Nhìn dáng vẻ của Hạng Diệu, giống như lúc nào cũng có thể bùng nổ vậy.
Mặc dù đá anh, dùng dùi cui quất lên mông anh về ý nghĩa thì không phải là mình, nhưng trong lòng Lâm Tây vẫn cảm thấy tự trách một chút. Cô đưa tay kéo góc áo Giang Nhược Phong, nói: "Phong tỷ, đừng nói nữa."
Giang Nhược Phong cảm thấy có vẻ Lâm Tây hơi quá dễ tính, nhưng nghĩ dù sao cô cũng mới hai mươi ba tuổi, vừa ra trường, lăn lộn ngoài xã hội một năm, con người hiền lành, mềm yếu một chút cũng là rất bình thường.
"Tây Tây." Lần đầu Giang Nhược Phong gọi Lâm Tây như vậy. Cô muốn dạy Lâm Tây cách sinh tồn trên thế giới này. "Làm người không thể quá lương thiện. Em lương thiện, người khác sẽ bắt nạt em đấy."
Lâm Tây nghe thế giật mình? Phong tỷ hiểu lầm lớn rồi.
Cô muốn giải thích, không phải lỗi của Hạng Diệu. "Phong tỷ, thật ra là..."
Cô vừa mới nghĩ phải nói thế nào để không bại lộ kỹ năng Khiêu đại thần của mình, lại có thể giải thích rõ ràng hiểu lầm, Hạng Diệu đứng bên kia lại tưởng cô định nói chuyện đã đánh anh ra, vội vàng kêu to: "Cô im đi!"
Lâm Tây càng hoảng sợ. Cô nhìn Hạng Diệu, trừng mắt, trong lòng thầm nói, chẳng lẽ anh không muốn tự giải thích cho bản thân?
"Cậu quát em ấy làm gì?" Giang Nhược Phong che trước người Lâm Tây, cau mày nhìn Hạng Diệu.
Mặc dù Diệp Miêu còn nhỏ tuổi, lá gan cũng rất nhỏ, nhưng lại hiểu rất rõ phe cánh của mình là ai. Lập tức cô đứng phía sau Giang Nhược Phong, nói vẻ cáo mượn oai hùm: "Đúng thế. Anh quát Tây tỷ làm gì?"
Hứa Dư Dung thấy chuẩn bị đánh nhau tới nơi. Bản thân cô là người cùng phòng giam với Lâm Tây, Lâm Tây lại vừa là trưởng phòng, lúc này không thể hiện sự trung thành thì đến bao giờ mới thể hiện nữa? Vì vậy cô cũng đứng cạnh Giang Nhược Phong, cùng dùng ánh mắt công kích Hạng Diệu.
Cô suy nghĩ rất rõ rồi. Hạng Diệu chỉ có một mình, mà các cô có bốn người. Lâm Tây còn có kỹ năng đặc thù, thấy thế nào Hạng Diệu cũng không thể thắng được. Cho nên dù có đánh nhau, cô cũng không chịu thiệt.
Thấy hai phía đang giương cung bạt kiếm, thân là người của khu giam số 12, lại là người lớn tuổi nhất ở đây, Trương Bưu không thể không đi ra giảng hòa.
"Này, mọi người đừng kích động, có chuyện gì từ từ nói." Trương Đan đứng ở giữa hai nhóm người, giơ hai tay lên nói: "Mọi người có thể đi vào làm đồng đội trong cùng một phó bản đã là một loại duyên phận rồi, ầm ĩ làm cái gì chứ? Chỉ vì một chút việc nhỏ thì không đáng đâu."
Trong lòng Lâm Tây cũng ngại ngùng. Chuyện này nói đến cùng vẫn là do mình gây ra. Mặc dù không phải cô cố ý, nhưng quả thật Hạng Diệu cũng bị tổn thương rồi.
Vì vậy cô đứng lên giảng hòa: "Đừng như vậy. Phong tỷ, Tiểu Diệp, mọi người đừng xúc động. Thật sự Hạng Diệu không có lỗi gì với em cả."
