Vốn tưởng rằng ván đấu trước là do mình sai lầm, ván này sau khi thăm dò đường đi của Lâm Nha thì nhất định có thể thắng.
Trong lòng Hạ Phán suy nghĩ rất rõ, nhưng khi quân cờ thật sự rơi xuống bàn cờ nàng ta mới phát hiện mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Lâm Nha có rất nhiều đường đi, làm sao có thể chỉ có một loại?
Ván này hắn còn chơi quá đáng hơn vừa rồi, nếu như nói ván trước là từ từ ăn mòn, vậy ván này là nghiền ép đơn phương tàn sát.
Tâm trạng của Hạ Phán lại sụp đổ, cho tới bây giờ nàng ta chưa từng thua khó coi như vậy, giống như bị người ta giẫm lên mặt đất ma sát, cũng không biết đứng lên như thế nào, không nhịn được mà lại khóc thành tiếng: "Không phải ngươi nói nhường ta sao?”
"Ta nhường." Lâm Nha chống cằm cười nói: "Ta bảo ngươi nên sớm nhận ra thực lực của mình mà.”
Đáy mắt hắn u ám, nhưng giọng điệu lại trong sáng ngây thơ, từng lời nói đều kí©h thí©ɧ Hạ Phán: "Ngươi xem ngay cả tiện nhân mà ngươi cũng không bằng, vậy có phải ngươi còn hèn hạ hơn cả tiện nhân hay không?”
Hạ Phán sửng sốt một chút, sau đó càng khóc lớn hơn, Lâm Nha lại còn mắng nàng ta hèn hạ hơn cả tiện nhân nữa!
Hạ Phán vừa khóc vừa chạy ra ngoài, còn không quên nói lời cay nghiệt với Hạ Miên và Lâm Nha: "Các ngươi cứ chờ đi!”
Vừa nhìn đã biết là đi cáo trạng.
Lâm Nha buông tay nhìn về phía Hạ Miên, nghiêng đầu hỏi nàng: "Tỷ tỷ, ta nói sai cái gì sao? Đó không phải đều là sự thật à, sao nàng ta lại nhỏ mọn thích khóc như cha nàng ta vậy.”
Hạ Miên nhìn trợn mắt há hốc mồm, thiếu chút nữa giơ tay lên vỗ tay cho hắn, lão đại chính là đại lão.
Vừa rồi mình thắng hai ván cũng không làm tiểu mập mạp tức giận đến phát khóc, nhưng Lâm Nha nói dăm ba câu đã làm cho con quỷ nhỏ tức giận chạy mất, lợi hại thật lợi hại.
"Ngươi chỉ không biết trồng hoa, nhưng chơi cờ lại rất giỏi." Hạ Miên không chút do dự khen ngợi hắn.
Lâm Nha thực sự là một bảo bối trên đời, trên có thể cười ấm áp với Từ thị, dưới có thể làm Hạ Phán tức giận phát khóc, ngang hàng được gọi là "loa công xuất lớn".
"Tỷ tỷ khen ngợi rồi." Lâm Nha cười nhìn Hạ Miên, nhớ tới câu nói vừa rồi nàng nói với Hạ Phán bắt nàng ta gọi mình là ca ca, ý cười trong mắt chân thành hơn rất nhiều: "Tỷ tỷ muốn chơi một ván không?”
"Nếu như là tỷ tỷ." Lâm Nha nhìn về phía nàng, hơi dừng lại, đôi mắt còn đẹp hơn cả quân đen sáng ngời trên bàn cờ: "Ta nhất định sẽ thua.”
Ngay cả Thúy Loa cũng có thể nghe ra Lâm Nha đối xử khác với Hạ Miên, hết lần này tới lần khác trực tiếp từ chối một nhóm chó trong cuộc.
Hạ Miên đương nhiên không thể đồng ý!
Kỹ thuật của nàng có thể so sánh với Hạ Phán, nàng có thể chiến đấu với Hạ Phán một ngày một đêm, nhưng tuyệt đối không thể vượt qua nửa chén trà dưới tay Lâm Nha.
