Thời điểm hai người vừa ra khỏi Trấn Bắc Vương phủ, bông tuyết trên trời đã rơi nhỏ đi nhiều.
Ngụy Kinh Mặc trực tiếp ngồi trên xe ngựa phủ thái phó cùng chạy về hướng hồ Phượng Dương.
Trên đường tuyết đọng thành một tầng dày, xa phu giá xe ngựa cẩn thận chạy về trước.
Bên trong xe ngựa, Ngụy Kinh Mặc và Thẩm Nhược bọc áo choàng thật dày, trên tay mỗi người cầm một lò sưởi tay tinh xảo.
Bên chân hai người còn có một lò than nhỏ, thường thường từ bên trong phát ra âm thanh lép bép của than củi. Nhiệt ý ấm áp không ngừng từ nắp đỉnh khắc lỗ của lò than toả ra, làm bên trong xe ngựa nồng đậm ấm áp.
Ngụy Kinh Mặc duỗi tay vén bức màn nhìn thoáng ra ngoài, ánh vào mi mắt chỉ có tuyết trắng thuần tịnh trước mắt. Trên đường chỉ có lác đác vài ba người, toàn bộ đều là bộ dáng vội vàng. Những cửa hàng nhỏ ngày thường náo nhiệt cũng đều cài cửa kín mít, chỉ còn gió tuyết xuyên qua tung hoành khắp nơi.
Hắn nhìn một chút liền thu hồi tầm mắt, đôi tay nắm chặt trong lò sưởi tay lòng ngực, nhắm mắt dưỡng thần.
Hồ Phượng Dương cách không xa Trấn Bắc Vương phủ, ước chừng nửa nén hương xe ngựa đã tới nơi.
Ngụy Kinh Mặc vịn vào tay Đông Thanh từ trên xe ngựa đi xuống, vừa mới đứng vững, Thẩm Nhược cũng đi theo nhảy xuống xe ngựa.
Trên hồ Phượng Dương có rất nhiều đình đài thuỷ tạ, ngày thường là nơi yêu thích của những văn nhân mặc khách.
Ao hồ quanh năm suốt tháng neo đậu thuyền, thỉnh thoảng lại có nhã sĩ* đứng trên thuyền tụng kinh ngâm thơ.
(*) "Nhã sĩ" chỉ những người có học thức, tài năng và phẩm cách thanh tao, thường là những người thích văn chương, thơ phú, hội họa, và sống một cuộc đời thanh nhã, không màng danh lợi.
Đêm qua tuy hạ một trận tuyết lớn, nhưng trên hồ Phượng Dương lại như cũ tụ không ít người. Ngụy Kinh Mặc đứng ở bên bờ hồ nhìn ra xa đối diện, chỉ thấy trong đình đài thủy tạ có bóng người đong đưa. Thanh y bạch sam, phần lớn đều là văn nhân mặc khách thưởng thức cảnh tuyết.
Lúc này, Thẩm Nhược đột nhiên bắt lấy cánh tay hắn chỉ vào nơi nào đó trong hồ, thanh âm có chút nhảy nhót: “Biểu đệ mau xem! Kia hẳn là thuyền của nhị hoàng tử!”
Ngụy Kinh Mặc theo phương hướng ngón tay hắn nhìn lại, thấy một chiếc thuyền lớn kim bích huy hoàng thong thả trôi ra từ sau đình đài thủy tạ.
Thân thuyền được xây thành một toà lâu vũ, hai tầng trên dưới vuông vức, trên thuyền đài* đứng một loạt thị vệ.
(*) Boong thuyền
Cũng không biết có phải thấy được thân ảnh hai người hay không, lâu thuyền chậm rãi tiến đến gần hướng hai người.
Thời điểm gần cập bến, một cái đầu từ cửa sổ lầu hai dò ra.
Nhìn hai người thanh âm vui sướиɠ nói: “Kinh Mặc ca ca! Thẩm ca ca! Các người cuối cùng cũng tới!”
