Ước chừng nửa nén hương sau, hai người phía dưới cuối cùng cũng tức muốn hộc máu rời đi.
Phong Bạch Tô thấy vậy, cánh tay thon dài hữu lực vòng qua Ngụy Kinh Mặc, ôm lấy hắn từ trên cây bay xuống.
Ngụy Kinh Mặc vẫn luôn rũ đầu, cảm giác được bên hông căng chặt, hắn theo bản năng vươn cánh tay câu lấy cổ Phong Bạch Tô.
Thân mình đơn bạc không tự giác dán sát vào ngực nàng, nháy mắt cả người đều bị mùi hoa thơm ngào ngạt bao vây, làm đôi mắt đạm mạc của hắn không khỏi mơ màng.
Phong Bạch Tô đứng yên một lúc, thấy người trong lòng còn ngơ ngác ôm cổ lấy nàng, trêu chọc nói: “Thế nào? Không nỡ rời khỏi người bổn điện à?”
Giọng nói lười biếng tản mạn truyền đến làm Ngụy Kinh Mặc lập tức bừng tỉnh, buông tay rời khỏi ôm ấp của nàng.
Tiết trời đầu thu đã hơi se lạnh, mới vừa rồi hắn vẫn luôn ngốc trong l*иg ngực Phong Bạch Tô, hơn nữa còn khẩn trương nên không có cảm giác lạnh. Lúc này gió lạnh đánh úp lại, cả người đồ trắng ướt đẫm dính sát vào thân thể mảnh khảnh, cái lạnh thấu xương xuyên qua lớp quần áo mỏng.
Hắn không kìm được mà run nhẹ, đôi môi vốn nhạt màu càng thêm trong suốt.
Ngụy Kinh Mặc không biết làm sao đứng tại chỗ, đang muốn mở miệng nói gì đó thì một kiện áo đỏ mang theo hương thơm ngào ngạt phủ xuống.
Bên tai vang lên một tiếng chậc nhẹ, giọng nói vẫn là vẻ lười nhác như cũ: “Thật đúng là tiểu công tử thân kiều thể quý.”
Chờ đến khi hắn lột chiếc áo gấm trên đầu xuống khoác lên trên người, thân ảnh nữ tử đã biến mất không thấy.
Đầu ngón tay tái nhợt của Ngụy Kinh Mặc gắt gao siết lấy áo gấm đỏ trong tay, mắt nhìn vào chỗ nữ tử vừa đứng, một lúc lâu cũng không thể hồi thần.
——
Sau khi rời đi, Phong Bạch Tô cũng không quay lại Hồng Phong Viên mà đi thẳng về Thanh Phong điện.
Khi Thông Bạch vội vã trở về, vừa bước vào liền thấy điện hạ nhà mình nằm trên giường mềm, trong tay cầm một quyển thoại bản đang nhàm chán lật từng trang.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng nàng ta thở phào nhẹ nhõm.
Ngước mắt thấy trên người Phong Bạch Tô chỉ còn một kiện áo trong, nàng ta kinh ngạc hỏi: “Điện hạ, áo ngoài của ngài đâu rồi?”
Phong Bạch Tô nhìn đến nàng ta sau đó mắt không rời khỏi cuốn sách, giọng nói đều đều trả lời: “Thích giúp đỡ mọi người đi.”
“Hả?” Thông Bạch không hiểu ra sao, hỏi: “Điện hạ, cái gì mà thích giúp người?”
Phong Bạch Tô không trả lời nàng ta mà nói sang chuyện khác: “Em vội vàng chạy về làm gì? Xảy ra chuyện gì à?”
Vừa nghe nàng hỏi như vậy, Thông Bạch lập tức nhớ ra, đột nhiên đập bộp vào trán: “Đúng rồi! Điện hạ, Hồng Phong Viên xảy ra chuyện lớn!”
“Ừ?”
Thông Bạch có chút kích động: “Ngay sau khi ngài rời đi không lâu, phượng hậu cũng rời khỏi, chỉ còn lại có vài vị quý quân ở lại. Vốn dĩ mọi thứ đều tốt, ai ngờ có cung hầu xông vào nói ngụy công tử Trấn Bắc Vương phủ rơi xuống nước, mọi người lập tức vội vội vàng vàng chạy tới bên hồ, kết quả tới một lúc rồi phát hiện căn bản không có người nào. Đúng lúc này, ngụy công tử lại đột nhiên xuất hiện, nhìn mọi người vây quanh bên hồ hỏi vài câu. Mọi người lúc này mới phát hiện mình bị lừa, tên cung hầu giả truyền tin tức không kịp chạy bị mọi người bắt ngay tại chỗ!”
