Chương 32: Thưởng tuyết

Hoàng cung, Ngự Thư Phòng.

Nữ hoàng một bên lật xem sổ con trên tay, nhìn Ngụy Vân đứng ở phía dưới, mở miệng nói: “Chuyện lần trước Trẫm nhắc tới ngươi đã suy xét thế nào rồi? Trẫm cũng coi như là nhìn đứa nhỏ Kinh Mặc này lớn lên, đứa nhỏ này xuất chúng mọi mặt! Quý nữ tầm thường nơi nào xứng? Trẫm luyến tiếc để hắn gả đến nhà bình thường đi chịu khổ.”

Nữ hoàng đầy mặt ý cười nhìn Ngụy Vân, ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp lại thân thiết, như là vị trưởng bối bình thường quan tâm đến tiểu bối trong nhà.

Ngụy Vân lại không cảm thấy nữ hoàng thật sự quan tâm đến hôn sự của Ngụy Kinh Mặc.

Bà tất nhiên nghe ra ý trong lời nói của nữ hoàng, nữ hoàng đây là mịt mờ nhắc nhở bà, Ngụy Kinh Mặc chỉ có thể gả vào hoàng gia.

Vẻ mặt Ngụy Vân không đổi, mắt đen sắc bén không gợn sóng, thanh âm trầm thấp nói: “Đa tạ bệ hạ quan tâm đến hôn sự của tiểu nhi! Thần cũng không đành lòng để hắn đi nhà người khác chịu khổ, tự nhiên là hy vọng hắn gả vào một nhà tốt.”

“Mà bệ hạ cũng biết, thần tuy rằng làm mẹ, nhưng cũng không thể cưỡng bách ý nguyện của hài tử. Rốt cuộc cũng là đại sự cả đời của hắn, vẫn phải để hắn gật đầu mới được.”

Nói tới đây, khuôn mặt bà xưa nay khắc nghiệt khó có được chút bất đắc dĩ, “Đáng tiếc đứa nhỏ này mấy năm nay chỉ lớn thêm tuổi mà chưa hiểu chuyện, hoàn toàn không có ỹ nghĩ gì về phương diện kết hôn, thần cũng rất bất đắc dĩ!”

Ngụy Vân nói một phen xem như để lộ ra cho nữ hoàng hai điểm.

Một là bà không nghĩ để Ngụy Kinh Mặc gả vào nhà khác, đối với việc hắn gả vào hoàng gia cũng không có dị nghị.

Hai là Ngụy Kinh Mặc không có tình cảm gì với ngũ hoàng nữ Phong Bạch Vi, xem như cự tuyệt ý định muốn tác hợp hai người của nữ hoàng.

Nữ hoàng nghe xong những lời này tự nhiên cũng nghe hiểu ẩn ý đằng sau.

Nghe vậy bà cười khẽ một tiếng, trên mặt cũng nhìn không ra cảm xúc gì, thanh âm có chút khó lường: “Làm phụ mẫu xác thật không thể không coi trọng ý nguyện của con cái, nhưng cũng không thể quá mức thuận theo con, rốt cuộc tuổi đã tới rồi thì sớm hay muộn vẫn phải gả đi. Có câu nói xưa rằng: lưu tới lưu đi lưu thành thù* đấy thôi!”

(*) Nếu bạn cứ cố giữ người hay vật gì đó quá lâu, cuối cùng có thể dẫn đến mâu thuẫn hoặc oán giận.

Nữ hoàng một phen ngầm cảnh báo, xem như nhắc nhở Ngụy Vân rằng Ngụy Kinh Mặc có thể không gả cho ngũ hoàng nữ, nhưng cũng đừng để bà chờ quá lâu.

Ngụy Vân rũ mắt, lập tức thấp giọng trả lời: “Đa tạ bệ hạ thánh ngôn!”

——

Hôn sự của Ngụy Kinh Mặc cùng Phong Bạch Vi xem như không có kết quả.

Tuy rằng việc này cũng chỉ có nữ hoàng và Trấn Bắc Vương phủ biết.

Nhưng rất mau, trong Phượng Lăng thành lại xảy ra một chuyện lớn!

Nữ hoàng đột nhiên ra một thánh chỉ tứ hôn tới phủ thái phó, chỉ định đích công tử Thẩm Nhược phủ thái phó tứ hôn cho ngũ hoàng nữ Phong Bạch Vi làm chính quân.

Thánh chỉ tứ hôn này tới không có một chút dấu hiệu nào, đánh cho tất cả mọi người trong phủ thái phó bất ngờ không kịp phòng ngừa!