Đúng là nhị hoàng tử Phong Quyết Minh!
Chờ sau khi lâu thuyền cập bờ, Ngụy Kinh Mặc cùng Thẩm Nhược đi theo thị vệ dẫn đường đi lên con thuyền.
Thẳng đến khi hai người đi vào trong lâu thuyền, bọn họ lúc này mới phát hiện nhị hoàng tử không chỉ có mời thế gia công tử trong Phượng Lăng thành. Trên thuyền còn tới rất nhiều danh môn quý nữ, thậm chí mấy thân ảnh hoàng nữ cũng xuất hiện ở trong đó.
Vị trí của nam tử và nữ tử phân thành hai bên trái phải, chính giữa còn có nhạc sư cung đình thổi đàn sáo quản huyền.
Hai người Ngụy Kinh Mặc và Thẩm Nhược đi vào sau, mọi người đang uống rượu nói chuyện phiếm rõ ràng tạm dừng, sôi nổi cùng trông lại hai người bên này.
Phong Quyết Minh càng trực tiếp từ trên chỗ ngồi đứng lên, chạy tới chỗ hai người bên này.
Hắn một tay giữ chặt Ngụy Kinh Mặc, một cái tay khác giữ chặt Thẩm Nhược, túm hai người đi vào bên trong.
“Kinh Mặc ca ca! Thẩm ca ca! Mau tới đây! Minh nhi chờ các ngươi đã lâu!”
Nói xong lại ngẩng đầu nhìn về phía người hai bên trái phải đang nhìn lại đây, giương giọng cười nói: “Mọi người không cần câu thúc, cứ tùy ý!”
Nghe vậy, mọi người sôi nổi hướng Phong Quyết Minh cười gật đầu, rồi lôi kéo người bên cạnh nói tiếp tục trò chuyện.
Bình phong bên này, tứ hoàng nữ Phong Bạch Thược nhìn Phong Bạch Vi bên cạnh đột nhiên cười quái dị một tiếng, “Ngũ hoàng muội nhìn thấy vị hôn phu không khỏi quá mức lãnh đạm đi? Sao cũng không ra nghênh đón người ta, rốt cuộc về sau đều là người một nhà đấy!”
Phong Bạch Vi lạnh lùng liếc nàng ta một cái, không phản ứng lại.
Thấy vậy, Phong Bạch Thược vẫn không chịu bỏ qua: “Như thế nào? Ngũ hoàng muội đây là có ý kiến với việc tứ hôn của mẫu hoàng? Thấy thế nào cũng có vẻ ngươi không tình nguyện vậy?”
“Tứ hoàng tỷ.”
Phong Bạch Vi hô một tiếng, biểu tình trên mặt không rõ.: “Tỷ có thời gian này quan tâm ta, không bằng đi quan tâm Tô công tử. Nghe nói Hoàng quý quân đã vì hai người các ngươi định ra việc hôn nhân, đang chuẩn bị cầu mẫu hoàng thánh chỉ tứ hôn.”
Nàng ta không lạnh không đạm cười khẽ, “Cũng là chuyện tốt gần kề, hoàng tỷ vẫn nên nhọc lòng cho chính mình thì hơn.”
“Ngươi!”
Phong Bạch Thược chỉ vào nàng ta nghẹn lời, sắc mặt cũng có chút khó coi.
Nàng ta đang bực bội vì chuyện này đã nhiều ngày nay, Phong Bạch Vi nói một đống lời thực sự đã đánh trúng tim đen!
Tô gia là nhà ngoại Phong Bạch Thược. Giống như Trấn Bắc Vương phủ, đều là thế gia trong tay nắm binh quyền. Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, hoàng quý quân dĩ nhiên hy vọng nữ nhi mình cưới cháu ngoại nhà mẹ đẻ.
Phong Bạch Thược tuy có ý cự tuyệt, nhưng hoàng quý quân và ngoại tổ Tô gia nhà nàng ta đều sẽ không cho nàng ta cơ hội này.
