Chương 31: Khuynh hướng

Phong Bạch Tô vừa nghe lời nàng ta nói thì lập tức không cao hứng.

“Nói cái gì thế? Về sau muội còn chờ dắt cháu gái nhỏ đi chơi nữa đấy!”

Phong Bạch Hàng nghe vậy thì bưng ly trà nóng trên bàn uống một ngụm, mặt mày ngậm cười lại không nói, hiển nhiên là không có đem lời này của nàng để trong lòng.

Hai người ngồi ở trong một góc trốn không bao lâu, liền bị người kéo vào tiệc rượu.

“Lục điện hạ, Thất điện hạ, hôm nay là nhị điện hạ đại hỉ, nhị vị cần phải chúc mừng thật nhiệt tình một phen nha.”

Nói rồi, liền đưa tới hai ly rượu, có chút men say lâng lâng nhìn hai người.

Phong Bạch Tô mặt đầy ý cười chắn trước mặt Phong Bạch Hàng, duỗi tay nhận lấy.

Nàng kính rượu với hai vị quý nữ đang mời rượu, “Cùng vui!”

Dứt lời liền ngửa đầu uống cạn, thuận tiện đem ly kia của Phong Bạch Hàng cũng uống luôn.

Thấy vậy, quý nữ tới kính rượu lúc này mới lảo đảo cười rời đi, lại tiếp tục đi mời những người khác.

Lúc này, tân nương tử Phong Bạch Chỉ đã say mèm, bị tùy hầu bên người nâng về tân phòng.

Mặt khác trong mấy vị hoàng nữ, Phong Bạch Anh cùng Phong Bạch Liễm đã say gục trên bàn hôn mê bất tỉnh. Phong Bạch Thược còn lại thì trực tiếp phát điên, ôm cái vỏ chai rượu điên cuồng hôn loạn xạ, trong miệng còn mơ hồ không rõ gọi: “Mỹ nhân…”

Tùy hầu bên người nàng ta muốn kéo nàng dậy, còn bị nàng ta đẩy mạnh ra.

Người còn thanh tỉnh trong sân, có lẽ cũng chỉ còn dư lại ba người Phong Bạch Vi, Phong Bạch Tô còn có Phong Bạch Hàng.

Phong Bạch Vi lúc này đang bưng ly rượu nói chuyện với các quý nữ xung quanh, bên môi câu lấy nụ cười ôn hoà, thoạt nhìn có vài phần bộ dáng nữ quân tử ôn nhuận.

Điều này làm cho mấy tiểu nam tử đứng bên kia cầu nhịn không được liên tiếp ghé mắt nhìn sang, mắt đẹp e lệ tràn đầy xúc động ngượng ngùng.

“Biểu ca, ca đang nhìn gì vậy?”

Ngụy Kinh Mặc thấy Thẩm Nhược liên tiếp ngó qua bên kia cầu thì hỏi một câu.

Nghe vậy, Thẩm Nhược lập tức thu hồi tầm mắt. Đối diện ánh mắt mang nghi hoặc của Ngụy Kinh Mặc thì hắn lắc lắc đầu, “Không có gì.”

Việc hôn nhân của Thẩm Nhược cho tới bây giờ vẫn chưa định ra, Thẩm mẫu và Thẩm phụ tự nhiên là lòng đầy vui mừng, vẫn luôn nói với hắn không cần gấp gáp, nói bọn họ còn luyến tiếc để hắn sớm gả đến nhà người khác. Còn muốn giữ hắn lại thêm hai năm.

Đến nỗi Thẩm lão thái phó, người đưa ra chuyên hôn sự này , gần đây cũng im lặng, có vẻ đã thỏa hiệp.

Thẩm Nhược không nghĩ đi tìm hiểu trong lòng tổ mẫu nhà hắn rốt cuộc là nghĩ như thế nào, hắn chỉ muốn duy trì được trạng thái như hiện tại.

Ngụy Kinh Mặc thấy hắn bình thường, cũng không nghĩ nhiều thêm, lại cùng hắn nói chuyện phiếm về đề tài vừa rồi.

——

Lúc này sắc trời đã tối, trong trời đêm đen nhánh phủ đầy sao trời, lấp lánh những tia sáng yếu ớt.

Các quý nữ đều uống say đến say mèm, cùng dìu nhau rời khỏi phủ nhị hoàng nữ.

Phong Bạch Tô và Phong Bạch Hàng đi xuyên qua con đường mòn nhỏ, bỗng nhiên nghe được phía trước truyền đến một tiếng thét chói tai.

“A!”