Khác với Thẩm mẫu và Thẩm phụ mừng rỡ như điên, lão thái phó sau khi tiễn người tuyên chỉ đi, sắc mặt trầm lặng lại.

Từ tiệc mừng thọ ngày ấy, nữ hoàng đột nhiên tặng lễ lại đây, trong lòng bà đã có suy đoán. Hiện giờ thánh chỉ tứ hôn ban xuống, làm bà có loại cảm giác trần ai lạc định.

Khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà có chút thâm trầm, trong lòng thở dài một tiếng, cũng không nhìn Thẩm mẫu Thẩm phụ còn đang cao hứng ở bên cạnh.

Ánh mắt rơi vào người Thẩm Nhược đang đứng an tĩnh một bên, thấp giọng nói: “Nhược nhi cùng tổ mẫu lại đây một chuyến, tổ mẫu có lời muốn nói với con.”

Thẩm Nhược cúi đầu đi theo Thẩm lão thái phó vào bên trong.

Thẳng đến khi hai người đi vào phòng, người hầu ngoài cửa đem cửa phòng đóng lại.

Lão thái phó lúc này mới xoay người lại, nhìn Thẩm Nhược đứng ở phía dưới, trầm giọng nói: “Tổ mẫu biết khoảng thời gian trước trong lòng con hẳn là có chút oán trách tổ mẫu. Hiện giờ thánh chỉ đã hạ, sự tình đã thành kết cục đã định. Đây cũng coi như vừa lòng với ý nguyện của con. Sau này chỉ có thể dựa chính con!”

Khuôn mặt già nua có chút tang thương, “Mẫu thân và cha con đã mê mẩn, mọi việc còn cần chính con suy nghĩ nhiều hơn. Tổ mẫu lớn tuổi, cũng không thể bảo hộ con được bao lâu nữa. Nếu đây là con đường do chính con chọn, thì không cần lại hối hận và oán trách.”

Thẩm Nhược nghe được lão thái phó nói, rốt cuộc ngẩng đầu lên.

Nhìn bà bội như già thêm mười tuổi, hốc mắt của hắn không kìm được đỏ lên, giọng mũi nghẹn ngào: “… Nhược nhi cẩn tuân tổ mẫu dạy bảo.”

Lão thái phó nói xong liền dựa người vào lưng ghế, vẫy vẫy tay với Thẩm Nhược rồi có chút vô lực nhắm hai mắt lại.

Thấy vậy, Thẩm Nhược lại hành lễ, lúc này mới chậm rãi xoay người đi ra ngoài.

Thánh chỉ tứ hôn không chỉ làm cho phủ thái phó xôn xao, mà trong Phượng Điện hoàng cung cũng đồng dạng như thế.

Phượng hậu xưa nay ôn nhuận lúc này mặt mày âm trầm, ngực càng phập phồng kịch liệt, hiển nhiên là tức giận không nhẹ.

“Bệ hạ vì sao không nói một lời liền để Thẩm Nhược kia tứ hôn cho ngươi. Bà ấy không khỏi cũng quá không đem phượng hậu là ta đặt ở trong mắt!”

Hôn sự của hoàng nữ vốn do phượng hậu lo liệu, nay nữ hoàng lại không hề nói trước mà lướt qua hắn. Hơn nữa người đươch tứ hôn không phải ai khác mà chính là thân sinh nữ nhi của hắn. Cái này làm cho phượng hậu như thế nào có thể không tức giận?

Sau lưng Thẩm Nhược tuy rằng có tổ mẫu đứng đầu văn nhân thiên hạ, nhưng lão thái phó tuổi tác đã cao, ai biết bà ấy khi nào sẽ buông tay nhân gian?

Cùng so với Trấn Bắc Vương phủ, quả thực kém không phải nhỏ tí tẹo!

Phượng hậu thật sự là không hiểu, rõ ràng đoạn thời gian này Phong Bạch Vi ở trong triều đình thắng được rất nhiều lời khen ngợi, bất luận là văn nhân võ tướng đều thưởng thức nàng. Bệ hạ vì sao lại ban cho nàng một gia đình thông gia như vậy?

Phong Bạch Vi vẫn luôn ngồi trên ghế ở bên cạnh không mở miệng, biểu tình trên mặt cũng có chút khó coi, mắt đen lạnh lùng càng thêm đen tối khó lường.