Có thể nói, hôn sự của nàng cơ bản cũng coi như đã xác định.
Trong lòng Phong Bạch Thược cũng rõ ràng điểm này, cho nên mới muốn làm Phong Bạch Vi không thoải mái, muốn phát tiết một chút.
Kết quả không nghĩ tới, cuối cùng lại bị Phong Bạch Vi đâm thẳng vào nỗi đau!
Đối với hai người tới lui nói lời sắc bén, mấy người khác cũng không quá chú ý.
Phong Bạch Anh, Phong Bạch Chỉ và Phong Bạch Liễm đều đã cưới chính quân, lần này xuất hiện ở yến thưởng tuyết của nhị hoàng tử, chủ yếu là xem ở mặt mũi Phong Bạch Vi và phượng hậu.
Còn Phong Bạch Tô, đối với hai người đối chọi gay gắt, lại càng không liên quan gì đến mình!
Yến hội tiến hành đến một nửa, rượu trên bàn mọi người cũng uống gần hết.
Ỷ vào cảm giác say, mọi người không còn câu nệ chỗ ngồi, mà bắy đầu đi lại trên thuyền.
Đúng lúc này, người đi ra thuyền đài đột nhiên hô lên vào trong thuyền: “Mọi nguời mau ra đây xem! Bên ngoài tuyết lại rơi dày rồi!”
Nghe vậy, người còn ngồi trong thuyền lập tức hưng phấn chạy ra.
Ngụy Kinh Mặc còn chưa kịp từ chối, đã bị Phong Quyết Minh cùng Thẩm Nhược một trái một phải kéo đi ra ngoài.
Thông Bạch đứng phía sau Phong Bạch Tô, vẫn luôn nhón chân ngóng ra ngoài cửa sổ, trên mặt tràn ngập háo hức.
Chỉ tiếc Phong Bạch Tô lại không tính toán đi ra ngoài, cánh tay bưng chén rượu đặt trên đầu gối phải đang cong lại, nhẹ nhàng lắc lư.
Thấy vậy, Thông Bạch nhịn không được mở miệng nói: “Điện hạ, ngài không ra đi xem sao?”
Phong Bạch Tô không chút để ý phun ra một chữ: “Lạnh.”
Thông Bạch: “……”
Điện hạ nhà nàng ta sao lại không có tình thú như vậy chứ?
Thông Bạch chưa từ bỏ ý định lại mở miệng: “Điện hạ, nô tỳ muốn đi xem.”
“Đi đi, bổn điện lại không có ngăn em!”
Dứt lời vẫn thấy nàng ta đứng ở tại chỗ không nhúc nhích như cũ, Phong Bạch Tô ngẩng đầu nhìn nàng ta chậc một tiếng: “Phiền toái.”
Ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng rốt cuộc là từ trên chỗ ngồi đứng lên.
Thông Bạch thấy thế liền cao hứng phấn chấn lên: “Tạ điện hạ!”
Trong lòng hoan hô: Thành công! Lại là một ngày lôi kéo điện hạ bồi dưỡng tình thú!
Khi hai người đi đến lối ra, Thông Bạch đã gấp không chờ nổi chạy đi trước.
Phong Bạch Tô đi ra ngoài, bước chân đột nhiên dừng lại, tầm mắt rơi xuống vị trí phía trước bên phải.
Nhị hoàng tử Phong Quyết Minh cùng Thẩm Nhược, Ngụy Kinh Mặc lúc này đang đứng ở nơi đó, vị trí của ba người khá khuất, hai bên trái phải đều không có người.
Một nam tử mặc đồ tiểu thị lén lút tiến gần phía sau ba người, Phong Bạch Tô còn chưa kịp thấy rõ động tác của hắn ta, liền thấy Ngụy Kinh Mặc đứng ở ngoài cùng bất ngờ ngã xuống khỏi thuyền!
Đồng tử nàng hơi co lại, thân thể gần như theo bản năng lao qua bên kia.
