“Như thế nào? Có muốn gả cho ta không?”
Ngụy Kinh Mặc hoài nghi liệu chính mình có gặp ảo giác không.
Hắn ngồi ngây ra đó, mắt không chớp nhìn chằm chằm Phong Bạch Tô, muốn nhìn xem nàng có mở miệng nói chuyện hay không.
Thấy nàng hơi nhướn mày, có chút thờ ơ nhìn lại.
Trong lòng hắn không khỏi có chút mất mát.
Quả nhiên là hắn nghe lầm sao?
Lúc này, thanh âm Phong Bạch Tô lại vang lên: “Thế nào? Ngươi cảm thấy đề nghị này của ta thế nào? Muốn gả cho ta không?”?”
Ngụy Kinh Mặc: “!”
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đen xưa nay thanh lãnh bình tĩnh giờ đây lại sững sốt: “Ngài, ngài muốn cưới ta?”
“Làm sao? Không muốn à?”
Phong Bạch Tô cúi đầu, mắt đào hoa dừng trên mặt hắn trở nên thâm thúy.
Ngụy Kinh Mặc: “……”
Hắn gần như theo bản năng lắc đầu, buột miệng thốt ra: “Không có!”
Chờ đến khi phản ứng lại chính mình đang nói cái gì, mặt ngọc nhiễm một tầng hồng nhạt, hắn nhịn không được rụt rụt cổ, nửa mặt dưới đều chôn trong lớp áo khoác.
Qua thật lâu sau, Ngụy tiểu công tử chớp đôi mắt thanh triệt, cố nén nỗi xấu hổ trong lòng, đột nhiên lại ngốc nghếch hỏi một câu: “Vậy, vậy ngài khi nào cưới… cưới ta?”
Phong Bạch Tô nghe vậy thì ngẩn ra, ngay sau đó không nhin được nở nụ cười.
Nhìn dáng vẻ hắn nghiêm túc, nàng vui đùa nói: “Sao? Sợ ta chạy? Yên tâm! Hai chúng ta ở trước mắt bao người ôm nhau, Không đến một ngày sẽ truyền khắp toàn bộ Phượng Lăng thành, ta còn có thể không nhận à?”
Ngụy Kinh Mặc nghe được lời nàng nói, đỏ ửng trên mặt đột nhiên tiêu tán, mặt mày cũng hạ xuống, “ Ngài là vì chúng ta bị người nhìn thấy ôm nhau sau khi rơi xuống nước, cho nên mới muốn cưới ta sao?”
Biểu tình của hắn có chút cô đơn, thấp giọng nỉ non một câu: “Chỉ vì vậy à……”
“Cái gì?”
Một câu cuối cùng thật sự quá nhỏ, Phong Bạch Tô không nghe rõ lời hắn nói.
Mắt thấy mới vừa rồi tiểu công tử còn e lệ đột nhiên trở nên yên lặng.
Hiếm khi không đuổi kịp chuyển biến cảm xúc của hắn, có hơi không rõ nguyên do.
Ngụy Kinh Mặc vừa rồi còn có tâm tình vui sướиɠ lúc này lại trở nên nặng nề.
Muốn kiên cường nói cho nàng không cần phụ trách, nhưng lời nói đến bên miệng lại luôn nói không nên lời.
Phong Bạch Tô thấy hắn đột nhiên trầm măt, nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của hắn, nàng cuối cùng mới nhận ra.
Nàng nghiêng người tiến đến gần Ngụy Kinh Mặc, vươn tay phải nâng nâng cằm hắn lên, cúi người ở môi mỏng của hắn chạm nhẹ.
Một chạm rồi rời đi ngay!
Mắt đào hoa trở nên sâu thẳm, mắt đen lăng lăng nhìn hắn.
Tiếng nói khàn khàn trầm thấp: “Hiện tại đã hiểu chưa?”
Ngụy Kinh Mặc: “!”
Hắn đột nhiên trợn tròn mắt, theo bản năng vươn đôi tay che miệng, khuôn mặt đỏ bừng vùi vào áo choàng.
Quanh hơi thở lại ngửi được mùi hoa trên áo khoác lây dính từ trên người Phong Bạch Tô, lại lập tức vươn thẳng cổ ra.
Bộ dáng hoang mang rối loạn lại luống cuống tay chân này làm Phong Bạch Tô nhịn không được bật cười.