Lấy sự kiêng kị của nữ hoàng đối với Trấn Bắc Vương phủ. Phủ Thái phó và Trấn Bắc Vương phủ là quan hệ thông gia, chắc chắn sẽ khiến nữ hoàng không yên lòng mà phải ra tay.

Nhưng nàng ta không nghĩ tới chính là, người chịu ảnh hưởng lại thành chính mình.

Phong Bạch Vi không đơn giản như phượng hậu nghĩ, hiện tại điều nàng ta càng lo lắng hơn là liệu có phải gần đây nàng ta toả sáng quá mức, khiến nữ hoàng bất mãn, nữ hoàng đây là dùng thánh chỉ tứ hôn cảnh cáo nàng ta?

Mày kiếm sắc bén nhịn không được nhíu chặt, đôi mắt đen thâm thúy hiện lên một vẻ không thể đoán biết được.

Hiện giờ thánh chỉ tứ hôn đã hạ, việc này đã không còn đường cứu vãn.

Trong lòng nàng ta không khỏi cảm thấy bực bội, chỉ thấy một đạo thánh chỉ tứ hôn này đã làm rối loạn toàn bộ kế hoạch và an bài của nàng ta.

Đôi mắt Phong Bạch Vi trở nên u lãnh.

Còn có phủ Trấn Bắc Vương, nếu để họ liên hôn với một hoàng nữ khác, đến lúc đó nhất định sẽ trở thành trở ngại lớn với nàng ta.

Nghĩ đến đây, chỗ sâu trong mắt lại xẹt qua một mạt âm lãnh, giống như rắn độc đang chờ đợi cơ hội tùy thời ra tay.

——

Sự tình công tử phủ thái phó được tứ hôn với ngũ hoàng nữ sự đã khiến cho mọi người thảo luận mấy ngày, nhưng theo thời gian dài, nhiệt độ cũng dần dần hạ xuống.

Sau khi Thẩm Nhược được ban hôn, tính tình lại biến thành như trước kia, phảng phất như bóng ma đè nặng trong lòng rốt cuộc cũng tiêu tán.

Ngày thành hôn của hắn cùng Phong Bạch Vi còn cách rất xa, nữ hoàng tuy định hắn làm chính quân của ngũ hoàng nữ, nhưng ngày tốt thành hôn lại còn chưa được định ra. Bởi vậy hắn cũng không vội thêu áo cưới mà thường xuyên tới Trấn Bắc Vương phủ tìm Ngụy Kinh Mặc chơi.

Đầu tháng 11, Phượng Lăng thành đêm qua đột nhiên nghênh đón một trận tuyết lớn, tuyết bay lả tả cả đêm, cho tới bây giờ cũng chưa dừng lại.

Đông Thanh và Đông Qua mặc áo bông, chỉ huy phó hầu phía sau đem dịch lò than lò dịch vào trong phòng, sau đó đốt than trong bếp lò.

Ngọn lửa bốc cháy hừng hực lên, không đến một lát sau trong phòng liền ấm áp lên hẳn.

Đông Qua kéo một cái ghế nhỏ ngồi cạnh lò than, ngoài miệng không ngừng lẩm bẩm: “Thời tiết tháng 11 như tính tình của cha, nói thay đổi liền thay đổi! Hôm qua còn mặc áo đơn, hôm nay đã phải đổi sang áo bông. Thật là một chút dấu hiệu đều không có!”

Đông Thanh cười cười, cũng khó có được tiếp một câu: “Tiết trời đúng là kỳ quái! Những năm rồi tuyết thường rơi vào giữa hoặc cuối tháng. Năm nay lại đặc biệt sớm hơn hẳn.”

Hai người vây quanh bên lò than tùy ý tán gẫu.

Ngụy Kinh Mặc ngồi trên giường nệm cách đó không xa, trên người bọc chiếc áo choàng màu trăng non, trên tay ôm một cái lò sưởi nhỏ.

Hai chân hắn cuộn tròn co trên giường, bên trên phủ một tầng thảm thật dày.

Lúc này, từ dưới tấm thảm đột nhiên chui ra một cái đầu nhỏ lông xù xù màu lửa đỏ.

Nó phát ra một tiếng kêu mềm mại, làm nũng cọ cọ trong lòng ngực Ngụy Kinh Mặc, lông trên đầu đều bị cọ cho rối tung lên.

Tiểu gia hỏa này đúng là con hồ ly nhỏ Phong Bạch Tô đưa cho Ngụy Kinh Mặc hôm săn thu.

