Chương 30: Đại hôn của nhị hoàng nữ

Editor: Cá

Sau khi Ngụy Kinh Mặc tâm sự cùng Thẩm Nhược, số lượng quý nữ cầu thân đến phủ thái phó dần dần giảm đi.

Không biết có phải Thẩm Nhược ngầm đi tìm lão thái phó nói chuyện hay không.

Dù sao từ đó về sau, tươi cười trên mặt Thẩm Nhược đã trở lại như xưa, mặt mày lại hoạt bát linh động.

Thấy vậy Ngụy Kinh Mặc cũng dần yên tâm hơn.

Mùng năm tháng mười âm lịch, Khâm Thiên Giám dự đoán là ngày tốt, thích hợp cưới gả.

Nhị hoàng nữ Phong Bạch Chỉ cùng đại công tử Hứa Không Thanh phủ Thừa tướng thành thân liền được ấn định vào ngày này.

Sinh nhật của Phong Bạch Chỉ và Phong Bạch Liễm đều vào đầu tháng mười, hai người đã làm lễ cập quan*, có thể ra cung lập phủ.

(*) Lễ trưởng thành.

Bởi vì hôn sự của hoàng nữ tương đối rườm rà phức tạp, bởi vậy ngày thành thân của Phong Bạch Liễm được định vào ngày mười tháng mười, cách ngày thành thân của hai người kia năm ngày.

Trong ngày năm tháng mười này, vì nhị hoàng nữ Phong Bạch Chỉ thành hôn, tất cả các hoàng nữ tạm thời được nghỉ một ngày.

Hoàng nữ của Phượng Lăng quốc thành thân có một tập tục, đó là các hoàng nữ khác phải đi cùng hỗ trợ đón dâu.

Phong Bạch Tô lần này không cần Thông Bạch kêu rời giường, giờ thìn* chưa tới liền từ trên giường đứng dậy.

(*) Từ 07:00 tới 09:00.

Không phải là nàng để bụng hôn sự của Phong Bạch Chỉ, mà vì lần đón dâu này lục hoàng nữ Phong Bạch Hàng cũng sẽ đi cùng. Thân thể nàng ấy từ trước đến nay luôn suy yếu, Phong Bạch Tô tự nhiên phải vì nàng chuẩn bị tốt hết thảy mới có thể yên tâm.

Hôm nay để phù hợp với không khí vui mừng của ngày cưới, nàng cố ý mặc một bộ quần áo đỏ sậm, vừa không quá nổi bật lại có vẻ tinh thần sáng láng. Tóc dài đen nhánh được cài lại bằng ngọc quan, toàn thân được chuẩn bị ngay ngắn chỉnh tề. Khác hẳn với vẻ tùy ý tản mạn thường ngày, lúc môi nàng mím chặt, làm nàng thoạt nhìn có cảm giác đứng đắn hơn.

Phong Bạch Tô chuẩn bị xong liền mang theo Thông Bạch ra khỏi Thanh Phong điện, đi đến Hàn Phong điện.

Thời điểm hai người vào Hàn Phong điện, Phong Bạch Hàng vừa mới dậy.

Hôm nay có lẽ là vì đón mừng ngày đại hỉ của Phong Bạch Chỉ, trên người nàng ấy khó có được mặc một bộ quần áo màu sắc sáng ngời. Làm sắc mặt nàng trông tươi tắn hơn, bớt đi vẻ ốm yếu tái nhợt vài phần.

Phong Bạch Tô cũng không sốt ruột đi vào mà dựa vào khung cửa mỉm cười nhìn nàng ta. Mắt đào hoa đa tình cong cong, thoạt nhìn có vài phần lém lỉnh lại tùy ý. Làm hơi thở đứng đắn trên người nàng nháy mắt biến mất sạch, lại thêm chút văn nhã bại hoại.

Hoa Lạc đứng phía sau sửa sang lại đầu tóc cho Phong Bạch Hàng thấy được nàng đầu tiên, đôi mắt nàng ta sáng ngời, há miệng đinh kêu lên.

Phong Bạch Tô lập tức làm động tác im lặng, nhìn nàng ta chớp chớp mắt.

Tuy nhiên, Phong Bạch Hàng ngồi trên ghế vẫn cảm giác được phía sau Hoa Lạc khác thường, nàng ta nhẹ giọng hỏi một câu: “Làm sao vậy? Hoa Lạc.”

Đồng thời xoay người qua.

Sau đó thấy được Phong Bạch Tô đứng dựa ở cửa.