"Hạng Diệu, xin lỗi." Mặc dù không làm rõ nhưng Lâm Tây tin tưởng đối phương có thể hiểu rõ tại sao mình lại xin lỗi. "Anh là người rộng lượng, xin hãy tha lỗi cho tôi."
"Nhìn đi, nhìn đi, cô gái này cũng rộng lượng lắm." Đời này Trương Bưu cũng đã gặp qua vô số loại người, không thể không thừa nhận, cô gái tên Lâm Tây này quả thực rất biết điều. Anh đứng một bên thấy rất rõ, rõ ràng là thằng ranh Hạng Diệu này cứ nửa nạc nửa mỡ, kết quả còn phải để con gái nhà người ta xin lỗi mình.
"Thôi được rồi. Làm người đừng tính toán chi li quá, lại khiến mấy cô gái xem thường." Trương Bưu khuyên nhủ.
Tâm tình Hạng Diệu... Thôi khỏi nói. Đời này anh chưa bao giờ uất ức như vậy.
"Hay là chúng ta tiếp tục nói về chuyện sắp xếp trong đêm nay đi." Trương Đan vội vàng nói sang chuyện khác.
Thật ra Trương Đan tán đồng ý tưởng của Lâm Tây. Cô nghĩ rằng, hôm nay Giang Nhược Phong rút thăm trúng, ngày mai ai biết có phải là mình rút trúng hay không?
Nếu quả thật bọn họ có thể tìm được biện pháp hữu hiệu giúp Giang Nhược Phong không chết, chẳng phải cũng có thể cam đoan về sau người rút thăm trúng cũng không phải chết à?
Ba người trong phòng giam của cô đã chết mất một người, không thể lại có một người nữa gặp chuyện không may. Cho nên Trương Đan biểu hiện thái độ đầu tiên: "Tôi đồng ý với biện pháp của Lâm Tây. Di động của tôi cũng có thể lấy ra dùng."
"Tôi, tôi, tôi nữa!" Diệp Miêu giơ tay. "Điện thoại của tôi cũng thế!"
Thật ra di động của bốn người trong phòng giam của Lâm Tây cơ bản đã đủ dùng rồi. Sở dĩ nói cần điện thoại của tất cả mọi người, chẳng qua là để bảo hiểm mà thôi.
Sau khi ăn cơm tối xong, tất cả tù nhân đều trở về phòng giam của mình. Hai thi thể trong phòng giam đã biến mất, xem ra là bị xử lý rồi.
Lâm Tây đề nghị dùng chăn chặn cửa sổ lại. Dù sao rất nhiều người trong bọn họ bởi chuyện Vương Xán Xán tử vong đã quyết định không đắp chăn nữa rồi. Chăn mềm thừa ra vừa hay phát huy được công dụng.
Cửa sổ không lớn, hai cái chăn liền đã chặn được rất kín rồi.
Sau đó, Giang Nhược Phong liền mở điện thoại di động ra chiếu sáng, mọi người cùng nằm trên giường.
Lúc này trên giường có tám người, chỉ có hai người có chăn là Hạng Diệu và Lâm Tây.
Diệp Miêu rất lo lắng: "Tây tỷ, sao chị lại còn dùng chăn?"
"Bởi chị không có thói quen ngủ lại trùm chăn lên đầu." Lâm Tây dừng một chút, nói ra lý do quan trọng nhất: "Còn lý do nữa là buổi tối khá lạnh đấy."
"..."
Tất cả mọi người đều muốn biết phương pháp của Lâm Tây có hiệu quả hay không, cho nên cũng cố gắng không ngủ.
Lâm Tây làm việc nửa ngày, lại vừa hoàn thành Khiêu đại thần, sớm đã mệt không chịu được, liền nói với Giang Nhược Phong: "Em ngủ trước một lát, có việc gì thì đánh thức em dậy ngay nhé."
Giang Nhược Phong gật đầu, đáp: "Được."
Một giây sau, Lâm Tây liền ngủ say.
