"Em, Em. . . . . . Anh thật bị em làm tức chết rồi!"
Nàng âm thầm cười trộm, ở chung với Kiều Mã Lỵ đã lâu nên ngay cả lời của nàng cũng đều thuộc lòng .
"Không được! Em mau tìm cách gì đi, thừa dịp Hắc Ưng còn chưa kịp xuống tay." Hắn kiên trì.
"Nếu người muốn gϊếŧ em chính là Hắc Ưng, thì cho dù em có trốn đến chổ nào cũng không thoát, không bằng đợi hắn ở địa bàn của chính mình, ít nhất em cũng quen thuộc nơi này, lúc ở thời điểm quyết đấu sẽ không phải hoàn toàn không có phần thắng.”
"Nhược Băng!"
Nàng nhấc tay ngăn lại, phân tích cho hắn nghe." Anh không phải luôn luôn tin tưởng trí tuệ cùng phán đoán của em sao g? Đêm đó Hắc Ưng tìm đến em chẳng lẽ để báo cho em biết là hắn muốn gϊếŧ em, cho em có thời gian chạy trốn sao? Sự việc không đơn giản như vậy, em nghĩ em đã nằm trong sự kiểm soát của anh ta, nhưng em có lòng tin trong lúc này em thật sự an toàn, không có nguy hiểm tới tính mạng.”
"Em làm sao có thể chắc chắn?" Vẻ mặt hắn không tin.
"Trực giác." Nàng chỉ vào đầu của mình, tin tưởng vững chắc nói."Sát thủ đều có thú vui là mèo vờn chuột, trước mắt anh ta còn chưa có ý muốn gϊếŧ em."
Bây giờ nàng lại đi một vòng quanh phòng xem lại một lần nữa các cơ quan đã trang bị, may mắn là nàng có nguồn cung ứng vô hạn, trung tâm sản xuất khoa học kĩ thuật —— Kiều Mã Lỵ.
Nhược Băng cẩn thận nghiên cứu bản thiết kế theo dõi khắp tòa cao ốc này, cho đến khi trăng đã lên cao, đột nhiên một loại cảm giác xẹt qua, không cần suy nghĩ, nàng phản ứng rất nhanh, lập tức lộn ngược về phía sau lưng ghế sô pha, từ dưới sô pha móc ra một khẩu súng giảm thanh.
Có người!
Chương 3
Mục Phong Cuồng vượt ngục !
Bạch Thiệu Thàm từ trên ghế nhảy dựng lên, tin tức này làm hắn khϊếp sợ.
" Chuyện xảy ra khi nào?"
"Tối hôm qua, hôm nay cấp trên mới vừa tuyên bố lệnh truy nã toàn quốc."
Bạch Thiệu Phàm tiếp nhận một phong công văn từ tay của cấp dưới, lộ ra vẻ mặt khó coi rất dọa người, Mục Phong Cuồng vượt ngục, tin tức này làm hắn khϊếp sợ và vô cùng lo lắng.
" Tại sao hắn trốn thoát được?"
" Giả vờ bệnh, thừa dịp trên đường tới bệnh viện trị liệu thì tẩu thoát, cảnh sát bảo vệ thì bị chết, một vị bác sĩ thực tập chết lúc vào chẩn bệnh cho hắn, bộ quần áo trên người của bác sĩ thì không thấy , có thể thấy được là phạm nhân mặc quần áo của bác sĩ để dễ dàng lẩn trốn. Trước mắt cấp trên còn chưa tuyên bố tin tức với giới truyền thông."
"Hạ lệnh xuống dưới, tập trung toàn bộ cảnh viên đến phòng họp tập hợp."
" Dạ!"
Ngồi trở lại trên ghế, Bạch Thiệu Phàm sắc mặt nghiêm túc, hắn hiểu rất rõ Mục Phong Cuồng đối với Nhược Băng căm thù đến tận xương tuỷ, loại người điên cuồng như hắn không biết sẽ dùng những thủ đoạn nào để trả thù Nhược Băng? Mục Phong Cuồng vượt ngục đối với tình thế hiện nay của Nhược Băng càng thêm nguy hiểm, chuyện của Hắc Ưng còn chưa đối phó xong, hiện tại còn thêm con chó điên Mục Phong Cuồng này.
Hắn cầm lấy điện thoại quay số của Nhược Băng, phải cảnh cáo nàng cẩn thận Mục Phong Cuồng đến trả thù.
Rốt cục đã rời khỏi chốn địa ngục đó ! Mục Phong Cuồng cố nén vui sướиɠ trong lòng. Mỗi ngày lòng nôn nóng báo thù như lửa thiêu đốt tâm can của hắn, rốt cuộc hắn đã đợi được đến ngày này.
Trầm Nhược Băng, ban đêm yên tĩnh, khi tất cả mọi người đều ngủ say, ba chữ này giống như những mũi dao khắc sâu vào đầu hắn rỉ máu. Bởi vì nàng, khiến Thanh Long bang tan rả, các huynh đệ chia năm xẻ bảy, thậm chí còn phá đổ xí nghiệp là nguồn cung cấp tài nguyên dồi dào cho Thanh Long bang, làm cho các huynh đệ lâm vào cảnh khốn khó, phải cậy nhờ Cửu bang hội của Nhật Bản giúp đỡ, bây giờ còn bị bọn họ truy sát.
Tất cả đều là do Trầm Nhược Băng hại hắn đến nông nổi này!
Hắn thề phải gϊếŧ ả đàn bà này bằng bất cứ giá nào, nhưng mà trước tiên, hắn phải tra tấn, đùa bỡn nàng một chút, làm cho nàng sống không bằng chết!