Phong Bạch Hàng lập tức đứng dậy, mặt mày sạch sẽ mang theo ý cười nhạt: “Tiểu thất, muội đã đến bao lâu rồi? Sao không kêu ta một tiếng.”

Phong Bạch Tô thấy bị nàng ấy phát hiện thì thuận thế đi vào phòng.

Nhìn nàng ta khó có được bộ dáng xinh đẹp như thế thì khen một câu: “Lục tỷ tỷ hôm nay thật tuấn mỹ, ta thiếu chút nữa xem đến ngốc ngoài cửa đấy.”

“Ba hoa!”

Phong Bạch Hàng cười mắng một câu, lại nhìn nàng hỏi: “Muội đến đây làm gì? Đã sắp xuất phát rồi sao?”

Phong Bạch Tô đi đến ghế ngồi xuống, đốt ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, “Canh giờ còn sớm. Ta đây còn không phải sợ tỷ đã lâu không ra khỏi cửa nên tới bồi tỷ cùng đi.”

Nàng tùy ý tự rót cho mình một ly trà, thanh âm không nhanh không chậm: “Lục tỷ tỷ nên làm gì thì cứ làm gì đi, không cần để ý đến ta, ta tự ngồi đây là được.”

Nghe vậy Phong Bạch Hàng nhẹ lắc đầu, khuôn mặt tái nhợt treo lên một nụ cười, nhìn Phong Bạch Tô có nhàn nhạt bất đắc dĩ.

Nàng ta lại lần nữa ngồi trở về, phân phó Hoa Lạc tiếp tục giúp nàng sửa sang lại tóc.

Chờ đến hai người cùng nhau đi ra từ Hàn Phong điện thì đã qua giờ thìn, đội ngũ đón dâu cũng đã tới thời điểm xuất phát.

Hai người sóng vai đi cùng một chỗ, Phong Bạch Tô cố tình bước chậm lại để theo cùng tốc độ với nàng ta. Thông Bạch và Hoa Lạc không xa không gần đi theo sau hai người.

Xuyên qua một mảnh rừng trúc, lại xuyên qua một dãy núi giả, cuối cùng đi tới Lan Khê Điện của Phong Bạch Chỉ.

Nàng ta đã được nữ hoàng ban cho phủ đệ, về sau trừ bỏ đến thượng triều và thỉnh an thì không còn sống trong cung nữa. Nghênh thú chính quân cũng trực tiếp nghênh đến phủ của nhị hoàng nữ.

Còn những sườn hầu thông phòng bên người nàng ta, thì đã được an trí trong phủ nhị hoàng nữ trước đó một ngày.

Thời điểm Phong Bạch Tô và Phong Bạch Hàng đến, Phong Bạch Anh, Phong Bạch Liễm, Phong Bạch Thược, Phong Bạch Vi còn có cửu hoàng nữ Phong Bạch Khấu đều đã trình diện. Trừ Phong Bạch Chỉ đang làm lễ trước nữ hoàng và phượng hậu không ở đây, hai người là những người đến cuối cùng.

Thấy hai người đi tới, mọi người thần sắc khác nhau.

Trừ bỏ cửu hoàng nữ Phong Bạch Khấu tuổi tác còn nhỏ ngây thơ đơn thuần, những người khác trên mặt đều có chút lạnh nhạt.

Đặc biệt là Phong Bạch Thược xưa nay kiêu ngạo ương ngạnh. Sau khi nhìn đến Phong Bạch Hàng, nàng ta khinh thường liếc mắt một cái, âm dương quái khí nói: “Ôi! Nhìn xem ai đây? Đây không phải là lục hoàng muội ốm yếu bệnh sắp chết của bổn điện đây sao! Thế nào? Thân thể lại khoẻ mạnh rồi à?”

Phong Bạch Hàng vẫn an tĩnh đứng đó, hơi rũ mắt không nói gì.

Mối hiềm khích giữa hai người lại nói tiếp cũng có chút nhàm chán. Chính là trong buổi yến tuyển quân của đại hoàng nữ Phong Bạch Anh, Phong Bạch Thược coi trọng một tiểu nam tử, kết quả tiểu nam tử lại có cảm tình với Phong Bạch Hàng.

Phong Bạch Thược dưới cơn giận dữ liền đẩy Phong Bạch Hàng xuống hồ, hơn nữa còn chết cũng không hối cải, mỗi lần nhìn thấy Phong Bạch Hàng đều phải châm chọc mỉa mai một phen.