Lúc này người đến tham gia hỉ yến đã về gần hết, trời lại đã khuya, nên tiếng hét thảm này có vẻ đặc biệt vang dội.

Hai người đều dừng bước, liếc nhìn nhau một cái.

Sau đó bước nhanh về phía trước.

Mới vừa vòng qua một mảnh rừng trúc xanh um, liền thấy phía trước Phong Bạch Vi sắc mặt khó coi đang bắt lấy cánh tay của một nữ nhân, phía sau là Ngụy Kinh Mặc và Thẩm Nhược.

Tiếng kêu thảm thiết chính là từ trong miệng nữ tử bị bắt kia phát ra.

Lúc này thanh âm Phong Bạch Vi lạnh lẽo cũng truyền tới: “Hiện tại thì tỉnh rượu chưa? Nhìn thấy rõ công tử trước mặt là ai rồi chứ?”

Trên tay nàng ta giảm bớt lực, đột nhiên buông ra nữ tử kia ra.

Thân mình nữ tử loạng choạng, nháy mắt ngã nhào xuống đất. Mới vừa rồi bị men say hun đại não mơ hồ cuối cùng cũng thanh tỉnh lại, thấy rõ ba người trước mặt là ai thì sắc mặt trắng bệch vội vàng nhận lỗi.

“Cút đi!”

Phong Bạch Vi lạnh giọng nói một câu, nữ tử liền kéo theo tùy tùng phía sau chạy đi.

Đứng trong rừng trúc phía sau, Phong Bạch Tô cùng Phong Bạch Hàng lẳng lặng chứng kiến hết thảy, hai người đều không phát ra bất kỳ tiếng vang nào.

Phía trước, Phong Bạch Vi nhìn bóng dáng nữ tử chạy trốn cho đến khi biến mất không thấy, rồi mới quay đầu nhìn hai người phía sau, khi đó biểu tình trên mặt đã nhu hòa xuống.

Thanh âm ôn hòa dò hỏi: “Hai ngươi không sao chứ? Nữ nhân kia không có làm gì hai người đi?”

Mắt đen thâm thúy gắt gao dán chặt vào Ngụy Kinh Mặc.

Ngụy Kinh Mặc chú ý tới tầm mắt nàng ta, không nhịn được dịch người sang bên cạnh, không trả lời.

Nhưng Thẩm Nhược thì nhìn nàng ta thấp giọng nói: “Đa tạ ngũ điện hạ ra tay cứu giúp, thần và biểu đệ đều không có việc gì.”

Nghe vậy, Phong Bạch Vi kịp thời thu hồi tầm mắt, ánh mắt chuyển sang Thẩm Nhược, đề nghị: “Để tránh lại có sự tình ngoài ý muốn, nhị vị công tử không bằng cùng đi với bổn điện thì hơn?”

Thẩm Nhược lập tức mỉm cười đáp ứng, lại cảm tạ Phong Bạch Vi vài câu.

Sau đó, không đợi Ngụy Kinh Mặc mở miệng, liền lôi kéo hắn đi theo sau Phong Bạch Vi.

Thẳng đến khi thân ảnh ba người hoàn toàn biến mất không thấy, Phong Bạch Tô cùng Phong Bạch Hàng đứng trong rừng trúc lúc này mới đi ra.

Phong Bạch Hàng nhìn phương hướng ba người biến mất, khó có khi nói đùa một câu: “Ngũ Hoàng tỷ nhưng thật là diễm phúc không cạn! nhưng không biết hai vị công tử này là ai?”

Phong Bạch Tô một bên nghe vậy, thì hiểu thành nàng ta chưa thấy qua Ngụy Kinh Mặc và Thẩm Nhược, vì nàng ta hàng năm đều đóng cửa không ra ngoài, đối với các thế gia công tử Phượng Lăng thành cũng biết rất ít.

Nàng chậm rãi giới thiệu: “Là đại công tử Trấn Bắc Vương phủ và công tử phủ thái phó.”

Thấy nàng biết, Phong Bạch Hàng không khỏi nhướn mày: “Hai vị công tử này muội quen à?”

Nàng ta thật ra đã nghe nói qua về hai người này, được gọi là song châu của Phượng Lăng thành!

Tuy nhiên, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng bọn họ.

Trong lòng nàng ta cảm thán: Quả nhiên danh bất hư truyền, dung mạo và phong thái đều vượt xa các công tử bình thường!

Nhưng nàng ta lại càng tò mò hơn chính là giọng điệu quen thuộc của Phong Bạch Tô, với hiểu biết của nàng ta về Phong Bạch Tô mấy năm nay, nàng ngày thường cũng sẽ không chú ý đến công tử nhà ai như vậy.