Nôn! Hắn ói ra dịch vị lẫn máu tươi, liên tiếp mấy ngày trốn chui trốn nhủi, mỗi ngày đều lấy những thức ăn dư thừa hôi thối trong thùng rác ăn cho đỡ đói. Vừa trốn sự truy nã của cảnh sát, vừa trốn sự đuổi gϊếŧ của sát thủ, mỗi ngày hắn sống khốn khổ, so với thú vật cũng không bằng.
"Ai da! Đây không phải là Mục Phong Cuồng uy danh lừng lẫy sao?" Có ba gã lưu manh dơ bẩn to lớn xuất hiện trước mặt hắn.
" Tại sao lại trở nên khốn khổ đến mức này? Còn thua cả một tên ăn mày vậy?"
Mục Phong Cuồng giương đôi mắt đỏ ngầu trừng mắt nhìn bọn họ, đây là những tên lưu manh trước kia lúc hắn còn uy quyền đã ra oai. Không ổn! Hắn xoay người còn muốn chạy.
" Ê! Đừng nôn nóng bỏ đi như thế! Mục Phong Cuồng, ngươi không biết chúng ta sao, đã lâu không gặp đừng lạnh lùng như thế chứ! Chúng ta thật sự rất nhớ ngươi nha !" Bọn họ lượn xung quanh hắn cản đường, ba người bao vây hắn ở giữa, sắc mặt không hề có ý tốt….
Lúc này hắn đang ở vị trí bất lợi , không nên chống lại bọn chúng, Mục Phong Cuồng ăn nói khép nép cười nịnh : "Ba vị đại ca, ta đang có một vụ làm ăn rất ngon lành, lợi nhuận rất cao! Nhờ các vị nhường đường giúp cho, ngày sau nhất định sẽ hậu tạ.” Trước hết phải nghĩ biện pháp lừa gạt bọn họ.
Ba người nhìn nhau liếc mắt một cái, trong đó một người nói: "Thật à! Chúng ta sẽ giúp ngươi, cùng nhau phát tài."
"Thật sự! Vậy thì tốt quá, ba vị đại ca giúp ta một chuyện, mang ta đến chỗ của Viên nghị viên, hắn sẽ kí cho các vị một chi phiếu ít nhất mỗi người cũng được hai mươi vạn.”
"Hai mươi vạn?" Bọn họ cười nhạo châm chọc."Ngay cả ăn cũng không đủ để nhét kẽ răng, chúng ta mỗi người phải hai trăm vạn."
"Hai, hai trăm vạn! Chỉ sợ không nhiều như vậy."
" Không được ư? Không sao, có người sẽ cho chúng ta."
"Ai?" Hắn không rõ.
" Người muốn lấy mạng ngươi."
Nói xong, ba người lấy ra một cái dao nhỏ sắc bén, đi từng bước một tới gần hắn.
"Từ từ! Ai muốn gϊếŧ ta? Bang hội của Nhật Bản?"
Trong đó một tên cười âm hiểm trả lời: " Được! Khiến cho ngươi chết cũng nhắm mắt. Nghe đây, người muốn gϊếŧ ngươi chính là Viên nghị viên.”
"Không thể nào!" Mục Phong điên cuồng hét lên.
" Tại sao lại không thể, ngươi bị bắt vào tù, để hàng mẫu bạch phiến rơi vào trong tay của bọn cảnh sát, làm cho bọn họ nghi ngờ Viên nghị viên, giờ chuyển hướng sang điều tra việc kinh doanh xí nghiệp của hắn.”
" Cái đó, cái đó, đó là ngoài ý muốn, ta có thể bù lại!" Hắn run rẩy giải thích.
"Không còn kịp rồi, Viên tiên sinh không muốn bị ngươi làm liên lụy, cho nên đã tung tin ra ngoài, ai lấy được đầu của ngươi sẽ được một ngàn vạn tiền thưởng, Mục Phong Cuồng, thực xin lỗi nghe! An hem chúng tôi cần tiền đến điên rồi, trước sau gì ngươi cũng chết, hãy giúp anh em chúng ta đi!"
Vì thế ba người đồng loạt tiến lên phía trước, đâm về hướng hắn, Mục Phong Cuồng vội nhặt lấy mảnh gỗ trên mặt đất chống đỡ lại, nếu lấy võ công của hắn mà đấu với ba tên này căn bản là không có vấn đề gì, nhưng mấy ngày nay hắn không có cái gì để ăn, vừa đói vừa mệt, cho nên đối với sự đuổi gϊếŧ ba con chó điên này hoàn toàn không có năng lực chống đỡ.
Ở trên nóc nhà, có gã đàn ông đứng âm thầm lặng lẽ, bởi vì ngửi được mùi máu và thưởng thức cảnh những con chiến mã đang hăng máu quần nhau sống chết, trên môi nở một nụ cười.
Mục Phong Cuồng giống một con thú bị dồn vào một góc, toàn thân đầy những vết dao đâm, máu chảy đầm đìa, cố gắng chống đỡ, nếu hắn chết như thế này thì vĩnh viễn sẽ không báo được thù. Trong lúc nguy cấp hắn rống lên oán hận. ."Trầm Nhược Băng! Ta thành quỷ cũng không buông tha ngươi!"
Trầm Nhược Băng ba chữ làm cho gã đàn ông đứng trên nóc nhà lâm vào chấn động, lúc ba tên lưu manh đồng loạt giơ dao lên định kết liễu mạng sống của hắn, thì tiếng súng vang lên, ba người đồng thời bị mất mạng ngã xuống đất.