện quan trọng nhất bây giờ là chuyện thuốc lá. Nếu các cô nghĩ kỹ muốn đổi thuốc lá với vật gì thì liên lạc lại cho tôi bất cứ lúc nào."
Nói xong thì cúp điện thoại, Lâm Tây cầm điện thoại, trong đầu vẫn là vấn đề vừa rồi của 0553, người của các khu giam giữ khác bước vào ngục giam từ lúc nào?
Vì tất cả các tù nhân trong ngục giam đều mặc áo tù giống nhau, cũng dùng điện thoại nên Lâm Tây trước giờ chưa bao giờ cảm thấy sự chênh lệch tuổi tác giữa các tù nhân khác. Đây đúng là một vấn đề, Lâm Tây nghĩ đến xuất thần, mãi cho đến khi Diệp Miêu thúc giục cô: "Tây Tỷ, đến lượt chị rồi kìa."
Lâm Tây cúi đầu xem xét, trên tay Diệp Miêu chỉ có bốn lá bài, mà trên tay cô còn tới mười mấy lá.
Thế là cô thả bài poker trong tay xuống, thở dài một tiếng, nói: "Mọi người chơi đi, tôi muốn nghĩ một chuyện."
Nói xong, cô đứng lên, vẻ mặt thâm trầm xoay người đi về phía cửa buồng giam của mình.
Tất cả mọi người yên lặng nhìn cô, Diệp Miêu nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lâm Tây hồi lâu, nói: "Tây Tỷ suy nghĩ chuyện gì thế? Chẳng lẽ chị ấy nghĩ mình sắp thua nên không chơi nữa?"
"Nói mò gì đó? Tây Tỷ là người như vậy sao?" Hứa Dư Dung rất tin tưởng Lâm Tây, cô ấy nói: "Nhất định là vì cuộc điện thoại vừa nãy, em không thấy Tây Tỷ nói xong thì sắc mặt thay đổi sao?"
Diệp Miêu khẽ gật đầu, cảm thấy rất xấu hổ vì phỏng đoán ác ý của mình đối với cô. Cô ấy nói: "Nhất định Tây Tỷ đang chờ Phong Tỷ, chị ấy có việc muốn bàn bạc với Phong Tỷ, vì Phong Tỷ thông minh. Nếu mình có thể thông minh hơn thì tốt rồi..."
Trước đây Hứa Dư Dung an ủi cô ấy, nói thật ra em vô cùng thông minh, nhưng đột nhiên cô ấy nghĩ đến trí thông minh hơn năm mươi điểm của Diệp Miêu thì lời an ủi đột nhiên không thốt ra được nữa.
Lâm Tây đi đến một góc gọi điện thoại cho Hạng Diệu, Hạng Diệu là người ở khu giam giữ 12, nhất định sẽ biết nhiều hơn cô biết.
Từ sau khi Hạng Diệu ra khỏi phó bản đã luôn căng thẳng chờ đợi tin tức của Lâm Tây, sau khi nhận được tin tức tốt rồi mới thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi dâng lên, thế là hài lòng lên giường ngủ.
Mới ngủ được một giờ, đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Anh mở to mắt, cả người nghiêng qua cầm điện thoại, anh muốn xem xem là ai dám quấy rầy giấc ngủ của anh.
Nhìn thấy người gọi hiển thị là Lâm Tây, tâm trạng của anh lập tức biến mất không dấu vết. Có vài người đúng là kỳ lạ như vậy, vừa nhìn thấy cô thì không còn cáu kỉnh nữa, bởi vì họ có một dự cảm chính là phát cáu với cô sẽ dẫn đến xui xẻo.
Giọng điệu của anh ngay lập tức ấm áp lên: "Tìm tôi có việc gì sao?"
"À, có một vấn đề muốn thỉnh giáo anh." Lâm Tây nói.
Còn thỉnh giáo... Hạng Diệu: "Cô nói đi."
"Anh có biết những người trước kia... Chính là những người trong khu giam giữ 4 và 5 đã tiến vào ngục giam lúc nào không?" Lâm Tây hỏi.
Một tay Hạng Diệu ấn huyệt thái dương, không ngờ cô sẽ hỏi đến vấn đề này, anh nói: "Những người ở khu giam giữ 4 đều đến đây từ mấy chục năm trước, nghe nói không có nhiều người lắm nên khu giam giữ 4 mới vội vã kéo nhau đi bỏ phiếu ở khu giam giữ khác."
Đã mấy chục năm rồi, đây chẳng phải là bậc cha bậc mẹ luôn sao? Lâm Tây nghĩ đến dáng vẻ của 0553, cảm thấy có chút khó lòng tưởng tượng nổi. Chẳng trách 0553 lại nói như vậy, Lâm Tây liên tưởng đến chính mình, đừng nói là cô cũng phải ở trong tù đợi mấy chục năm luôn nhé?
Cô xoay người, phía sau lưng là đám người đang ồn ào của khu giam giữ 14, bọn họ cũng đã ở trong tù mấy chục năm?
Không, nhiều người sẽ không thể sống sót được tới lúc đó.
"Tôi biết rồi, cảm ơn anh." Lâm Tây biểu đạt lời cảm ơn, chuẩn bị tắt điện thoại, đột nhiên cô lại nghĩ đến một vấn đề: "À đúng rồi, chỉ biết khu giam giữ 4 và khu giam giữ về sau, không có khu giam giữ 1 2 3 sao?"
"Dù sao sau khi vào ngục tôi cũng chưa từng nghe nói đến chuyện khu giam giữ 1 2 3." Hạng Diệu nói: "Có thể đã từng có khu giam giữ 1 2 3, nhưng người bên trong đều đã chết sạch rồi, hoặc cũng có thể là người bên trong đều đã ra tù."
Cúp điện thoại, Lâm Tây thật lòng hy vọng người trong khu giam giữ 1 2 3 đã được ra tù, như vậy thì ít nhất cũng chứng minh được đám tù nhân có hy vọng ra tù.
Còn đang nghĩ ngợi thì bên tai truyền đến tiếng mở cửa, Giang Nhược Phong đẩy cửa ra, nói với Lâm Tây: "Chị biết tác dụng của thuốc lá rồi."