Chương 29: Nghị thân

Đông Thanh và tiểu thị bên người Thẩm Nhược đóng lại cửa phòng sau khi rời khỏi đây.

Ngụy Kinh Mặc ngồi xuống, nhìn Thẩm Nhược một bên mở miệng dò hỏi: “Hiện tại chỉ có chúng ta, ca có thể nói cho đệ biết rốt cuộc đã phát sinh sự tình gì không?”

Biểu tình trên mặt hắn nghiêm túc, đôi mắt thanh lãnh dừng trên khuôn mặt người đối diện.

Thẩm Nhược khẽ cắn môi, đôi mắt hơi hơi rũ xuống, mãi lâu sau mới nói: “…… Mới vừa rồi ta trở lại tiệc mừng thọ không lâu, thì có tiểu thị lại gọi ta nói váy của công tử phủ Thừa tướng bị bẩn, muốn ta đi lấy một kiện đưa qua cho hắn. Ta cũng không nghĩ nhiều liền cầm váy áo đi qua phòng cho khách bên kia. Sau khi đẩy cửa vào hô vài tiếng không có ai trả lời liền nghĩ đi ra ngoài trước, kết quả vừa định đi ra ngoài thì nhị hoàng nữ say khướt xông vào.”

Nhớ lại cảnh tượng ngay lúc đó, sắc mặt hắn trở nên khó coi, thanh âm cũng thêm run rẩy: “Sau đó nàng ta liền xông tới muốn…… Ta liều mạng giãy giụa, cũng không biết bắt lấy thứ gì rồi đập vào đầu nàng ta, lúc này mới chạy ra khỏi phòng.”

Thẩm Nhược nghĩ mà sợ run rẩy thân mình, mặc dù tính tình hắn hoạt bát rộng rãi, nhưng nam nhi gia gặp được chuyện như vậy vẫn nhịn không được sợ hãi.

Hắn thật sự không dám tưởng tượng, nếu hắn không thể chạy thoát, thì cả đời này của hắn bị hủy rồi!

“Ta hoảng quá không nhìn đường chạy ra, vừa lúc đυ.ng phải ngũ điện hạ…… Sau đó…… Chúng ta cùng nhau đi qua đó.”

Thẩm Nhược không nói nhiều về sự tình phát sinh sau khi hắn gặp được Phong Bạch Vi, không biết cố ý hay vô tình.

Ngụy Kinh Mặc nghe cũng không có chú ý tới điểm này, mà nhíu mày hỏi: “Vậy nhị hoàng nữ không có làm gì ca chứ?”

Thẩm Nhược lắc lắc đầu, “Không có, không đợi nàng ta làm cái gì ta đã chạy ra ngoài rồi.”

Ngụy Kinh Mặc lúc này mới yên tâm gật đầu, biểu tình căng chặt cũng thoáng thả lỏng chút: “Vậy thì tốt, không có việc gì thì tốt.”

Gợn sóng bất biến trong mắt hắn xẹt qua mạt suy nghĩ sâu xa, trong đầu nhanh chóng tự hỏi một loạt sự tình vừa rồi xảy ra.

Nghĩ đến vừa rồi Phong Bạch Tô khác thường, còn có nhị công tử phủ Thừa tướng, hắn đại khái đã suy đoán được tình hướng đi của mọi chuyện.

Nghĩ đến là nhị công tử phủ Thừa tướng không có hoàn toàn hết hy vọng với Phong Bạch Tô, muốn gạo nấu thành cơm. Sau đó lại phái người mời Thẩm Nhược qua “Bắt gian”, kết quả Phong Bạch Tô tuy rằng trúng dược nhưng lại chạy thoát, chỉ để lại nhị công tử phủ Thừa tướng ở phòng cho khách.