"Oà..." Trương Bưu không nén nổi, hỏi: "Thế mà cũng có thể ngủ à? Cô ấy vẫn luôn vô lo vậy sao?"
Được Giang Nhược Phong nhắc nhở rồi, cho nên Diệp Miêu cũng biết hôm nay Lâm Tây đã Khiêu đại thần một lần. Cô biết sau đó Tây tỷ luôn rất mệt, cần ngủ để lấy lại sức.
Nghe vậy, vì muốn che dấu cho Lâm Tây, cô nói: "Ngủ sớm cho thân thể khỏe mạnh, anh không biết sao? Tây tỷ của chúng tôi chú ý nhất là thân thể khỏe mạnh đấy."
"..."
Lý do này có thể thuyết phục người khác, chỉ là sao vẫn cảm thấy kỳ quái vậy?
Tiết Dĩnh trở mình trên giường, nghiêng người đối mặt với Trương Đan. Cô chu môi, dùng khẩu hình nói với Trương Đan: "Biếи ŧɦái thật."
Trương Đan gật đầu: "Đúng vậy."
Sau đó Lâm Tây cứ ngủ thoải mái như vậy tới tận bình minh. Ánh sáng mặt trời ngày hôm sau chiếu vào, Lâm Tây ngủ say một đêm, cảm thấy mỹ mãn mở mắt.
Sau đó cô bị cảnh trước mặt làm cho hoảng sợ. Bởi vì có mấy người mang cặp mắt thâm xì, hơi thở mong manh như cô hồn dã quỷ đang nhìn chằm chằm vào mình.
"Làm gì đó?" Lâm Tây giật mình nhảy lên, lập tức ngồi xuống cuộn chăn vào người, run rẩy.
"Cô tỉnh rồi à?" Giọng Trương Bưu khàn khàn vang lên.
"Vâng." Lúc này trí nhớ của Lâm Tây đã khôi phục hoàn toàn, nhớ lại chuyện tối qua. Lập tức cô liền nhìn quét quanh phòng giam, phát hiện không thiếu người nào trong tám người cả. Thấy thế, cô hớn hở nói: "Biện pháp của tôi hữu hiệu thật rồi à?"
"Không biết, có lẽ thế." Trải qua một đêm bình yên, còn sống nhìn thấy mặt trời ngày thứ hai vốn nên vui vẻ, nhưng Giang Nhược Phong thức trắng một đêm, thật sự không hưng phấn nổi.
Cô miễn cưỡng nở nụ cười, đáp: "Có thể biện pháp của em thật sự hữu hiệu rồi."
"Cũng có khả năng cô chưa kích động điều kiện tử vong." Hạng Diệu dựa vào tưởng bên kia ngủ, nói.
Da Hạng Diệu không trắng, cho nên có quầng thâm mắt hay không không thấy rõ. Khí chất của anh vẫn lạnh lùng như trước.
"Ngày hôm qua mặc dù cô rút thăm trúng, nhưng cũng không bị người thăm tù phát hiện ra là giả." Hạng Diệu phân tích tỉnh táo: "Không hoàn thành lần thăm tù không nhất định sẽ tử vong. Điều kiện tử vong có khả năng là bị người thăm tù phát hiện ra sơ hở."
Lời nói của anh khiến tâm tình đang tốt của mọi người không còn sót lại chút gì.
Trương Bưu lau mặt, nói: "Tiểu Hạng nói cũng rất có lý. Chúng ta không thể thư giãn."
Anh vừa nói vừa vung tay như cổ vũ mọi người. "Nhiệm vụ quan trọng hôm nay là tìm được phòng tạm giam."
Nói tới đây, anh nhìn về phía Diệp Miêu và Hứa Dư Dung: "Chủ yếu là nhờ vào hai cô đấy."
Diệp Miêu giống như vừa nhận được một nhiệm vụ thần thánh vậy. Cô nắm chặt tay, giống một diễn viên nhiệt huyết, nghiêm túc và chăm chú, thong thả gật đầu mạnh.
Nhưng còn có việc quan trọng hơn trước đó, sau khi ăn điểm tâm sẽ là thời gian rút thăm.
