Chương 1: Chuyến tàu kỳ lạ 1: Hành Khách ở trên xe

"Băng Đăng.... Băng Đăng...."

Lâm Tây bị một tràng âm thanh vừa xa lạ lại vừa quen thuộc đánh thức, cô cảm thấy hơi run rẩy, miễn cưỡng mở mắt ra chỉ nhìn thấy ánh đèn mơ hồ.

Đây là đâu?

Khi cô tỉnh dậy, ký ức của cô cũng từng chút từng chút một quay trở về. Sự thật phũ phàng nhất chính là ký ức cuối cùng của cô, vâng... Cô bị tai nạn xe cộ!

Lâm Tây đột nhiên trợn tròn đôi mắt, đầu óc co rút khiến cô cảm thấy vô cùng đau đớn, trong lúc nhất thời cô không thể phản ứng kịp với ánh đèn trên đầu. Cô đang ở đâu đây? Đây là bệnh viện sao?

Cho nên bây giờ cô vẫn còn sống sao? Bị một chiếc xe tải mười hai bánh cuốn vào gầm xe vẫn có thể sống sót ư?

Khi tầm nhìn của cô dần dần sáng tỏ, đầu óc của cô cũng rõ ràng, sau đó Lâm Tây phát hiện cơ thể cô không hề đau đớn chút nào, mà cô không nằm trên giường bệnh, mà đang ở trong tư thế ngồi.

Chờ chút!

Lâm Tây trừng lớn hai mắt , nơi này không phải bệnh viện !

Nơi này là ..... Cô quay đầu ngắm nhìn bốn phía, hình như cô đang ở trên xe lửa?

"Pen."

Lúc này bên tai cô liền vang lên một tiếng còi rõ to, tựa hồ là đang đáp lại phỏng đoán của cô, cái này đích xác là tiếng còi mà chỉ có xe lửa mới có.

Sau khi tiếng còi vang lên, bên trong toa tàu vốn tĩnh mịch liền bắt đầu vang lên tiếng đồng, những người khác trên toa tàu cũng nhao nhao bừng tỉnh.

"Xoẹt xẹt! xoẹt xẹt!"

Loa phát thanh trong toa tàu bỗng nhiên phát ra âm chói tai như thể tín hiệu không tốt, ngay sau đó liền xuất hiện một giọng nữ ngọt ngào.

"Xin chào các vị hành khách, hoàn nghênh các bạn đến với chuyến tàu này. Chuyến tàu này là chuyến tàu J14 và đến đích chính là khu vực nhà tù số 14. Tất cả các nhân viên của xa hành đoàn sẽ cung cấp cho bạn đầy đủ các dịch vụ tự phục vụ trên tàu, tất cả các chuyến tàu đều cấm hút thuốc, cấm đi bộ xung quanh, cấm xuống tàu trước, nếu có vi phạm, sẽ bị cảnh sát xử phạt theo quy định quản lý an toàn đường sắt. Trạm dừng kế tiếp là chung cư số 7…"

Thẳng đến lúc này Lâm Tây mới nhận ra mình không phải là người duy nhất ở trên chuyến tàu này, trong toàn bộ toa tàu, có vài người đang nằm rải rác trên ghế. Chỉ là lúc trước tất cả bọn họ đều ngủ mê man, mà tầm mắt của Lâm Tây cũng không rõ ràng lắm nên cũng không chú ý tới.

Sau khi tiếng còi và thông báo vang lên, những người khác cũng lần lượt tỉnh dậy, tất cả đều giống như Lâm Tây đang mờ mịt nhìn xung quanh trong sự sững sờ."

"Nơi này là chỗ nào?"

Lúc này Lâm Tây đang ngồi đối diện một người mặc T shit màu trắng, để tóc húi cua, thân hình bình thường mà tướng mạo cũng bình thường, nhìn giống như là học sinh trung học, lúc này có chút sợ hãi mà xem xét chung quanh, "Đây là chỗ quỷ quái nào vậy?"

Mí mắt của Lâm Khê khẽ nhúc nhích, nhưng cô không lên tiếng.

"Đây là đâu? Vì sao tôi lại ở chỗ này?"

Khi càng ngày càng có nhiều người tỉnh lại, Lâm Tây tính toán trong xe có tổng cộng mười ba người, trong số mười ba người này có nam có nữ, có già có trẻ, cách ăn mặc của tất cả mọi người đều không giống nhau, có người mặc áo phông và quần jeans bình thường, cũng có người mặc tây trang, còn có người mặc lễ phục dạ hội thoạt nhìn rất đắt tiền.