Thân thể Phong Bạch Hàng kỳ thật đã có chuyển biến tốt, nhưng kể từ lần rơi xuống nước đó về sau, thân mình nàng ấy như đã để lại bệnh căn. Vốn dĩ đã chuyển biến tốt đẹp lại bắt đầu suy yếu.

Đây cũng là nguyên nhân Phong Bạch Tô chán ghét Phong Bạch Thược. Nói đến lần trước tại yến tuyển quân, nàng sở dĩ ra tay cứu Ngụy Kinh Mặc, là vì nghe được giọng của Phong Bạch Thược, không muốn để nàng ta thực hiện được mục đích.

Phong Bạch Tô tiến lên một bước chắn trước mặt Phong Bạch Hàng, mắt đào hoa lười biếng mang theo tia lạnh lẽo, cười như không cười nhìn về phía Phong Bạch Thược.

Tiếng nói tản mạn lại tùy tính: “Tứ hoàng tỷ nếu không biết ăn nói thì ngậm miệng lại, đỡ phải làm ô nhiễm lỗ tai của người ở đây.”

“Ngươi!”

Phong Bạch Thược lập tức trợn mắt phẫn nộ, sắc mặt khó coi.

Nàng ta cùng Phong Bạch Tô không thiếu lần đối đầu nhau vì vấn đề của Phong Bạch Hàng, hơn nữa mỗi lần đều bị dỗi đến á khẩu không trả lời được, tức giận đến mức nhảy dựng.

Lần này nàng ta không muốn nhịn, chủ yếu vẫn là vì lần trước bị người làm hỏng chuyện tốt trong tiệc mừng thọ ở phủ thái phó, lại vẫn luôn không điều tra ra người nọ là ai.

Làm Phong Bạch Thược chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt!

Cho tới bây giờ còn tích tụ trong lòng, trong lòng chôn một một ngọn lửa giận dữ cứ cháy âm ỉ mà thể nào phát ra.

“Đủ rồi! Hôm nay là ngày đại hỉ của nhị hoàng muội, các ngươi đây là muốn nháo đến trước mặt mẫu hoàng mới bằng lòng bỏ qua sao?”

Đại Hoàng nữ Phong Bạch Anh kịp thời lên tiếng chặn lại, nhìn hai người đang đối chọi gay gắt mà nhăn mày rậm.

Nghe vậy, Phong Bạch Thược lúc này mới khẽ hừ một tiếng, lắc lắc ống tay áo, không lại tiếp tục dây dưa.

Nếu thật sự nháo đến trước mặt nữ hoàng nàng ta cũng xác thật không chiếm được chỗ tốt. Nàng ta vất vả lắm thoát được cấm túc nên không muốn lại bị cấm túc làn nữa đâu!

Nghĩ đến tư vị cấm túc lần trước, Phong Bạch Thược quay đầu ánh mắt sắc lạnh liếc Phong Bạch Vi, sắc mặt lại trở nên khó coi.

Mọi người không chờ lâu, Phong Bạch Chỉ đã từ nơi xa đi tới.

Hôm nay đại hôn, trên người nàng ta thay thành một thân hỉ phục, tóc cũng buộc chặt chỉnh tề, làm cho cổ khí âm trầm trên thân nàng ta hòa tan đi vài phần.

Đội ngũ đón dâu ngoại trừ mấy hoàng nữ các nàng, còn thêm bốn mươi vệ binh đi cùng.

Phong Bạch Chỉ mặc một thân hỉ phục ngồi trên lưng ngựa cao đi tuốt đằng, phía sau đi theo các vị hoàng nữ cùng nhóm quân hộ vệ.

Trước khi đến phủ Thừa tướng đón dâu, dựa theo quy định, đội ngũ đón dâu phải đi vòng quanh Phượng Lăng thành ba vòng.

Đại hôn của hoàng nữ tự nhiên dẫn tới bá tánh trong Phượng Lăng thành tranh nhau xem.

Dân chúng đứng ở hai bên đường, một đường nhìn theo đội ngũ đón dâu diễu hành qua.

Thường thường còn có trẻ con xin kẹo mừng và tiền mừng. tiểu nam tử chưa thành thân và các tân phu lang thì đỏ bừng mặt nhìn lên nhóm hoàng nữ ngồi trên lưng ngựa, rồi cứ nhịn không được đem ánh mắt phóng tới trên người các nàng.

Có người lớn mật, thậm chí còn ném khăn tay và túi thơm lên trên người các nàng, so Trạng Nguyên dạo phố còn muốn náo nhiệt hơn.

Phong Bạch Tô nhanh nhẹn né tránh đám “Ám khí” này, thường thường còn phải bảo hộ Phong Bạch Hàng bên người để tránh bị người va đến nàng ấy.