Hiện giờ tiểu hồ ly đã lớn lên rất nhiều, lông tơ ố vàng trên người cũng chậm rãi rút đi biến thành màu đỏ rực. Thân mình nhỏ tròn xoe cũng không gầy yếu như trước, từ xa nhìn lại giống như một quả cầu lửa đỏ.

Ngụy Kinh Mặc cúi đầu nhìn thân mình nhỏ bé của nó, ánh mắt thanh lãnh trở nên mềm mại. Hắn duỗi tay moa xoa lên thân mình mềm mượt của nó.

Sau đó lại nghe nó phát ra một tiếng kêu mềm yếu.

Khi một chủ một thú đang ở chung hòa hợp, ngoài cửa đột nhiên có người xốc mành lên đi đến.

“Biểu đệ! Ta tới rồi đây!”

Trên người Thẩm Nhược bọc áo choàng dày, đầu đội mũ, cả người dính đầy tuyết trắng đi đến.

Ngụy Kinh Mặc thấy hắn cả người phủ đầy tuyết trắng, lập tức ngồi thẳng người, gọi Đông Thanh và Đông Qua phân phó nói: “Mau để biểu ca ngồi gần lò than! Đông Thanh, đi pha một bình trà nóng lại đây!”

“Không có việc gì, không có việc gì, ta không đáng ngại.”

Thẩm Nhược liên tục xua tay, ý bảo bọn họ không cần phiền toái.

“Ta ngồi xe ngựa lại đây, cũng chỉ là từ cửa lớn một đường tới đây bị tuyết rơi đầy người mà thôi, không cần lo lắng.”

Ngụy Kinh Mặc lúc này cũng đã rời khỏi giường, trực tiếp kéo đôi tay có chút lạnh băng của hắn ngồi xuống gần lò than.

Nhìn Thẩm Nhược nhíu mày nói: “Tuyết lớn như vậy mà ca còn đến đây? Không sợ trên đường bị đông lạnh sao! Người phủ thái phó đâu? Cũng không biết khuyên nhủ ca!”

Thẩm Nhược thè lưỡi, “Rồi, rồi, ta sai rồi! Liên Nhi và Hà Nhi đều đi cùng ta mà, đệ cũng đừng giận nữa!”

Ngụy Kinh Mặc lại trừng mắt nhìn hắn, có chút hoài niệm hắn trong đoạn thời gian ổn trọng trước kia.

Thấy Thẩm Nhược xin hắn khoan dung cười cười, hắn lúc này mới hỏi: “Nói đi! Không có việc gì không đăng tam bảo điện, hôm nay mạo hiểm tuyết lớn mà vẫn đến, chắc chắn lại có chuyện gì đó?”

“Hắc hắc, vẫn là biểu đệ hiểu ta.”

Thẩm Nhược ngượng ngùng sờ sờ mũi trả lời: “Thật ra là nhị hoàng tử muốn ta mời đệ đi Phượng Dương Hồ thưởng thức cảnh tuyết, dù sao cũng là lần đầu tiên hắn nhờ ta làm việc, ta đây còn không phải mặt dày tới tìm biểu đệ sao.”

Từ sau khi Thẩm Nhược bị chỉ hôn với Phong Bạch Vi, hắn và nhị hoàng tử Phong Quyết Minh đã dần dần có giao thoa, thường xuyên cùng nhau ra ngoài du ngoạn.

Hôm nay vị tiểu hoàng tử này không biết vì sao đột nhiên nghĩ tới chuyện thưởng thức cảnh tuyết, liền lập tức phái người đi phủ thái phó kêu Thẩm Nhược qua, thuận tiện để hắn mởi Ngụy Kinh Mặc cùng đi.

Phong Quyết Minh dù sao cũng là đệ đệ ruột của Phong Bạch Vi, cũng coi như là cậu em vợ sau này của Thẩm Nhược. Hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng để xe ngựa rẽ vào Trấn Bắc Vương phủ.

Ngụy Kinh Mặc nghe xong lời hắn nói, cũng không vội trả lời ngay.

Thấy vậy, Thẩm Nhược lập tức bổ sung một câu: “Biểu đệ nếu không muốn đi cũng không sao, rốt cuộc đây vốn là lòng riêng của ta, đệ không cần vì ta mà nhượng bộ.”

Nghe vậy, ánh mắt Ngụy Kinh Mặc lại rơi vào mặt hắn, thấy hắn có chút không được tự nhiên đỏ mặt.

Hắn liền nhẹ giọng trả về một câu: “Biểu ca không cần khách khí, đệ vừa lúc cũng cảm thấy hơi nhàm chán, không bằng bồi ca cùng nhau đi một chuyến.”