Nhị hoàng tử Phong Quyết Minh và Thẩm Nhược thấy Ngụy Kinh Mặc đột nhiên rơi xuống, sắc mặt đại biến, lập tức kêu lớn lên: “Mau! Mau tới! Có người rơi xuống nước!”
Nhất thời, một đám người trên thuyên đài liền loạn thành một đoàn.
Đông Thanh và Đông Qua nôn nóng đứng trên thuyền đài, nhìn mọi người khóc kêu: “Ai tới cứu cứu công tử nhà chúng ta với!”
Phong Bạch Vi đứng ở thuyền đài bên phải bước nhanh đi tới, sau khi tầm mắt liếc nhìn phương hướng tiểu thị rời đi rồi đi đến mạn thuyền muốn nhảy xuống cứu Ngụy Kinh Mặc.
Khi Phong Bạch Tô thấy một màn này, mắt đào hoa cực nhanh xẹt qua một mạt lạnh lẽo.
Bên miệng đi theo cười lạnh một tiếng, ném áo khoác trên người xuống, trước nàng ta một bước nhảy xuống.
“Ùm!” Một tiếng rơi xuống nước vang lên.
Phong Bạch Tô nhanh chóng bơi về hướng Ngụy Kinh Mặc đang giãy giụa, thấy hắn liều mạng múa may cánh tay, nàng một phen túm chặt hắn, kéo hắn vào trong l*иg ngực!
Ngụy Kinh Mặc lập tức bám lấy bả vai nàng ho khan.
Đầu óc mơ hồ cũng dần dần thanh tỉnh lại.
Ý thức được hắn hiện tại đang nằm ở trong lòng một người, thân thể hắn nháy mắt cứng đờ, máu chảy xuôi trong cơ thể càng thêm lạnh tới cực điểm!
Đột nhiên, một tiếng nói khàn khàn quen thuộc vang lên ở bên tai hắn: “Sao rồi? Lại kiên trì thêm chút nữa, ta mang ngươi đi lên.”
Ngụy Kinh Mặc giật mình ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy khuôn mặt diễm lệ kia của Phong Bạch Tô.
Thấy đôi mắt đào hoa của nàng có chút thâm thúy nhìn lại đây, thân thể mới vừa rồi còn cứng đờ vô cùng của Ngụy Kinh Mặc chậm rãi thả lỏng, máu trong cơ thể cũng bắt đầu lưu thông trở lại.
Trán hắn chống ở bả vai nàng, thanh âm cực nhẹ ừ một tiếng, đôi tay bám trên vai nàng vô thức nắm chặt hơn.
Phong Bạch Tô lại cúi đầu nhìn hắn, lúc này mới che chở hắn bơi về phía trước.
Nàng mới vừa đưa được Ngụy Kinh Mặc lên thuyền, Thông Bạch liền cầm áo khoác Phong Bạch Tô ném trên mặt đất nhanh chóng chạy tới.
“Điện hạ!”
Phía sau nàng ấy còn có hai người Đông Thanh và Đông Qua đi theo.
“Công tử!”
Phong Bạch Tô tiếp nhận áo khoác trong tay Thông Bạch, trực tiếp bọc lại Ngụy Kinh Mặc trong lòng ngực, một sợi tóc cũng không lộ ra.
Chờ đến khi nàng đem người quấn xong, Phong Bạch Vi bên kia cũng bước nhanh tới, phía sau còn đi theo Thẩm Nhược và Phong Quyết Minh có vẻ mặt nôn nóng.
Phong Bạch Vi dừng lại đứng trước mặt Phong Bạch Tô, ánh mắt trở nên lạnh lẽo nói không nên lời: “Thất Hoàng muội lần này thật nhanh tay lẹ mắt!”
Nghe vậy, Phong Bạch Tô ngẩng đầu lên.