“Rồi sao nữa?”
Thông Bạch hạ giọng, sát lại gần nói: “Ngài biết cung hầu này là người của ai không? Là cung hầu bên người của tứ hoàng nữ đang bị cấm túc.”
Nàng ta nói tới đây còn đột nhiên rùng mình, có vẻ đang nghĩ tới việc gì đáng sợ.
“Điện hạ, ngài không cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ sao? Người bên cạnh tứ hoàng nữ làm sao lại đột nhiên xuất hiện?”
Phong Bạch Tô nghe được nàng ta nói, nghĩ đến hai thân ảnh nhìn thấy ở bên hồ ngày hôm nay, trong lòng không khỏi cười nhạt.
Sợ là bọ ngựa bắt ve, hoàng tước rình sau lưng! Cứ tưởng mình là thợ săn nhưng hoá ra lại thành con mồi của người khác.
Người xuất hiện bên bờ hồ hôm nay đúng là tứ hoàng nữ, người trên danh nghĩa còn đang bị giam lỏng.
Nàng ta nổi lên ý xấu với Ngụy Kinh Mặc cho nên mới thiết kế trò rơi xuống nước này, sau đó cho người báo tin đến Hồng Phong Viên. Đến lúc đó hai người ở trước mắt bao người có tiếp xúc da thịt. Ở cái thời đại mà phép tắc nam nữ được coi trọng này, dù Ngụy Kinh Mặc có là công tử Trấn Bắc Vương phủ cũng chỉ có thể gả cho nàng ta.
Chỉ tiếc rằng trò hay này cố tình bị nàng phá hỏng!
Điều thú vị hơn nữa là có hoàng tước ở phía sau, biến kẻ truyền tin thành người của tứ hoàng nữ. Cứ như vậy, chỉ cần người có đầu óc đều có thể nghĩ đến chuyện nàng ta tự biên tự diễn ra trò này.
Phong Bạch Tô nhịn không được cong môi đỏ, cũng thật sự có chút tò mò người sau lưng vừa muốn hãm hại tứ hoàng nữ lại muốn huỷ hoại Ngụy Kinh Mặc là ai?
Chiêu một mũi tên trúng hai đích, chơi không tệ chút nào!
——
Trấn Bắc Vương phủ
Vãn Nguyệt Các
Ngụy Kinh Mặc vì rơi xuống nước lại bị kinh hách, sau khi hồi phủ đã bị sốt nhẹ.
Thẩm Khác ngồi ở đầu giường, một lần nữa đổi khăn ướt đắp lên trán cho hắn, mắt mang thương tiếc: “Con trai của ta, con chịu khổ rồi!”
Giọng nói rơi xuống, ánh mắt của ông xẹt qua một mạt tàn nhẫn: “Con yên tâm, cha nhất định vì con đòi lại công đạo.”
Lông mi mảnh của Ngụy Kinh Mặc khẽ run, chậm rãi mở mắt. Có thể vì đang bệnh, đôi mắt vốn dĩ thanh lãnh trong trẻo lại tràn ngập hơi nước, làm hắn thoạt nhìn có chút gầy yếu.
Giọng nói cũng khàn khàn: “… Cha, tứ hoàng nữ tuy khó thoát khỏi quan hệ nhưng đằng sau hẳn là còn người khác, muốn một công đôi việc thiết kế bẫy hại con cùng tứ hoàng nữ.”
Thẩm Khác nghe được thanh âm suy yếu này của hắn, trong lòng càng thêm tê rần.
Ngụy Kinh Mặc là nhi tử nhỏ nhất, hai nữ nhi lại từ nhỏ đã không ở bên người ông, chỉ tiểu nhi tử là tay cầm tay nuôi lớn. Ngụy Kinh Mặc từ nhỏ sức khoẻ đã không tốt, vẫn luôn dưỡng tại khuê phòng mười mấy năm, tuy bề ngoài tính tình lạnh lùng nhưng nội tâm đơn thuần.
Mỗi khi nghĩ đến tính tình của hắn như vậy lại chỉ có thể nhìn hắn gả vào hoàng gia, Thẩm Khác thống hận không thôi.
Cũng vì thế ông đối đãi với tiểu nhi tử luôn có chút áy náy và trìu mến.