Nàng ôm cánh tay, lười nhác dựa ra sau, rất có hứng thú nhìn Ngụy Kinh Mặc kinh hoảng thất thố.
Trước kia, nàng sao lại không phát hiện ra tiểu công tử này thú vị đến vậy?
Ngụy Kinh Mặc lúc này cắn chặt cánh môi, ánh mắt dao động chính là không dám nhìn Phong Bạch Tô.
Mới vừa rồi trong lòng tích tụ cảm xúc tủi thân giờ tan thành mây khói!
Trong lòng hắn vừa thẹn thùng vừa buồn bực: Hồ ly tinh! Hắn liền tính muốn gả cho nàng, nhưng nàng cũng không thể tùy ý khinh bạc hắn!
Ngụy Kinh Mặc mím cánh môi, chỉ cảm thấy xúc cảm mềm mại vừa rồi kia hiện tại còn đọng lại trên môi.
Phong Bạch Tô thấy hắn xấu hổ buồn bực, rốt cuộc có chút hậu tri hậu giác ý thức được hành vi vừa rồi có chút càn rỡ.
Nàng nắm tay để lên môi ho khan một tiếng, “Xin lỗi, vừa rồi ta……”
“Đừng nói nữa!”
Ngụy Kinh Mặc đột nhiên chặn đứng lời nàng, trừng mắt với nàng.
Thấy vậy, Phong Bạch Tô lại ho khan vài tiếng, vô cùng thông minh ngậm miệng.
“Được, đều nghe chàng.”
Xe ngựa không biết khi nào đã ngừng ở cửa Trấn Bắc Vương phủ, Ngụy Kinh Mặc nhận thấy được xe ngựa dừng lại, duỗi tay liền muốn cởϊ áσ khoác trên người.
Áo còn chưa kịp cởi bỏ liền bị Phong Bạch Tô nắm bàn tay.
“Mặc vào đi! Cẩn thận bị phong hàn.”
Thấy động tác của hắn dừng lại, Phong Bạch Tô lại lập tức buông tay lui về sau vài bước.
Chờ đến khi hắn xuống xe đi vào bên trong, còn không quên vén rèm lên dặn dò: “Trở về nhớ uống canh gừng…… Còn có, chờ tin tức của ta.”
Dứt lời, buông màn xe xuống rồi để xa phu giá xe ngựa rời đi.
Sau khi xe ngựa rời đi, Ngụy Kinh Mặc không màng ánh mắt khác thường của thủ vệ trước cửa, khoác áo khoác màu đỏ đột nhiên lại ngừng lại, quay đầu nhìn phương hướng xe ngựa biến mất nhịn không được cong cong mặt mày.
——
Xa phu giá xe ngựa giữa trời gió tuyết từ từ chạy về phía trước.
Bên trong xe ngựa, Phong Bạch Tô một tay chống trán, tựa lên bệ cửa sổ, nhắm mắt dưỡng thần.
Trong lòng lại nghĩ đến một loạt sự tình phát sinh hôm nay.
Không nghi ngờ gì nữa, hôm nay Ngụy Kinh Mặc đột nhiên rơi xuống nước chính là âm mưu của Phong Bạch Vi.
Nàng thật sự đã đánh giá thấp độ tàn nhẫn ác độc của vị nữ chủ này, lại có thể dám thiết kế bẫy một tiểu công tử.
Nữ nhân này sợ là kiêng kị Trấn Bắc Vương phủ phía sau Ngụy Kinh Mặc!
Nàng ta cưới Thẩm Nhược đã thành sự thật, mà Trấn Bắc Vương phủ lại không có khả năng để đích công tử trong phủ đi làm sườn quân cho người ta.
Để tránh Ngụy Kinh Mặc gả cho một hoàng nữ khác trở thành trở ngại lớn với nàng ta.
Chi bằng làm hắn không thể không gả cho nàng ta, nhờ đó tiêu trừ được mối bận tâm này !
Hôm nay trên thuyền tụ tập rất nhiều người, gần đó còn có những văn nhân mặc khách. Nếu mưu kế của nàng ta thực hiện được, cứu Ngụy Kinh Mặc từ trong hồ.
Nhiều người vây xem như thế, đến lúc đó Ngụy Kinh Mặc cho dù không muốn, sợ là cũng không thể không theo nàng ta.