Môi đỏ của nàng nhẹ nhàng gợi lên, trên mặt treo lên một nụ cười, sâu trong mắt là lạnh lẽo dị thường: “Dù sao ngũ hoàng tỷ đã có hôn ước trong người, cho tỷ đi cứu Ngụy công tử e là không thích hợp. Hoàng muội ta cô độc một mình, mặc dù cứu hắn, hắn cũng không thiệt thòi, rốt cuộc cũng có thể đem hắn cưới về nhà làm chính quân không phải sao?”
Lời này của nàng nghe xuôi tai nhưng dường như có chút ý ám chỉ.
Khi Phong Bạch Vi nghe vậy, hắc mâu lạnh lẽo trở nên sâu thẳm khó lường.
Lúc này thuyền lớn vừa lúc cập bờ, thần sắc nàng ta lạnh băng sau khi nhìn thoáng qua Phong Bạch Tô thì xoay người đi xuống.
Phong Bạch Tô đối với sự lạnh lẽo trên người nàng ta không chút nào để ý, cũng không xem những người khác còn lưu lại thuyền đài, nàng chặn ngang bế Ngụy Kinh Mặc lên rồi xuống thuyền.
Hai người rơi xuống nước rồi ở trước mắt bao người có tiếp xúc da thịt.
Nàng hiện giờ mang theo tâm thái bất chấp tất cả, một chút cũng không cảm thấy ôm tiểu công tử mang đi có gì không ổn!
Nhưng mà Thông Bạch đi theo sau nàng thì lại trợn mắt cứng họng.
Đông Thanh và Đông Qua có sắc mặt càng khó coi, muốn nói lại thôi.
Phong Bạch Tô trực tiếp đem người bế lên xe ngựa của mình, ngồi ổn rồi thì để xa phu chạy tới Trấn Bắc Vương phủ.
Xe ngựa chạy một đường, Ngụy Kinh Mặc vẫn luôn rúc trong áo choàng cuối cùng cũng lộ đầu ra.
Hắn nhìn đến Phong Bạch Tô ngồi ở một bên, môi mỏng nhịn không được nhẹ nhấp.
Phong Bạch Tô chú ý tới tầm mắt hắn vọng qua đây, đột nhiên ra tiếng nói: “Biết sau ngày hôm nay, ngươi sẽ thế nào chứ?”
Ngụy Kinh Mặc nghe vậy, lông mi dày run rẩy, rũ đôi mắt xuống không có mở miệng.
Hắn tất nhiên biết sẽ có hậu quả gì.
Trước mặt mọi người có tiếp xúc da thịt với nữ tử, mặc dù hắn là công tử Trấn Bắc Vương phủ, ở Phượng Lăng thành rất nổi danh, cũng không thay đổi được sự thật hắn đã mất đi trong sạch.
Đây là bi ai của nam tử trong thời đại này……
“Ý tứ của ta là ngươi có muốn gả cho ta không?”
Phong Bạch Tô đột nhiên lại thình lình bổ sung một câu.
Nghe vậy, Ngụy Kinh Mặc đột nhiên ngẩng đầu lên, thần sắc ngơ ngẩn nhìn nàng.
Phong Bạch Tô lại khẽ cười với hắn, biểu tình trên mặt vẫn là nhất quán lười biếng tản mạn: “Thế nào? Ngươi cảm thấy đề nghị này của ta thế nào? Muốn gả cho ta không?”
Thời điểm nàng quyết định nhảy xuống nước cứu Ngụy Kinh Mặc, tự nhiên là đã suy nghĩ cẩn thận về mọi hậu quả sau đó rồi!
Cũng chính vì suy nghĩ kỹ, nàng lại không thể thờ ơ nhìn Ngụy Kinh Mặc thấy chết mà không cứu, để nữ nhân Phong Bạch Vi kia thành công.
Cho nên nàng mới quyết định nhảy xuống!
Phong Bạch Tô nhịn không được khẽ chậc lưỡi trong lòng, nàng cảm thấy nàng có lẽ… Hình như… Đại khái là, động lòng rồi……