Thẩm Khác nhất thời xúc động, nhịn không được khóc: “Con trai số khổ của cha, là cha vô dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn con gả vào hoàng gia nơi ăn thịt người không nhả xương đó. Giờ còn chưa xuất giá mà đã gặp đại hoạ rồi!”
Khi Trấn Bắc Vương Ngụy Vân tiến vào đã nghe được tiếng khóc nức nở vang lên từ phòng trong.
Mày kiếm sắc bén của bà hơi chau lên, đi nhanh vọt vào: “Đây là làm sao vậy?”
Người hầu ở một bên sau khi thấy bà đến liền vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Vương gia.”
Ngụy Vân giơ tay vẫy lui bọn họ, vòng qua bình phong đi vào trong. Nhìn đến Thẩm Khác ngồi ở mép giường đang chà lau nước mắt, giọng nói cứng rắn thường ngày giờ nhu hòa vài phần: “Sao đang yên lnhf lại khóc rồi?”
Thẩm Khác nhìn bà ấy đến thì trừng mắt, đầy mặt oán trách: “Yên lành cái gì! Mặc nhi chịu tội lớn như vậy, nàng làm mẫu thân nhưng lại chẳng quan tâm, hiện tại còn không cho ta là cha khó chịu à?”
Ngụy Vân thấy hắn đột nhiên tức giận, bộ dáng có chút ngượng ngùng, đưa mắt ra hiệu cho nhi tử còn nằm trên giường muốn hắn nói một câu khuyên nhủ.
Không ngờ Ngụy Kinh Mặc lại giả vờ không nhìn thấy. Bà trừng mắt nhìn xong đành phải bước tới cầm khăn lụa trong tay Thẩm Khác giúp ông lau nước mắt.
Có chút bất đắc dĩ dỗ dành: “Bổn vương sao lại chẳng quan tâm chứ? Mặc nhi là nhi tử của bổn vương, bổn vương tự nhiên sẽ không để hắn chịu oan uổng. Chuyện này chàng cứ yên tâm! Giao cho bổn vương được không?”
Thẩm Khác chỉ hừ nhẹ một tiếng không nói gì, cũng coi như đồng ý lời bà nói.
Hai người là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tình cảm tự nhiên sâu đậm. Trong phủ trừ sườn hầu mà lão thái quân khi còn sống nhét vào, còn có người được nữ hoàng ban thưởng. So với các quan lớn quý môn khác, người trong phủ Trấn Bắc Vương vẫn còn tương đối đơn giản.
Rốt cuộc ở thời đại này, tam phu bốn hầu là chuyện bình thường. Thậm chí còn có thể trở thành thứ để nữ nhân mang ra khoe mẽ, chứng minh thực lực cường hãn.
Ngụy Kinh Mặc nằm ở trên giường nhìn mẫu thân dỗ dành phụ thân xong, đôi mắt sắc bén lại sâu thẳm nhìn lại đây: “Ngoại trừ thấy tứ hoàng nữ ở bên hồ, còn có người nào khác không?”
Nghe vậy, trong đầu Ngụy Kinh Mặc lập tức thoáng hiện lên một thân ảnh lười biếng.
Mắt hắn hơi lóe, khẽ cắn môi lắc lắc đầu: “Không có, chỉ thấy tứ hoàng nữ mang theo một cung hầu xuất hiện bên hồ.”
Thần sắc Ngụy Vân khó lường nhìn hắn vài lần rồi chậm rãi nói: “Được rồi, nghỉ ngơi đi! Những việc này con không cần phải nhọc lòng.”
Dứt lời, dắt tay Thẩm Khác đi ra ngoài.
Vừa đi vừa nói chuyện: “Để nó nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta cũng đừng ở đây quấy rầy hắn.”
Thẩm Khác lại nhịn không được quay đầu nhìn vài lần, cuối cùng là cùng Ngụy Vân đi ra ngoài.
Sau khi hai người rời khỏi, Đông Thanh cùng Đông Qua lập tức đi vào phòng.
Thấy Ngụy Kinh Mặc ngồi dậy từ trên giường thì vội vàng đem gối dựa để sau lưng hắn, để hắn dựa vào cho thoải mái.
Đông Thanh nhìn sắc mặt có chút tái nhợt suy yếu của Ngụy Kinh Mặc, đau lòng nói: “Công tử, hiện giờ ngài cảm thấy thế nào?”
Đông Qua cũng khẩn trương nhìn hắn.
Trong lòng hai người thập phần áy náy, cảm thấy là do họ không theo sát công tử mới làm kẻ xấu có cơ hội ra tay.