Hơn nữa, với quan hệ của phủ thái phó và Trấn Bắc Vương phủ, Trấn Bắc Vương phủ cũng không có khả năng ép buộc Thẩm Nhược nhường lại vị trí chính quân cho Ngụy Kinh Mặc. Kết quả là cái này bồ hòn Trấn Bắc Vương phủ không thể không ngậm, cuối cùng khổ vẫn là tiểu công tử Ngụy Kinh Mặc!
Một chiêu này của Phong Bạch Vi thật sự là đủ độc! Đủ tàn nhẫn!
Chỉ tiếc nàng ta không tính được Phong Bạch Tô sẽ đột nhiên ra tay, đem kế hoạch của nang ta hoàn toàn đánh đổ!
Hai người có thể nói là trực tiếp xé rách bộ mặt hiền lành giả tạo bên ngoài, về sau tất sẽ hoàn toàn đối lập.
Nhưng Phong Bạch Tô cũng không hối hận, một măt, nàng xác thật không thể mặc kệ Ngụy Kinh Mặc, về mặt khác, nàng cảm thấy nữ chủ Phong Bạch Vi này không phải là người rộng lượng.
Nếu thật sự bị nàng ta thành công kéo Trấn Bắc Vương phủ về bên người, chờ sau khi nàng ta kế thừa ngôi vị, với bản tính âm hiểm tàn nhẫn của nàng ta như thế, mấy vị hoàng nữ các nàng e rằng sẽ không có kết cục tốt.
Phong Bạch Tô không thích tranh, đối với cái vị trí kia cũng không nhiều dã tâm lắm, nhưng nàng cũng không muốn chết.
——
Sau khi Phong Bạch Tô trở lại hoàng cung, nàng không trục tiếp trở về Thanh Phong điện mà bay thẳng đến Ngự Thư Phòng.
Thấy nàng đến đây, cung nhân đứng chờ đứng một bên lập tức hướng bên trong bẩm báo: “Bệ hạ, Thất điện hạ cầu kiến.”
Nữ hoàng lúc này đang ở xử lý chính vụ, nghe vậy thì thấy hiếm lạ: “Nàng sao lại tới đây?”
Thanh âm ngừng lại, nhìn người đứng bên dưới ra lệnh: “Để nàng vào.”
“Vâng.”
Cung nhân đến bẩm báo lập tức khom người lui ra ngoài.
Không bao lâu sau, Phong Bạch Tô liền đẩy cửa đi vào.
Nàng đi đến chính giữa, nhìn nữ hoàng phía trên hành lễ: “Nhi thần tham kiến mẫu hoàng!”
“Đứng lên đi!”
Nữ hoàng nâng nâng tay ý bảo nàng đứng dậy, “Tìm trẫm có chuyện gì?”
Nghe vậy, Phong Bạch Tô đột nhiên “phịch” một tiếng quỳ gối trên mặt đất, giương giọng nói: “Nhi thần tới cầu mẫu hoàng vì nhi thần tứ hôn!”
“Hử?”
Nữ hoàng thoáng dừng lại, vẻ mặt khó lường: “Là công tử nhà ai?”
Phong Bạch Tô trấn định trả lời: “Là nhi tử Trấn Bắc Vương, Ngụy Kinh Mặc.”
“Nhi tử Trấn Bắc Vương?”
Nữ hoàng thả tấu chương trên tay xuống, ánh mắt nặng nề nhìn về phía Phong Bạch Tô.
Thần sắc trên mặt suy tư không chừng.
Phàm là những người đứng trên cao đều có bệnh chung như vậy, bà có thể quyết định đối phương phải làm gì. Nhưng nếu ngược lại, sẽ không khỏi sinh lòng nghi kỵ, nghĩ rằng đối phương có thể có tâm tư khác.
Trên mặt Phong Bạch Tô đột nhiên hiện lên vài phần bực bội, ngữ khí cũng có chút không kiên nhẫn: “Cũng trách nhi thần xui xẻo! Hôm nay đi tham gia yến thưởng tuyết nhị hoàng đệ tổ chức, vốn dĩ đang thưởng thức cảnh đẹp đấy, kết quả Ngụy công tử đó chẳng hiểu sao lại đột nhiên từ trên thuyền rớt xuống hồ. Trời thì lạnh, Ngụy công tử thì không biết bơi. Mắt thấy sắp phải chìm xuống, nhi thần cách hắn gần nhất, cũng không nghĩ nhiều liền nhảy xuống cứu hắn lên.”