Hôm nay Byron bực bội hơn hẳn. Lúc mang theo cái hòm tới, dọc đường hắn còn dùng dùi cui đánh vài tù nhân. Những tù nhân này bị đánh cũng không dám kêu đau đớn, chỉ khom người nép vào bàn.
"Rút thăm!" Byron ném cái hòm rầm một cái lên bàn.
Hạng Diệu vẫn là người rút thăm đầu tiên như trước. Lâm Tây là người thứ hai. Đến lượt thứ tư thì đã có kết quả, Trương Đan là người bắt được quả bóng bàn màu đỏ.
"Cô!" Byron dùng dùi cui chỉ vào Trương Đan. "Đi theo tôi."
Sắc mặt Trương Đan trắng bệch, vô cùng tuyệt vọng. Cô đưa ánh mắt ra hiệu cho Tiết Dĩnh yên tâm, sau đó đi theo Byron.
Byron dẫn cô ra ngoài phòng ăn, đi một đường thẳng tới một địa phương hẻo lánh nhất của nhà tù.
Dọc đường đi, Trương Đan không ngừng động viên tâm lý bản thân. Không có gì phải sợ. Bọn họ đã tìm được biện pháp tránh khỏi tử vong rồi. Chỉ cần cô học theo Giang Nhược Phong, đến đó giả chết, buổi tối lại dùng chăn chặn cửa sổ là sẽ không phải chết.
Nghĩ tới đây, thậm chí cô còn đặt sẵn đầu lưỡi ở răng, để lúc nào cũng có thể cắn rách lưỡi, giả vờ bất tỉnh.
Tới nơi rồi, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một vách tường thủy tinh rất lớn. Đi lại gần hơn, cô nhìn thấy bên kia vách thủy tinh đang có một người phụ nữ trung niên ngồi chờ.
Cô đi tới, ngồi xuống trước mặt người phụ nữ nọ, cách một vách thủy tinh.
Đó là một người phụ nữ có vẻ rất già nua, rõ ràng nhìn chỉ khoảng năm mươi tuổi, nhưng thần thái lại già nua lạ lùng. Khi Trương Đan tới rồi, cô ấy dùng một loại ánh mắt ẩn chứa tình cảm sâu sắc nhìn cô.
Nhìn Trương Đan ngồi xuống trước mặt mình, người phụ nữ vội vàng cầm điện thoại lên.
Trương Đan chậm rãi hít một hơi. Cô không thể chậm trễ hơn nữa.
Vì vậy cô liền đặt lưỡi vào giữa hai hàm răng, sau đó cắn mạnh một cái. Máu tươi và đau đớn tột cùng tuôn ra. Trương Đan ngậm máu trong miệng, cho tới khi máu tươi tích tụ đủ nhiều rồi, lại ngửa đầu phun hết máu trong miệng ra.
"Phụt!"
Trương Đan ngã xuống đất, bắt đầu co giật.
Như thế là được. Chờ mình được đưa về rồi là kết thúc. Cô không phải chết, còn có thể tiếp tục vượt phó bản.
"Cộp cộp cộp..."
Tiếng bước chân nặng nề tới gần. Trương Đan đang co giật, âm thầm mở hé mắt ra. Là Byron đi tới. Byron đứng trước người cô, cái bóng phủ xuống trên người Trương Đan, nhìn từ trên cao xuống.
Trương Đan thầm thấy căng thẳng, lo lắng mình diễn kịch lại bị lật tẩy, vì thế càng co giật nhiều hơn.
Byron nhìn trong chốc lát, vẫy vẫy hai cái. Hai người giám ngục đi tới, kéo Trương Đan đứng dậy đi nơi khác.
Trong quá trình bị kéo đi, Trương Đan vẫn duy trì dáng vẻ bị bệnh, đồng thời trong lòng cảm thấy mờ mịt. Bọn họ dẫn mình đi đâu vậy? Phải đi phòng y tế hoặc quay về phòng giam, hay mang cô tới tập hợp với đồng bọn ở nhà ăn?