Nàng nhịn không được đầy đầu hắc tuyến, chỉ cảm thấy nàng làm người hộ thống còn khiến người mệt mỏi hơn tân nương tử Phong Bạch Chỉ!

Ngẫm lại về sau đến thời điểm nàng thành thân, nếu cũng là tình trạng như vậy, Phong Bạch Tô nghĩ mình lại tìm thêm được một lý do để không thành thân rồi.

Phong Bạch Chỉ cưỡi ngựa đi tuốt phía trước cũng cảm thấy trong lòng u ám. Hôm nay là ngày đại hỉ của nàng ta, mọi nổi bật lại đều bị mấy người phía sau đoạt mất.

Nàng ta lạnh lẽo nhìn dân chúng hai bên, chỉ thấy bọn họ tục tằng vô cùng.

Vốn dĩ đang thả chậm, tốc độ liền nhanh hơn, chỉ muốn nhanh chóng đến cửa lớn phủ Thừa tướng.

——

Khi trời vừa chính ngọ*, đội ngũ đón dâu cuối cùng cũng đến phủ Thừa tướng.

(*) Từ 11:00 tới 13:00.

Phong Bạch Chỉ xuống ngựa gọi cửa, sau khi đơn giản trả lời mấy vấn đề thì đi đón tân phu lang ra.

Môi công đỡ tân phu lang ngồi lên kiệu hoa, sau đó mọi người liền bắt đầu đi đến phủ nhị hoàng nữ phủ.

Kiệu hoa được nâng vòng quanh thành ba vòng nữa, cuối cùng mới về tới phủ nhị hoàng nữ.

Đá kiệu —— nghênh phu lang —— bái thiên địa —— đưa vào động phòng.

Chờ đến khi Phong Bạch Chỉ lại lần nữa bước ra từ tân phòng, mọi người đã ở bắt đầu bày tiệc rượu.

Hoàng nữ đại hôn tất nhiên có mặt rất nhiều quan đại thần và quý nữ, bên tân phu lang cũng tới rất nhiều thế gia công tử. Khoảng cách giữa nam và nữ chỉ cách một cái hồ nước và một cây cầu gỗ, từng người vây tụ bên nhau vừa nói vừa cười.

Thấy Phong Bạch Chỉ đã tới, mọi người lập tức lôi kéo nàng ta gia nhập, sôi nổi kêu nàng ta kính rượu.

Phong Bạch Tô kéo Phong Bạch Hàng tránh khỏi đám người ngồi trong một góc, nhìn Phong Bạch Chỉ bị mọi người rót uống đến say khướt, nàng không khỏi lắc đầu tặc lưỡi.

Cũng không biết thế nào lại nghĩ tới ngày nàng thành thân sau này, nếu là có người dám ép nàng kính rượu như vậy, nàng chắc chắn sẽ uống cho đối phương gục luôn!

“Khụ khụ khụ!”

Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng ho kịch liệt của Phong Bạch Hàng.

Phong Bạch Tô lập tức phục hồi tinh thần quay đầu nhìn lại, liền thấy nàng ta che miệng khom lưng ho khan.

Nàng nhíu mày, nhìn chung rượu trên bàn đã vơi đi một nửa, vỗ vỗ phía sau lưng cho nàng ta, nghiêm túc nói: “Sao tỷ lại uống rượu chứ? Không phải là đang chuốc khổ vào thân sao!”

Nói xong lại phân phó tùy hầu đứng chờ bên cạnh đi pha một bình trà nóng bưng lại đây.

Phong Bạch Hàng nhịn xuống cơn ho trong cổ họng, đứng dậy, nhìn Phong Bạch Tô cười khẽ: “Thật vất vả mới gặp được ngày đại hỉ, uống mấy ly cũng không có việc gì đâu.”

Phong Bạch Tô lại không tán đồng nhìn nàng ta, “Sau này đến ngày vui của tỷ cũng có thể uống rượu mừng. Hiện tại nhiệm vụ chính yếu của tỷ chính là dưỡng thân thể cho thật tốt.”

“Cái thân thể này của ta cưới nam tử cũng làm chậm trễ hắn, chi bằng cứ thanh nhàn như vậy mà qua cả đời, đừng nên đi tai họa cho người khác.”

Phong Bạch Hàng nói xong lại cười cười, thanh đạm trong mắt lại nhiều thêm chút cô đơn.

–––

Tác giả có lời muốn nói:

Phong Bạch Tô: Hôm nay lại là một ngày sợ hôn nhân……