Đầu xuân tháng 3, thời tiết lúc nóng lúc lạnh, bỗng trở nên rét đến lạ thường.
Trong phòng, chiếc bếp than đã bị dỡ đi từ hai ngày trước lại được thắp lên, tỏa ra hơi rất ấm áp và dễ chịu. Hạ Miên không biết họ sử dụng loại than gì mà có thể đốt suốt đêm cũng không thấy khói than, nàng thoải mái điều chỉnh tư thế rồi tiếp tục nằm xuống.
Hạ Miên đến thế giới này đã được gần nửa tháng, nhưng ngoại trừ lần đầu tiên nàng tò mò đi ra ngoài để nhìn một chút thì kể từ đó chưa bao giờ bước nửa bước ra khỏi ngưỡng cửa.
Hạ Miên chống cằm, chán nản lật cuốn sách trong tay. Ngoài cuốn này ra, bên cạnh còn có rất nhiều cuốn khác nằm ngổn ngang và chất thành đống, đều là những câu chuyện về tài nữ mỹ nam, nữ thư sinh và nam hồ yêu.
Những câu chuyện này không có gì đặc biệt mới mẻ cả, nàng chỉ dùng nó để gϊếŧ thời gian, đồng thời cũng để hiểu rõ hơn về thế giới này mà thôi.
Chỉ sau khi tỉnh dậy từ ngày rơi xuống nước, Hạ Miên mới nhận ra mình đã xuyên không vào một cuốn sách, đã thế còn đâm đầu vào sách thể loại nữ tôn, hoàn toàn khác với thế giới mà nàng đang ở.
Nam chính trong sách là người thẳng thắn và hoạt bát, với vầng hào quang tựa Mary Sue(*) đã thu hút vô số phụ nữ phải khóc lóc phát điên vì hắn ta, sẵn bất chấp đập đầu vào tường cũng chỉ vì hắn ta.
(*)Mary Sue là một thể loại truyện có nữ chính vô cùng bình thường, tác giả khai triển “bàn tay vàng” quá lớn, khiến ánh sáng từ vầng hào quang thánh mẫu chiếu xuống làm hủy hoại tương lai của không biết bao nhiêu già trẻ lớn bé.
Nguyên chủ chính là người điên rồ nhất trong số họ.
Còn nữ chính trong truyện lại là một trung tâm điều hòa, hoàn toàn không hay biết đến sự cặn bã của tên nam chính, hai người yêu nhau rồi tự tổn thương nhau nhưng cuối cùng họ cũng sống hạnh phúc mãi mãi bên cô cháu gái xinh đẹp. Hạnh phúc mãi mãi về sau?
Còn Hạ Miên thì sao? Là một nữ phụ, đương nhiên nàng phải là bia đỡ đạn dùng để làm mất mặt nữ chính trên con đường đi đến thành công, đồng thời cũng là một trong những chiếc lốp dự phòng trong nhóm bướm luôn túc trực khi nam chính bị đối xử bất công.
Kết cục lại vì tên nam chính kia mà phải chịu cảnh nhà tan cửa nát và sống một cuộc đời cơ cực.
Hạ Miên vô cùng chán ghét với cái cốt truyện này, nàng cũng không có hứng thú với tên nam chính thân hình xinh đẹp và hoạt bát kia nên định tránh xa đôi tra nam tiện nữ, trở thành một con cá muối vui vẻ.
Trốn tránh có thể đáng xấu hổ, nhưng nó khá hữu ích.
Thúy Loa nhìn về phía chủ tử của mình, hai tay hai chân thì duỗi ra như vừa mọc lên từ chiếc ghế dài mềm mại, đôi mắt thì háo hức nhìn ra ngoài cửa sổ. Nghe thấy chủ quân đã dậy sớm đi thắp hương, nàng ấy cũng muốn ra ngoài.
Nhưng khi nhìn lại chủ tử của mình, rõ ràng là nàng không có ý muốn làm vậy.
Trước đây chủ tử cũng lười biếng nhưng cũng không kỳ lạ đến như vậy. Bây giờ tưởng chừng như nàng chỉ muốn ăn nằm ngủ nghỉ ở trên giường mà thôi.
Hạ Miên có thể ở lại, nhưng Thúy Loa thì không. Ở cái tuổi mười ba mười bốn là cái tuổi mà tâm hồn ngang tàng nhất, nàng ấy nóng lòng muốn được rong chơi bên ngoài mỗi ngày.
Đang còn vắt óc tìm lý do để đi ra ngoài, nhưng chưa kịp mở miệng thì Thúy Loa đã nghe thấy một âm thanh nức nở trầm thấp của một người đàn ông truyền vào theo cơn gió lạnh từ bên ngoài.
Nàng ấy lập tức lấy lại tinh thần, sợ mình nghe nhầm nên dỏng tai lên nghe lại một lần nữa.
Đúng vậy, không phải gió mà thực sự có người đang khóc.
Đôi mắt Thúy Loa sáng lên, nàng ấy lập tức tung tăng mà nói với những người ngồi trên ghế mềm: "Chủ tử, có người đang khóc! Tại sao trong sân nhà chúng ta lại có người khóc thế nhỉ? Để ta đi xem thử."
Không cho Hạ Miên cơ hội từ chối, Thúy Loa vừa dứt lời đã vọt đi mở cửa rồi chạy lẹ ra ngoài.
Ngay khi gió lạnh chuẩn bị ập vào phòng, nàng ấy cũng đã nhanh chóng kéo rèm vải dày lại và chặn nó ở bên ngoài.
Tất nhiên phải làm vậy rồi, chủ từ vừa rồi rơi xuống nước và bị cảm lạnh, vừa mới chăm cho nàng tốt lên một chút mà lại để nàng bị nhiễm lạnh thì chủ quân sẽ lột da của Thúy Loa mất!