Phong Bạch Tô nghe được Phong Bạch Hàng nói, trong đầu không biết sao lại đột nhiên hiện ra cảnh tượng ngày ấy ở sau núi giả phủ thái phó. Nghĩ đến ngày ấy, nam tử thanh lãnh lại mềm mại bám vào trong lòng nàng, nàng thấy cổ họng khô khốc, mắt đào hoa không tự giác càng sâu hơn.

Giọng nói lại không mặn không nhạt: “Không thân.”

Phong Bạch Hàng cười khẽ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.

——

Sau khi Ngụy Kinh Mặc và Thẩm Nhược ngồi trên xe ngựa, Thẩm Nhược nhìn Ngụy Kinh Mặc vài lần, cứ do dự mãi, rốt cuộc vẫn mở miệng hỏi ra: “Biểu đệ, đệ có cảm thấy ngũ điện hạ đối với đệ có chút khác biệt không?”

Vẻ mặt hắn có chút cẩn thận, Thấy Ngụy Kinh Mặc ngẩng đầu nhìn lại, lại vội vàng giải thích: “Ta không có ý khác! Đệ cũng biết ta trước kia tuy có chút tâm tư với ngũ điện hạ, nhưng hiện tại đã buông bỏ rồi.”

Trên mặt Thẩm Nhược có hơi chua xót, sau đó thu lại, nhìn Ngụy Kinh Mặc nghiêm túc nói: “Ta chính là cảm thấy ngũ điện hạ đối với đệ không giống bình thường, muốn biết đệ nghĩ như thế nào? Thật sự mà nói, ngũ điện hạ thoạt nhìn rất không tồi, nếu đệ cũng có ý, nói không chừng sẽ có kết quả tốt.”

Dứt lời, tầm mắt vẫn luôn chú ý đến biến hoá trên mặt Ngụy Kinh Mặc.

Thấy thần sắc trên mặt biểu đệ bình đạm, cặp mắt thanh lãnh càng không có chút nào dao động, trong lòng hắn không biết sao lại thấy nhẹ nhõm một hơi.

Thẩm Nhược cảm nhận được biến hóa nhỏ trong lòng mình thì không khỏi cau mày.

Ngụy Kinh Mặc cũng không biết thay đổi tâm trạng dưới đáy lòng hắn. Nghe vậy giọng nói thanh nhuận không có gì phập phồng nói: “Biểu ca có lẽ nghĩ nhiều! Đệ đã sớm nói với ca, đệ và ngũ hoàng nữ không có giao thoa gì, tự nhiên cũng chưa nói tới chuyện tình cảm.”

Sau khi nghe được lời hắn nói, Thẩm Nhược hơi trầm mặc, cũng không biết có phải còn chưa tỉnh hồn từ biến hoá nhỏ trong lòng mình mới vừa rồi hay không.

——

Đại hôn của nhị hoàng nữ đã qua, ngay sau đó là hôn sự của tam hoàng nữ Phong Bạch Liễm.

Phong Bạch Liễm tuyển chính quân là nhị công tử nhà Hàn Lâm học sĩ Kha đại nhân, vị nhị công tử này tính tình thẹn thùng dịu dàng. Tề quý quân chọn đã lâu mới chọn ra được vị nhị công tử này.

Dù sao tính tình của Phong Bạch Liễm cũng nhút nhát, nếu tuyển phu lang quá mức cường thế, Tề quý quân sợ nàng trấn không được đối phương, đến lúc đó bị người ta nắm mũi dắt đi.

Chờ đến khi việc hôn nhân của tam hoàng nữ Phong Bạch Liễm việc cũng đi qua, trong Phượng Lăng thành lại bắt đầu nổi lên những đợt sóng ngầm.

Hôn sự của nhị vị hoàng nữ đều đã qua, kế tiếp nên đến phiên mấy vị hoàng nữ khác.

Dư lại mấy vị hoàng nữ lại đều tuổi tác xấp xỉ, cũng đều tới tuổi tuyển phu. Những nhà trong Phượng Lăng thành có công tử đang chờ gả cũng đều lặng lẽ chú ý hướng đi trong hoàng cung.

Trấn Bắc Vương phủ.

Vãn Nguyệt Các.

Kể rtừ sau đại hôn của nhị hoàng nữ và tam hoàng nữ, Thẩm Khác liền thường thường tới Vãn Nguyệt Các, như cố ý vô tình dò hỏi Ngụy Kinh Mặc.

Ngụy Kinh Mặc thấy ông lại tiến vào, sâu trong mắt vẻ bất đắc dĩ: “Cha, ngài sao lại đến nữa rồi?”