Tỉ như người phụ nữ ngồi trước mặt Lâm Tây, thoạt nhìn chưa đến ba mươi, mái tóc được uốn vô cùng tỉ mỉ, mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ tươi phối với một chiếc vòng cổ nạm đầy kim cương. Rồi khó khăn nuốt nước bọt liếc mắt nhìn sang chỗ khác.

Có tiền thật tốt a! Quần áo đẹp quá trời, ngay cả làn da cũng trắng không tỳ vết, vô cùng mịn màng ngay cả một nốt mụn cũng không có.

"Đây hình như là đang ở trên xe lửa."

Phía sau Lâm Tây có một người đàn ông khoảng bốn mươi năm mươi tuổi đang vác cái bụng bia như mang thai bảy tháng, ông ta rời khỏi chỗ ngồi đứng ở giữa lối đi nhìn quanh bốn phương tám hướng.

Nơi này đích thật là toa xe trong xe lửa, nhưng lại có chút cổ xưa, không giống một chiếc tàu có thể ngồi vào những năm gần đây

"Vì sao tôi lại ở trên xe lửa thế này?"

Bên cạnh người đàn ông trung niên là một người phụ nữ trung niên mặc áo sơ mi hoa d đậm màu đang kinh hoàng không thôi, bà ấy lớn tiếng nói: "Tôi phải về nhà nấu cơm cho con trai tôi, nó chỉ có hai giờ đồng hồ để nghỉ trưa, không ăn cơm thì buổi chiều phải để bụng đói lên lớp…"

Trong lúc bà ấy đang nói chuyện, Lâm Tây nhìn thấy vị trí bên tay trái của cô cách lối đi nhỏ có một nữ sinh đang ngồi, lúc này vẻ mặt trực trào muốn khóc tới nơi. Nhìn cô bé buộc tóc đuôi, mặc đồng phục, rõ ràng vẫn còn là học sinh trung học.

(2)

"Là ai đưa chúng ta đến đây?" Nam sinh mặc áo phông trắng lên tiếng đầu tiên đang ở một bên vừa lớn tiếng hỏi vừa ráo rác nhìn mọi người xung quanh.

Lời này lập tức nhắc nhở một số người .

"Chúng ta sẽ không phải là bị bọn buôn người bắt chứ?"

"Chẳng lẽ là buôn bán nội tạng?"

"Đây rốt cuộc là tình huống quái quỷ gì vậy..."

"Mọi người đừng sốt ruột!" Lúc này, có người ở cuối toa tàu lên tiếng nói chuyện, Lâm Tây quay lại nhìn, thấy người nói chuyện là một người đàn ông mặc tây trang chừng ba mươi tuổi.

Thân hình người đàn ông cao lớn thẳng tắp, bộ tây trang trên người được cắt may vô cùng vừa vặn, tóc cũng được chải chỉnh tề. Anh ấy có làn da trắng nõn và vẻ ngoài ưa nhìn, nếu đặt vào tình huống bình thường thì anh chính là mẫu người lý tưởng trưởng thành đẹp trai khiến Lâm Tây sẽ phải ngoái nhìn lại lần hai khi gặp được trên đường cái.

Lúc này người đàn ông đứng ở giữa lối đi, vẻ mặt nghiêm túc, thanh âm trầm ổn mà hữu lực.

"Mọi người tạm thời hãy an tĩnh một chút!" Người đàn ông giơ hai tay lên cố gắng xoa dịu mọi người, anh nói: "Mọi người trước tiên không nên kinh hoảng, mặc dù những gì chúng ta gặp phải rất kỳ quái nhưng hoảng loạn đối với tất cả mọi người cũng không có gì tốt. Tôi nghĩ trước tiên mọi người cần phải bình tĩnh lại đã, không cần phải đoán mò, chắc chắn chúng ta không phải là bị bọn buôn người lừa bán…"

Lời còn chưa dứt thì đã bị người phụ nữ trung niên mặc áo hoa sẫm màu ngắt lời: "Làm sao mà anh biết được? Có phải anh và đám buôn người là cùng một bọn phải không?"

Người đàn ông bị ngắt lời cũng không tức giận, anh có hơi bất đắc dĩ chỉ vào một ông lão có mái tóc hoa râm đang ngồi trước mặt mình, "Trước tiên chúng ta đừng nói cái gì mà kẻ buôn người với bắt cóc, cho dù là kẻ buôn người thì bắt cóc và bán người già thì có ích lợi gì, mọi người không ngại thì suy nghĩ một chút, làm gì có kẻ buôn người nào lừa bán nhiều nhân khẩu như vậy mà lại chọn tàu hoả làm phương tiện giao thông chứ?"