Ngụy Kinh Mặc nhìn hai người sau đó cười nhẹ.
Đôi mắt thanh lãnh hơi lóe lên, đột nhiên mở miệng hỏi: “Kiện áo gấm màu đỏ kia vẫn còn giữ lại chứ?”
Đông Qua lập tức trả lời: “Vẫn giữ, công tử.”
Sau đó xoay người đem áo cầm lại đây.
Đông Thanh không giống Đông Qua đơn giản tâm lớn. nhìn rõ ràng chính là áo ngoài của nữ tử, hắn cẩn thận liếc nhìn sắc mặt của Ngụy Kinh Mặc, nhỏ giọng dò hỏi: “Công tử, áo gấm này là?”
Từ nhỏ hắn đã theo bên người Ngụy Kinh Mặc mà lớn lên, cũng thấy qua không ít thứ tốt.
Chiếc áo gấm màu đỏ có chất liệu tinh tế bóng loáng, bên trên còn thêu tơ vàng, vừa thấy đã biết giá trị xa xỉ.
Đông Thanh ẩn ẩn có vài phần suy đoán, nhưng lại không dám nói ra.
Ngụy Kinh Mặc vươn ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng lướt qua chiếc ở áo, không giấu giếm nói: “Là người cứu ta đưa cho ta, giữ lại cẩn thận, lần sau trả lại cho nàng."
Nói rồi đưa lại áo gấm cho Đông Qua.
Đông Qua vội vàng cẩn thận tiếp nhận, lại chạy đi cất chiếc áo.
Tuy rằng tâm hắn lớn, nhưng cũng nhìn ra được đây là đồ của nữ tử. Công tử nhà hắn vẫn là một lang nhi chưa xuất giá, nếu bị phát hiện phòng trong có cất giấu quần áo nữ tử, e là sẽ làm bẩn thanh danh công tử mất, hắn phải cất cho thật kỹ.
——
Cẩm Hoa Các
Sau khi Thẩm Khác và Ngụy Vân cùng nhau đi vào trong phòng, ông càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, nhịn không được nhìn Ngụy Vân đang ngồi bên cạnh hỏi: “Sao ta cứ cảm thấy Mặc nhi có chút không thích hợp? Giống như giấu giếm chuyện gì.”
Ngụy Kinh Mặc là do một tay hắn nuôi lớn, Thẩm Khác đối với cảm xúc biến hóa của hắn rất quen thuộc.
Ngụy Vân thấy bộ dáng mặt ủ mày chau của ông liền rót một chén trà nóng đưa qua. Hắc mâu lướt qua một tia ý cười: “Chàng còn không phát hiện Mặc nhi từ đầu đến cuối không hề nhắc tới ai đã cứu hắn sao?”
Thẩm Khác nghe vậy thì ngẩn ra, cuối cùng mới nhận ra, con ngươi thanh lệ hiện lên vẻ kỳ lạ: “Vậy vì sao hắn lại giấu chúng ta? Nếu thật sự là ân nhân cứu mạng, chúng ta hẳn nên tới cửa cảm tạ một phen chứ!”
Thấy vẻ mặt mờ mịt của ông ấy, ý cười trong mắt Ngụy Vân càng sâu: “Chàng cảm thấy ở trong hoàng cung có thể tự do đi lại, còn làm Mặc nhi im miệng không nói sẽ là ai?”
Đôi mắt Thẩm Khác hơi trợn to, nhìn bà suy đoán nói: “Ý của nàng là hoàng nữ?”
Ngụy Vân một bộ lão thần khắp nơi bộ dáng, bưng chén trà lên nhẹ nhấp một ngụm, chậm rãi mở miệng: “Tám chín phần mười.”
Thẩm Khác lại nhíu mày, “Nhưng sẽ là ai? Chẳng lẽ là ngũ hoàng nữ?”
Hôm nay ở yến tuyển quân ông đã thấy nàng ta, quả thật thay đổi không ít!
So với dáng vẻ hoang đường trước kia thì giờ đã thu liễm không ít, khí chất cả người trở nên lạnh lùng sắc bén, cách nói năng cũng có vẻ trầm ổn nội liễm hơn, thật là làm ông có chút ngoài ý muốn.
Ngụy Vân lại lắc đầu: “Còn chưa biết, nhưng nếu thật là nàng ta, xem thái độ của Mặc nhi, gả cho nàng ta cũng không tệ.”
“Vậy chờ có thời gian, ta thử đi thăm dò ý tứ của Mặc nhi.”