Trans: Xiêu Xiêu
Nằm một lúc rồi lại ngồi dậy, ngồi dậy rồi lại vật người ra giường, Hạ Lâm túm lấy cái gối ôm vào người dày vò. Một lúc sau cô mới bình tĩnh trở lại.
Hạ Lâm leo ra khỏi giường cầm điền thoại gọi cho nghi trượng của cô, "Tiểu Hắc, hôm nay tôi có lịch trình gì không?"
Bên đầu bên kia truyền đến giọng nói của Tiểu Hắc, "Điện hạ, hôm nay và ngày mai ngài đều không có lịch trình"
Nghe vậy, tâm trạng Hạ Lâm bỗng nhiên rất tốt, "Sắp xếp xe lúc 9 giờ, tôi đến cung cưỡi ngựa, báo Đường Uyển đợi tôi ở đó đi"
Tiểu Hắc, "Vâng thưa Điện hạ"
Hạ Lâm vứt di động lên trường, cô mở tủ âm tường ra tìm một chiếc qυầи ɭóŧ nam mặc vào, đồng thời cũng đặt một khuôn đúc tựa quả chuối vào vị trí hạ bộ.
Sờ sờ một chút, điều chỉnh, cố định vị trí xong xuôi, mềm mềm, rất tốt. Hạ Lâm nghe nói thứ mô hình này có cảm giác tay hệt như thật, đáng tiếc, chưa có tên đàn ông nào cho cô sờ thử để biết xem liệu có giống thật hay không.
Nói ra mới nhớ, cô đáng ra phải còn hai chiếc như vậy, bây giờ lại chỉ thấy một cái. Cái còn lại đâu rồi? Nghĩ đến đây, Hạ Lâm đột nhiên hơi hoảng. Nghe ông ngoại nói cô mất tích khi ở trong phủ tổng thống. Hạ Lâm ngừng động tác, mắt nhìn hạ bộ phồng lên, vẻ mặt nghiêm trọng.
Nếu như ngày đó cô ở Dạ gia sẽ rất phiền phức, có người đã đoán ra được thân phận của cô sao? Hơn nữa, vì sao cô lại có thể biến thành phụ nữ? Trừ phi được ngâm trong một thời gian dài, nếu không hóa trang trên người sẽ không dễ dàng bị bong ra như vậy.
Hạ Lâm bóp trán, hai đầu ngón tay day nhẹ, cô lại gọi điện cho Tiểu Hắc, "Không cần gọi cho Đường Uyển nữa, tra số điện thoại của Dạ Tư Yên rồi đưa cho tôi"
Tiểu Hắc, "..." Nên là, giữa cô Đường và cô Dạ, Điện hạ định chọn cô Dạ sao?
Hạ Lâm ngắt điện thoại, cô nhìn ngăn cuối cùng trong tủ, nhấc chiếc hộp an toàn đặt trước gương trang điểm. Hạ Lâm mở hộp ra, bên trong là vô số các đồ trang điểm đặc hiệu phiên bản đã ngưng sản xuất.
Hạ Lâm ngồi trước gương, bắt đầu hóa trang. Tròn nửa giờ sau, cô mới đem bảo thân mình hóa thành một người đàn ông từ đầu đến cuối.
Hạ Lâm cầm di động lên nhìn một cái, số di động của Dạ Tư Yên đã được gửi đến. Cô tiện tay lưu lại cái tên "Dạ đáng yêu", rồi bước ra ngoài ban công. Một tay để trong túi quần, Hạ Lâm nghiêng người tựa vào lan can đá cẩm thạch, ấn nút gọi đi.
Dạ Tư Yên lúc này cũng vừa tỉnh dậy, cô còn đang sầu não vì chuyện ngày hôm qua. Trên người cô mặc một bộ váy ngủ công chúa, khoanh chân ngồi trên giường thở ngắn thở dài không thôi.
Nghe tiếng di động kêu, Dạ Tư Yên cầm lên nhìn thử, trên màn hình hiện ra dòng chữ "Số lạ". Ai vậy nhỉ? Mới sáng bảnh mắt ra đã gọi đến! Cô bắt máy, giọng nói không vui chút nào, "Ai?"
Hạ Lâm, "..." Đề-xi-ben cao quá nhỉ! Hạ Lâm đưa điện thoại ra xa hơn một chút, "Mới sáng sớm ai đã chọc đến em thế?"
Dạ Tư Yên hơi mơ hồ, giọng nói này quen quá!
Hạ Lâm biết cô bé vẫn chưa nhận ra cô, "Trưa nay em có hẹn chưa? Ta cho người đến đón em đến phủ tổng thống dùng bữa"
"Ch... Chồng!" Dạ Tư Yên phản ứng lại, một chữ chồng theo bản năng buột ra khỏi miệng. Cô đỏ bừng mặt, giọng lí nha lí nhí, "Điện... Điện hạ"
Hạ Lâm cười lên vui vẻ.
Nghe thấy tiếng cười này, Dạ Tư Yên liền cúi đầu, ngón tay không ngừng níu chặt váy ngủ. Lần này xấu hổ quá đi, mặt mũi mất sạch luôn rồi. Nếu như để cha và anh Tư biết, nhất định sẽ vì cô mà lấy làm hổ thẹn.
Thật lâu sau, Hạ Lâm khẽ hỏi lại, "Trưa nay em có hẹn chưa?"
Dạ Tư Yên trả lời ngay, "Chưa ạ"