Chỉ là tất cả mọi người quá hoảng loạn, không hiểu ra sao tự nhiên lại xuất hiện ở một nơi xa lạ, cho dù là ai thì đều sẽ cảm thấy hoảng loạn.

Người đàn ông mặc tây trang nói rất có đạo lý, sau khi mọi người tỉnh táo một chút liền suy nghĩ thông suốt, tình huống này của mọi người không thể nào là bị tổ chức buôn bán nội tạng bắt cóc.

"Tôi chắc chắn tất cả mọi người đều không hiểu vì lý do gì mà mình lại xuất hiện ở trên chuyến tàu này, bởi vì tôi cũng vậy." Người đàn ông trầm giọng nói, "Hiện tại việc cấp bách của chúng ta phải tìm hiểu xem giờ chúng ta đang ở đâu, đây là tàu gì, nó sẽ đi đâu và trạm dừng kế tiếp là ở đâu."

Khi con người ta hoảng loạn, mọi người sẽ vô thức làm theo lời khuyên của người khác, thoạt nhìn người đàn ông mặc tây trang dường như đã quen với việc làm một nhà lãnh đạo, chỉ mất mấy câu anh đã động viên được tất cả mọi người.

"Trước tiên mọi người hãy kiểm tra xem điện thoại có còn ở trên người hay không." Người đàn ông mặc tây trang nói.

Anh vừa dứt lời, hầu hết mọi người bắt đầu rút điện thoại di động ra. Lâm Tây không hề nhúc nhích vì điện thoại di động của cô đang ở trong tay. Vừa rồi lúc mọi người vẫn còn đang hoảng loạn thì Lâm Tây đã lấy điện thoại di động ra, chỉ là điện thoại không có tín hiệu, cho nên tìm điện thoại di động cũng vô dụng.

Người phụ nữ mặc váy dạ hội ở đối diện cô cũng không nhúc nhích, lúc này thấy Lâm Tây nhìn qua, cô ấy còn hướng về phía Lâm Tây nháy nháy mắt.

"Điện thoại vẫn ở đây!"

Có người phát ra thanh âm vui sướиɠ, nhưng rất nhanh liền trở nên luống cuống, "Sao lại không có tín hiệu thế này?"

"Điện thoại của tôi cũng không có tín hiệu!"

"Của tôi cũng không có…"

Điện thoại di động của mọi người đều ở trên người, nhưng tất cả đều không có tín hiệu.

Người đàn ông mặc âu phục vẻ mặt nghiêm túc, vừa rồi cũng cũng kiểm tra quá, điện thoại cũng không bị hỏng, sim điện thoại vẫn ở bên trong. Điện thoại di động của tất cả mọi người đều không có tín hiệu, chỉ có một khả năng là xung quanh chỗ này có thiết bị chặn tín hiệu.

Anh xoay người hướng về phía cửa sổ xe lửa nhìn lại, muốn nhìn một chút tình huống ở bên ngoài là như thế nào.

Bên ngoài cửa sổ là một mảnh sương mù mông lung, cái gì cũng nhìn không thấy.

"Đây là một chuyến tàu, trên một đoàn tàu sẽ không chỉ có một toa chở hành khách. Như vậy đi, chúng ta sẽ đi toa khác tìm một chút tình huống hiện tại, tôi sẽ đi tìm nhân viên xa hành đoàn." Người đàn ông mặc âu phục nói xong liền xoay người, một bộ chuẩn bị đi tìm người bộ dáng.

Mấy người khác vốn đang đứng đực ra đấy đều giống như bừng tỉnh từ trong mộng, hướng về phía mấy toa tàu khác đi đến.

Lúc này, người phụ nữ mặc lễ phục dạ hội ngồi đối diện Lâm Tây, người từ đầu đến giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng nói chuyện.

Thanh âm của cô có chút lạnh lùng , "Tôi khuyên mọi người nên tỉnh táo một chút, trước đó loa phát thanh đã thông báo là cấm đi lại lung tung."

Người đàn ông mặc âu phục lập tức dời ánh mắt, anh nhìn người phụ nữ vừa lên tiếng, trong mắt lóe lên một tia u ám, nhưng thanh âm vẫn rất ôn hoà và chân thành, "Bên trong phương tiện giao thông công cộng đều cấm đi lại lung tung, nhưng mà chúng ta không phải là đi lung tung không phải sao? Dù sao cũng phải biết rõ ràng hiện tại đang ở trong tình huống như thế nào chứ?"

Người phụ nữ khẽ nhíu mày, còn muốn nói tiếp cái gì đó, nhưng người đàn ông mặc âu phục lại nói tiếp: "Đừng nói là cô muốn tất cả mọi người đều ngồi im không làm gì cả, chỉ ở chỗ này chờ đợi nhé?"

