Chương 26

Hạ Phán đã ngơ ngác từ lâu, lắp bắp nhìn về phía Hạ Miên: "Ngươi, sao ngươi có thể học thuộc lòng được? Có phải ngươi học từ trước không?”

"Người đọc trước rõ ràng là ngươi, đây cũng là bài ngươi tự chọn, bây giờ ngươi lại còn không biết xấu hổ nghi ngờ người khác gian lận, thật không biết xấu hổ!" Thúy Loa vỗ nhẹ mặt mình khom lưng giễu cợt Hạ Phán: "Có phải ngươi không chịu thua không?”

"Ai nói ta thua. Đây mới là ván đầu tiên, hai ván tiếp theo ta nhất định sẽ thắng!" Hạ Phán biết mình không thành thạo như Hạ Miên trong việc ghi nhớ bài văn này nên ném sách xuống đất, đi ra sân chuẩn bị cho vòng thứ hai ném bình trước.

"Ngươi——!" Lục Tuyết nhìn cuốn sách bị vứt trên mặt đất, trừng mắt nhìn bóng lưng Hạ Phán, sao người này lại có thể như vậy được chứ?

Lâm Nha không nói gì, chỉ khom lưng nhặt cuốn sách lên, kéo ống tay áo nhẹ nhàng lau đi bụi không tồn tại trên đó, vuốt phẳng các trang giấy rồi để Lục Tuyết cất cuốn sách đi.

Những cuốn sách này đều là do chính hắn mang đến, là di vật của cha hắn, cũng là thứ để hắn gϊếŧ thời gian, bình thường cực kỳ trân trọng.

Hạ Miên nhìn hắn một cái, bên ngoài Hạ Phán lớn tiếng thúc giục, bảo nàng đừng lằng nhằng như đàn ông nữa.

Ném bình khác với đọc thuộc lòng, so sánh sự ổn định của cổ tay và khả năng kiểm soát khoảng cách.

Đây quả thực là lần đầu tiên Hạ Miên chơi, nhưng trước kia nàng từng chơi trò tương tự, gọi là ném phi tiêu. Khi đó nàng rất trẻ con, không có việc gì thì đi ném phi tiêu, ném bao cát để lấy búp bê, ông chủ thấy nàng thường xuyên thắng nên luôn trốn đi.

Thành tích của Hạ Phán không tệ, mười phát thì trúng tám phát, hai tay chắp sau lưng, không nhịn được nâng cằm tròn trịa lên khoe khoang: "Hôm nay ta nhường ngươi nên chơi khiêm tốn, bằng không ta nhất định có thể trúng hết.”

"Không trúng thì không trúng, nói cái gì mà nhường hay không nhường." Thúy Loa ở bên cạnh bĩu môi, thấy Hạ Miên đưa tay về phía nàng ấy, lập tức đưa mũi tên không có mũi tên cho nàng, nhỏ giọng nói: "Không sao đâu chủ tử, ván trước chúng ta đã thắng rồi, thua ván này cũng không sao.”

Trước đây Hạ Miên không giỏi chơi bất cứ thứ gì, ném thẻ vào bình rượu càng là đứng đầu từ dưới lên trên.

"Ai nói ta sẽ thua?" Hạ Miên nheo lại một mắt lại, đánh giá khoảng cách giữa mình và bình, sau đó thăm dò ném một mũi tên.

Mũi tên dẹt cọ vào miệng bình, lắc lư nhưng cuối cùng lại rơi ra bên ngoài.

Hạ Phán vui vẻ reo hò.

Lục Tuyết thì tiếc nuối siết chặt ngón tay, lo lắng hỏi Lâm Nha bên cạnh: "Thiếu gia, Miên chủ tử sẽ thua sao?”

"Không." Lâm Nha nói rất chắc chắn, Hạ Miên nghe thấy lời này không nhịn được quay đầu lại nhìn hắn.

Biết được thực lực của mình là một chuyện, nhưng được người khác khẳng định không chút do dự lại là chuyện khác.

Lâm Nha mỉm cười với nàng, dưới ánh mặt trời mùa xuân, nốt ruồi ở khóe mắt hắn có màu sắc rất đẹp, giống như là bị Đan Thanh đại sư dùng một lực rất nhẹ điểm vào khóe mắt bằng cây bút lông màu đỏ đào, dùng không quá nhiều mực, rất vừa vặn.

Hắn nói: "Tỷ tỷ nhất định sẽ giành chiến thắng."

Hạ Miên mỉm cười, khi quay đầu lại định ném lần nữa, bởi vì vừa rồi đã thăm dò qua khoảng cách nên lúc này gần như là bách phát bách trúng.

Chín mũi tên, tất cả đều rơi vào trong bình.

Mỗi lần Hạ Miên trúng một phát, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Phán lại càng khó coi hơn, cuối cùng ngã ngồi trên bậc thềm phía sau, hốc mắt đỏ hoe lắc đầu: "Không thể nào, sao có thể như vậy được?”

Sao Hạ Miên có thể vừa học thuộc lòng lại vừa biết ném bình, nhất định là giả.

Hai ván đấu mà Hạ Phán tự tin nhất lại liên tiếp thua Hạ Miên, lúc này bị đả kích thẹn quá hóa giận suýt nữa bật khóc. Bình thường nàng ta chưa bao giờ thua, huống chi là thua Hạ Miên bị nàng ta cho là kẻ ngốc, thật mất mặt.

"Ta không phục! Chắc chắn ngươi đã dùng thủ đoạn gì rồi.” Hạ Phán đứng lên kiểm tra mũi tên và bình, nhìn thế nào cũng không có vấn đề gì.

Nàng ta nghẹn đỏ mặt, định giở trò: "Ván này không tính! Vóc dáng ngươi cao hơn ta nên chắc chắn sẽ dễ dàng trúng hơn ta!”

"Sao ngươi lại vô lý thế?" Thúy Loa xắn tay áo chống lưng cúi đầu nhìn nàng ta: "Sao trước khi đấu ngươi không nói, bây giờ thua lại bắt đầu tìm lý do kiếm cớ.”

“Ta mặc kệ, dù sao ván này cũng không tính!” Hạ Phán tỏ ra thái độ vô lý, trừng mắt nhìn Thúy Loa, làm loạn: "Nếu ngươi nói ba ván hai thắng vậy thì ba ván hai thắng, còn một ván nữa.”

"Được, ta đấu với ngươi." Hạ Miên kéo Thúy Loa sang bên cạnh, đứng trước mặt Hạ Phán cúi đầu nhìn nàng ta: "Ngươi nói ván này không tính thì không tính, ta đấu một ván cuối cùng với ngươi, nhưng nếu ta còn thắng, ngươi phải đồng ý thêm một điều kiện nữa.”

Hạ Miên đưa tay chỉ về phía Lâm Nha đứng dưới bậc thang, rồi nói với Hạ Phán: "Nếu ta thắng, sau này chỉ cần nhìn thấy hắn ngươi phải cung kính gọi ca ca cho ta.”