Vì để bảo vệ hình tượng của mình, Hạ Miên quyết định từ chối lời mời của Lâm Nha.
Có nhường hay không cũng mặc kệ, chủ yếu là nàng sợ thua.
Dù sao vừa rồi Hạ Miên còn giễu cợt Lâm Nha ngốc đến mức ngay cả hoa cũng không biết trồng, nếu như bị hắn bắt được cơ hội, chẳng phải sẽ giễu cợt lại sao?
Mình là tỷ tỷ của hắn, không thể để bị mất mặt được.
"Hạ Phán nhất định đã tố cáo với Từ thúc." Hạ Miên chuyển đề tài, không chút suy nghĩ đưa tay nắm lấy cổ tay Lâm Nha: "Nhanh lên, chúng ta đi tìm mẹ ta trước một bước.”
Lâm Nha đang ngồi trên giường mềm, lúc bị Hạ Miên bất ngờ nắm lấy cổ tay kéo về phía trước thì sững sờ tại chỗ, hắn quên mất nên phản ứng như thế nào, thế cho nên dưới chân lảo đảo thiếu chút nữa té ngã.
Rõ ràng Hạ Miên đang nghĩ tới việc đi tìm Hạ mẫu trước Hạ Phán, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc quay đầu lại nhìn.
Lục Tuyết bên cạnh hai mắt đều trợn tròn, kinh ngạc nhìn bàn tay kia của Hạ Miên, rồi nhìn về phía Lâm Nha: "Thiếu gia, cái này——"
Lâm Nha ổn định thân hình sau đó lắc đầu với hắn ta, lại bị Hạ Miên kéo đi về phía trước.
Mí mắt Lâm Nha kích động, tầm mắt dừng trên cổ tay trắng nõn bị người ta nắm chặt, chỉ cảm thấy hơi nóng trong lòng bàn tay Hạ Miên xuyên qua da mình, tim hắn run lên, mặt đỏ bừng.
"Tỷ tỷ..." Hắn vốn định nói gì đó nhưng lại mím môi không mở miệng, để nàng kéo mình ra khỏi cửa viện mới âm thầm rút cánh tay lại, mỉm cười cùng nàng đi về phía trước.
Có kinh nghiệm chạm vào son trước đó, Lâm Nha biết rõ Hạ Miên không có ý đó, nhưng trái tim vẫn đập nhanh hơn một chút.
Thật ra vừa rồi Lâm Nha muốn đỏ mặt nhắc nhở Hạ Miên không thể tùy ý kéo cổ tay mình, để cho nàng ý thức được sự khác biệt giữa nam và nữ, lần sau sẽ không còn hành động kỳ thật vô tâm nhưng thoạt nhìn rất thân mật như vậy nữa.
Nhưng không biết vì sao, hắn đột nhiên nhịn xuống không nói.
Lục Tuyết nghi ngờ nhìn về phía thiếu gia nhà mình, nhưng hắn chỉ mỉm cười mà không giải thích.
Lục Tuyết lập tức cảm thấy hơi buồn vô cớ. Thiếu gia nhà hắn ta ăn nhờ ở đậu thật không dễ dàng gì, bị Miên chủ tử sờ tay cũng không dám lên tiếng, nhìn xem, vành tai đã đỏ lên rồi! Thật đáng thương.
Lâm Nha đang được Lục Tuyết đau lòng bước nhanh hai bước đuổi theo Hạ Miên, nhẹ giọng gọi nàng: "Tỷ tỷ.”
Hạ Miên quay đầu nhìn hắn.
Lâm Nha đưa hai tay ra sau lưng, ngón trỏ đan vào nhau, cười nói: "Tỷ tỷ định làm gì?”
Hạ Miên cười ác độc: "Vậy nhất định phải cho nàng ta biết cái gì gọi là đánh đập từ xã hội, cái gì gọi là hiểm ác của người lớn.”