Lời nói của người đàn ông mặc âu phục rõ ràng có tín công kích, những người đang chuẩn bị đi sang những toa khác lập tức dừng lại, dùng ánh mắt bất thiện nhìn về người phụ nữ.

Người phụ nữ nở nụ cười tự giễu, quay mặt nhìn sang chỗ khác, không nói gì nữa.

Người đàn ông mặc âu phục cười cười, quay đầu nói: "Mọi người đừng chậm trễ, trước tiên chúng ta đi xem xét tình huống ở toa khác như thế nào đã."

Trên xe có tổng cộng mười ba người, ngoại trừ Lâm Tây và người phụ nữ mặc lễ phục dạ hội không hề nhúc nhích, đằng sau còn có ông lão tóc hoa râm và cô nữ sinh trung học đang khóc nức nở tại chỗ, ở trong góc còn có một người đàn ông đang ngồi và người thanh niên mặc áo phông trắng trước đó vì lo lắng mà lên tiếng nói chuyện cũng không hề rời đi toa tàu.

Không đúng, ngoại trừ sáu người bọn họ, thì người đàn ông lên tiếng động viên mọi người đi toa tàu khác xem xét tình huống cũng không hề động đậy.

Mặc dù anh ta nói muốn đi xem tình huống ở toa tàu khác, nói muốn tìm nhân viên phục vụ, nhưng anh ta cũng không hề rời khỏi toa tàu, mà vẫn đứng ở chỗ đó.

"Băng Đăng! Băng Đăng!"

Bên tai là thanh âm vang lên của tàu hoả, sáu người rời đi đẩy ra hai cửa trước sau của toa tàu, chia làm hai nhóm tiến vào hai toa sát vách.

Người phụ nữ mặc váy dạ hội ngồi đối diện Lâm Tây liếc nhìn người đàn ông mặc âu phục một cái, rồi thấp giọng nói: "Phi, đúng là không phải thứ gì tốt, chỉ giỏi lừa gạt người khác mà thôi."

Dứt lời cô ấy nhìn về phía Lâm Tây, bỗng nhiên nói : "Em cũng nhìn ra đúng hay không? Nơi này không thích hợp."

Lâm Tây không nói gì, người phụ nữ ẩn ý nở nụ cười, tựa hồ như là hiểu rõ cái gì, cô ấy hỏi Lâm Tây, "Em một mực không nói chuyện, có phải là phát hiện cái gì không?"

Lâm Tây yên lặng nhìn cô ấy một hồi, sau đó giơ ngón tay lên chỉ cổ của mình rồi lắc lắc đầu.

Người phụ nữ lộ ra thần sắc kinh ngạc, sau đó mang theo thương hại hỏi: "Em là người khuyết tật sao?"

"…" Lâm Tây có chút cặn lời, cô nhẹ nhàng ho khan một cái, dùng thanh âm khàn khàn nói: "Vừa làm phẫu thuật cắt bỏ amiđan được hai ngày."

Bác sĩ có dặn dò cô mấy ngày nay cố gắng ít nói chuyện, tốt nhất đừng nói chuyện, cho nên cô mới một mực chọn im lặng là vàng.

Người phụ nữ giật mình, cô ấy nhìn Lâm Tây. Cô gái trẻ ngồi đối diện cô thật sự rất kỳ lạ, cô rất trầm lặng, nhã nhặn lịch sự giống như sinh viên đại học. Nhưng cách ăn mặc lại rất kỳ quái, quần áo trên người đủ mọi loại màu sắc, kiểu dáng giống như là trang phục cổ đại, lại giống phục sức của một dân tộc thiểu số nào đó.

Nhìn vừa đẹp vừa lạ mắt.

"Em là đang chơi cosplay sao?" Người phụ nữ hỏi Lâm Tây.

Khóe miệng Lâm Tây giật một cái, đây cũng không phải là lần đầu tiên cô bị người hiểu lầm, cô đã sớm tập thành thói quen .

"Không phải." Lâm Tây khoát tay, cô cũng không có ý định giải thích.

Trên thực tế đồ cô đang mặc trên người chính là trang phục làm việc của cô, mà từ trước đến nay cô cũng không quá nguyện ý nhắc tới nghề nghiệp của mình với người khác. Bởi vì nghề nghiệp của cô chính là.... Bà cốt.

Đó là một nghề chỉ tồn tại với một số vùng nông thôn hẻo lánh, tục xưng là khiêu đại thần (kiểu múa lên đồng ý các bạn).