Nói xong, nàng có chút chột dạ: “Này còn không phải là sau khi đưa người về, nhi thần mới phản ứng lại mình giống như đang chiếm tiện nghi của lang nhi hay sao.”
“Nhi thần lo lắng Trấn Bắc Vương biết chuyện sẽ tìm đến nhi thần gây phiền toái, cho nên liền nghĩ tới mẫu hoàng cầu đạo thánh chỉ tứ hôn. Đến lúc đó Trấn Bắc Vương biết nhi thần tuy rằng vì cứu nhi tử nhà bà ấy mà chiếm tiện nghi của hắn, nhi thần cũng không phải người không muốn phụ trách!”
Phong Bạch Tô giống như rất sợ Trấn Bắc Vương tới tìm phiền phức cho nàng, nói xong còn không nhịn được rụt cổ lại.
Nữ hoàng nghe xong lời này của nàng, cũng chưa vội lên tiếng, ánh mắt thâm trầm quét một lần biểu tình trên mặt Phong Bạch Tô.
Bà thật sự không nghĩ tới hôm nay còn náo ra sự tình như thế!
Lúc này, Phong Bạch Tô suy nghĩ một lát, lại do dự mở miệng nói: “Thật ra lúc ấy, sau khi Ngụy công tử rơi xuống nước, Ngũ hoàng tỷ muốn xuống nước cứu hắn. Nhi thần lúc đó vừa lúc nhìn đến Thẩm công tử đứng một bên, nghĩ đến hai người đã được mẫu hoàng ban hôn, nếu Ngũ hoàng tỷ xuống nước cứu người thì không quá thỏa đáng. Cho nên nhi thần mới không nghĩ nhiều liền nhảy xuống!”
Nói tới đây, nàng nhịn không được nhỏ giọng lầu bầu: “Sớm biết vậy thì đã tìm người khác cứu! Quần áo nhi thần bây giờ còn ướt đấy, đúng là chịu tội!”
Sau khi nghe thấy thế, ánh mắt của nữ hoàng lại sâu hơn vài phần, tầm mắt cũng theo đó rơi xuống trên người nàng. Thấy quần áo nàng nhăn dúm dó dán sát vào thân thể, tóc cũng ướt đẫm tỏa ra hơi lạnh.
Cuối cùng vẫn là nữ nhi nhà mình, thấy dáng vẻ nàng như thế, bà hơi nhíu mày quát lớn một câu: “Hồ nháo!”
“Còn không mau trở về thay quần áo!”
Phong Bạch Tô lập tức lúng ta lúng túng mở miệng: “Vậy nhi thần cáo lui trước……”
Nàng ôm cánh tay run run thân mình, trước lúc rời đi thì run hàm răng cường điệu lại một lần: “Mẫu hoàng, nếu Trấn Bắc Vương tới cáo trạng, ngài nhất định phải thay nhi thần báo cho bà ấy một tiếng, nhi thần không muốn làm người không chịu trách nhiệm! Nên đã lập tức tới tìm ngài cầu thánh chỉ tứ hôn!”
“Được rồi được rồi! Trẫm đã biết!”
Nữ hoàng không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, thấy nàng rời đi hoàn toàn rồi, sắc mặt mới trầm xuống.
Bà không nghi ngờ lời nói và việc làm của Phong Bạch Tô, mà là nghĩ tới Phong Bạch Vi mà nàng nhắc tới.
Nữ hoàng ngồi vào vị trí này, còn có âm mưu thủ đoạn nào mà chưa từng thấy qua?
Gần như không cần suy nghĩ nhiều, bà đã hiểu rõ những loanh quanh lòng vòng trong chuyện này.
Ánh mắt của bà trở nên lạnh lẽo, không ngờ nàng đứa con gái mà bà yêu thương cũng đã bắt đầu có mưu đồ nhỏ của riêng mình.
Nghĩ đến đây, nữ hoàng đối với việc Phong Bạch Tô cứu Ngụy Kinh Mặc có chút khen ngợi!
–––
Tác giả có lời muốn nói:
Ngụy tiểu công tử: Ta muốn gả cho ngài, nhưng ngài không thể khinh bạc ta!
Phong Bạch Tô:…… Được, đều nghe chàng.