Mà nhị hoàng nữ Phong Bạch Chỉ đối với Thẩm Nhược có tâm tư bất chính, lợi dụng men rượu theo đuôi hắn, cuối cùng lại bị Hứa Không Nguyệt lưu lại phòng cho khách giảo hợp ở cùng nhau.

Không thể không nói, Hứa Không Nguyệt xem như tự gánh hậu quả, mà nhị hoàng nữ Phong Bạch Chỉ cũng không tính là vô tội.

Ngụy Kinh Mặc lại nghĩ đến sự tình phát sinh vừa rồi ở khe hở núi giả, tâm tình vốn có chút ngượng ngùng ái muội dần dần bình đạm xuống.

Màu mắt thanh lãnh cũng trở nên hơi u ám.

Thì ra nàng thân cận hắn là trúng cái loại dược này……

Nghĩ đến nếu khi đó đυ.ng phải nam tử khác, nàng cũng có thể sẽ thân cận người khác như thế phải không, trong lòng Ngụy Kinh Mặc liền nhịn không được chua xót.

Nữ nhân quả nhiên đều là động vật chỉ biết suy nghĩ bằng nửa người dưới!

Không biết kiềm chế! Không có tiết chế! Buông thả! Không biết xấu hổ! Hồ ly tinh!

Lòng hắn tràn đầy căm phẫn nghĩ, nói ra hết những lời khó nghe nhất ở trong lòng!

——

Sự tình nhị hoàng nữ cùng nhị công tử phủ Thừa tướng ở tiệc mừng thọ phủ thái phó sau khi kết thúc liền truyền khắp toàn bộ Phượng Lăng thành.

Nữ hoàng sau khi biết được việc này nổi trận lôi đình, chỉ cảm thấy nhị hoàng nữ Phong Bạch Chỉ quá mất mặt xấu hổ, mặt đều ném tới nhà thần tử luôn rồi!

Mới vừa bỏ lệnh cấm không bao lâu liền bị cấm chân trở lại, thậm chí cả công việc nàng ta đảm nhiệm cũng bị bãi miễn, để nàng ta ở Lan Khê Điện kiểm điểm lại chính mình.

Sau khi Tề quý quân nghe xong hình phạt của nữ hoàng tự nhiên lại khóc lóc kể lể đi cầu tình. Lần này nữ hoàng có gặp mặt hắn. Ai biết không chỉ răn dạy hắn một trách hắn dạy hư nhị hoàng nữ, thậm chí còn cấm túc luôn cả hắn.

Đến nỗi nhị công tử phủ Thừa tướng, bởi vì sự tình phát sinh ở phủ thái phó còn bị truyền cho mọi người đều biết. Hứa thừa tướng mặc dù lại đau sủng đứa con trai này, cũng chỉ có thể nâng kiệu đem hắn đưa vào trong điện nhị hoàng nữ trong đêm.

Rốt cuộc nam nhi gia mất đi trong sạch, trừ bỏ ủy thân cho nữ tử đã chiếm thân mình hắn, cũng chỉ còn dư lại con đường vào chùa xuất gia.

Hơn nữa, đại công tử Hứa Không Thanh phủ Thừa tướng cùng nhị hoàng nữ Phong Bạch Chỉ đã định ra hôn ước, có thể nói là chính ngôn thuận làm chính quân của nhị hoàng nữ. Hiện giờ hôn sự của hai người đang gần kề lại lòi ra sự việc như vậy, phủ Thừa tướng quả thật đã làm ra hết trò cười cho thiên hạ!

Tuy rằng sự tình ca ca và đệ đệ hầu cùng một nữ cũng có tiền lệ, nhưng chính quân chưa qua cửa, sườn hầu bị nâng vào trước giống như này vẫn là hiếm thấy. Nếu tính tình Hứa Không Thanh không phải người mềm mại, cuộc sống của Hứa Không Nguyệt này về sau sợ là sẽ không quá tốt.

