Trans: Xiêu Xiêu
Dạ Tư Hàn vừa định quay đi, bỗng chợt đảo mắt trở lại trên người cô, đồng tử càng thêm u ám.
Hạ Lâm đứng đó, vẻ mặt đương nhiên là thế, bộ dáng quý công tử, môi vẽ lên một nụ cười như có như không, càng lộ thêm vẻ tôn quý.
Hai người mắt đối mắt, dưới đáy mắt ẩn chứa muôn ngàn con dao.
Thật lâu sau, Dạ Tư Hàn xoải bước đi tới, đôi chân dài thẳng tắp dừng lại trước mặt Hạ Lâm. Anh nhìn Hạ Lâm lùn hơn nửa cái đầu, cúi xuống, ánh mắt âm u bao phủ lấy cô. Dạ Tư Hàn nói với Hạ Lâm bằng âm thanh chỉ hai người nghe được, "Tôi coi thường cậu rồi. Không ngờ cậu lại làm cho tôi kinh ngạc"
Hạ Lâm đón nhận tầm mắt của anh, tim như trật một nhịp, "Ồ, vậy sao?"
Đôi mắt của Dạ Tư Hàn sắc lạnh, đường nét khuôn mặt cũng mang đến sự lạnh lẽo khó tả, "Cô ta đâu?"
Cô ta?
Hạ Lâm hơi ngẩn người nhìn Da Tư Hàn.
"Đừng nói không phải cậu. Người biến mất thế nào thì trao trả lại thế ấy. Nếu không tôi không dám chắc vị trí kế thừa này, cậu sẽ ngồi an ổn"
Hạ Lâm đột nhiên bị người đàn ông khiên khùng trước mắt làm cho buồn bực, "Đồ bệnh!"
Dạ Tư Hàn, "Cậu nói lại lần nữa"
Hạ Lâm cười cười, đôi mắt như ngọc bích sáng rực lên tựa như muốn hút người ta vào trong đó, "Thậm chí bệnh còn không nhẹ"
Dạ Tư Hàn, "Tốt, tôi nhớ kĩ cậu rồi"
Hạ Lâm, "Tôi cũng nhớ kĩ anh rồi" Trong lòng thầm bổ sung một câu, "Sớm đã nhớ kĩ rồi"
Có điều cô lại không tưởng tượng được Dạ Tư Hàn lại là một người như thế này, vừa rồi tim đập nhanh nhất định là ảo giác.
Dạ Tư Hàn nhìn chằm chằm Hạ Lâm, môi mỏng nhếch lên cười rồi quay người rời đi.
Dạ Cận và Hạ Quyết đều nhìn thấy cảnh tượng này, không biết hai người nói những gì mà đứng đó thật lâu.
Hạ Lâm nhìn bóng lưng của Dạ Tư Hàn, hơi nghiêng đầu, thở mạnh ra một hơi, tóc trên trán bay lên loạn xạ.
Dạ Tư Hàn hướng về phía Hạ Quyết, mở cửa chiếc Lincoln đen đặc chế, "Ngài tổng thống, mời"
Hạ Quyết lên xe, Dạ Cận cũng lên ngay sau đó, ngồi xuống bên cạnh Hạ Quyết.
Dạ Tư Hàn ngồi sau hai người họ.
Hạ Lâm liếc mắt, hít sau một hơi, lên xe, ngồi xuống vị trí bên cạnh Dạ Tư Hàn, đưa tay đóng cửa xe lại.
Không chỉ Hạ Quyết và ngay cả Dạ Cận cũng nhìn ra đằng sau qua kính chiếu hậu. Hai người ngồi đó, suốt hành trình bầu không khí lạnh ngắt như tờ.
Không biết qua bao lâu, Dạ Tư Hàn nhấc điện thoại lên đặt bên tai, gọi điện cho Tư Đồ, "Tìm thấy người chưa?"
Tư Đồ, "Dạ... Chưa ạ"
Dạ Tư Hàn không nói thêm lời nào, ngắt điện thoại, ngón tay thon dài niết lấy điện thoại rồi đặt lên chiếc quần quân trang phẳng phiu, liếc mắt quét qua Hạ Lâm.
Hạ Lâm đương nhiên đã nghe thấy cuộc điện thoại vừa rồi. Người anh ta nói đến là Đường Uyển?
Nói như vậy, vào ngày cô mất tích, thế thân kia và anh ta đã có giao thiệp gì sao? Hoặc là đã xảy ra chuyện gì đó không vui vẻ?
Dạ Tư Hàn thu lại ánh mắt nhìn về phía trước.
Hạ Lâm xoay xoay cổ. Từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai dám nói chuyện với cô như vậy, dám uy hϊếp cô! Dạ Tư Hàn ơi Dạ Tư Hàn, anh là người đầu tiên!
Tay cô đặt trên chiếc quần âu đen tuyền, ngón tay gõ nhẹ.
Lát nữa trở về sảnh Quốc yến, tổ chức tiệc chúc mừng công lao cho gã đàn ông tự coi mình là đúng này, cô có thể chỉnh anh ta không? Cho anh ta biết tay một phen?