Thẩm Khác vẻ mặt bình đạm ngồi vào ghế, thanh âm tùy ý nói: “Cha chỉ tới nói chuyện với con thôi. Làm sao, không chào đón cha à?”

“Cha nói đùa! Mặc Nhi nào dám chứ!”

Ngụy Kinh Mặc lập tức rót một chén trà nóng đưa qua, bản thân cũng đi theo ngồi xuống.

Hắn khó có được không có lệ, nhìn Thẩm Khác nghiêm túc hỏi: “Cha có chuyện gì không ngại cứ nói thẳng đi! Cũng đỡ phải ngài cứ cách vài bữa lại chạy qua đây.”

Nghe vậy sắc mặt Thẩm Khác đỏ lên, biểu tình có chút ngượng ngùng: “… Cha biểu hiện rõ ràng vậy sao?”

Ngụy Kinh Mặc lập tức gật đầu, “Rất rõ ràng! Cha ngài căn bản không thích hợp uyển chuyển!”

Thẩm Khác ngượng ngùng ho khan vài tiếng, thấy Ngụy Kinh Mặc đều đã rõ, hắn cũng liền sảng khoái vào thẳng chủ đề: “Thật ra là bệ hạ có lén tìm mẫu thân con dò hỏi hôn sự của con. Nghe mẫu thân con nói, bệ hạ dường như có ý tác hợp cho con và ngũ hoàng nữ. Mẫu thân con vì thế mà muốn cha tới hỏi ý của con ra sao, xem con có ý gì với ngũ hoàng nữ hay không?”

Thẩm Khác kỳ thật cảm thấy Ngũ Hoàng nữ không tồi, nếu theo ý ông Ngụy Kinh Mặc nếu gả cho nàng cũng khá tốt.

Ông cũng không biết Vương gia nghĩ như thế nào, còn cố ý dặn dò ông tới hỏi ý Ngụy Kinh Mặc.

Ngụy Kinh Mặc không nghĩ tới nữ hoàng lại nhanh chóng nhớ thương hôn sự của hắn như thế, biểu tình khó được có chút chinh lăng.

Nghe được nữ hoàng lại có ý tác hợp hắn cùng với ngũ hoàng nữ, hắn nhịn không được chau mày.

Không cần suy nghĩ liền cự tuyệt: “Cha, con trai không muốn!”

“Hả?”

Thẩm Khác nhất thời không phản ứng kịp, “Con không muốn?”

Ngụy Kinh Mặc lãnh đạm gật gật đầu, môi mỏng hơi mím chặt.

Thẩm Khác thấy vậy không khỏi nhíu mày, “Con đã nhận thức quý nữ nhà ai sao?”

Trong đầu ông nhanh chóng lưu chuyển, nếu Ngụy Kinh Mặc không muốn gả cho hoàng nữ, ông và Vương gia nên làm thế nào để hắn được như ý nguyện?

Chỉ trong thoáng chốc, ông thậm chí ngay đến việc tạo phản, chuyện đại nghịch bất đạo gì cũng đã nghĩ tới!

Ngụy Kinh Mặc khó có được khẽ cắn môi, gương mặt sạch sẽ trắng nõn hiện ra vài vệt đỏ ửng, thấp giọng trả lời: “Không phải……”

Ý tưởng trong đầu Thẩm Khác nháy mắt đột nhiên im bặt, quay đầu lại nhìn về phía Ngụy Kinh Mặc đang cúi đầu xuống.

“Không phải?”

Trong đầu ông đột nhiên nghĩ tới cái gì, sắc mặt trở nên có chút khó coi: “Con không phải là đối với thất ——”

“Cha!”

Lời nói chưa dứt, Ngụy Kinh Mặc đã xấu hổ buồn bực hô một tiếng.

Nháy mắt Thẩm Khác liền trầm mặc.

Thật lâu sau, hắn mới thật cẩn thận mở miệng nói: “Mặc Nhi, con có muốn suy xét lại không?”

Ông thật sự không muốn thấy nhi tử nhà mình yêu thương nhảy vào hố lửa.

Ngụy Kinh Mặc lúc này đã bình tĩnh lại, cũng không nhìn Thẩm Khác, chỉ nhẹ nhàng nói: “Cha cũng đã biết suy nghĩ của con rồi, dù sao con cũng không có ý gì với ngũ hoàng nữ.”

Nói xong đứng dậy bước vào phòng.

–––

Tác giả có lời muốn nói:

Phong Bạch Tô: Không thân!

Ngụy · thanh lãnh lại mềm mại · tiểu công tử: Nàng chắc chắn?