Dù sao chuyện cũng đã xảy ra, không chỉ làm nhị hoàng nữ Phong Bạch Chỉ nổi bật mà còn khiến phủ Thừa tướng cũng thành đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu trong Phượng Lăng thành, làm mọi người khi nhắc tới phủ Thừa tướng liền nhịn không được lộ ra dị sắc, vui cười châm chọc.

——

Tiệc mừng thọ đêm đó tại phủ Thái phó qua đi, lão thái phó liền thỉnh vợ chồng Thẩm thị cùng Thẩm Nhược lại đây.

Lão thái phó ngồi ở vị trí chủ vị, khuôn mặt nghiêm túc: “Nhược nhi tuổi cũng không còn nhỏ, cũng nên tới lúc nghị thân rồi. Hai ngươi ngày thường nhớ chú ý các quý nữ trong Phượng Lăng thành, nhìn xem có ai thích hợp thì nhân lúc còn sớm định ra hôn sự.”

Thẩm mẫu cùng Thẩm phụ nghe vậy, biểu tình trên mặt có chút cứng đờ.

Thẩm mẫu nhanh chóng bắn ánh mắt cho Thẩm phụ bên cạnh, sau khi Thẩm phụ nhìn thấy thì nhìn sang lão thái phó cười gượng gạo từ chối: “Mẫu thân…… Nhược nhi vừa mới trưởng thành, có phải quá sớm rồi không? Lão nhân gia ngài làm sao nỡ để hắn gả ra ngoài sớm như vậy?”

Hắn vừa dứt lời, sắc mặt lão thái phó lập tức lạnh xuống.

Đối với tâm tư nhỏ của vợ chồng hai người này, trong lòng bà đã biết rõ.

Bà tất nhiên cũng yêu thương Thẩm Nhược, nhưng hôm nay nữ hoàng cố ý tặng thọ lễ đến khiến cho bà không thể không nghĩ nhiều.

Không để cành mẹ đẻ cành con, bà đã suy nghĩ kỹ lưỡng, tốt hơn là nên sớm định ra hôn sự cho Thẩm Nhược.

“Dù không nỡ, nhưng nam nhi gia chung quy vẫn phải gả ra ngoài!”

Bà cảnh cáo liếc mắt nhìn hai người, “Ta mặc kệ trong lòng các ngươi có tâm tư gì, nhưng ta muốn nói cho các ngươi nhân lúc còn sớm thì thu hồi lại đi. Chỉ cần ta còn ở phủ thái phó một ngày, các ngươi đừng tưởng nhảy ra làm loạn!”

Thẩm mẫu cùng Thẩm phụ lập tức rụt rụt cổ, chột dạ tránh tầm mắt của lão thái phó.

Ngược lại Thẩm Nhược vẫn luôn an tĩnh ngồi ở một bên nhìn lão thái phó đột nhiên nói: “Tổ mẫu, Nhược nhi nghe ngài, hết thảy mọi việc đều nghe tổ mẫu an bài.”

Dứt lời, lại trầm mặc ngồi trở về.

Lão thái phó bị lời của Thẩm Nhược làm cho kinh ngạc, dù sao mới hai ngày trước hắn còn nói muốn gả cho ngũ hoàng nữ. Hôm nay lại đột nhiên sửa miệng, thật sự làm bà ngoài ý muốn.

Đôi mắt đen hiện ra tang thương xẹt qua tia vui mừng.

Xem ra kiều lang nhà họ Thẩm bọn họ chung quy đã trưởng thành rồi!

Lão thái phó lại trừng mắt nhìn hai vợ chồng Thẩm thị phía dưới, sau đó ánh mắt nhu hòa chuyển hướng đến Thẩm Nhược, ôn thanh nói: “Tốt, tổ mẫu nhất định sẽ vì cháu tuyển một thê chủ tốt, làm Nhược nhi nhà chúng ta có thể bình bình an an hạnh phúc vui sướиɠ cả đời.”

Thẩm Nhược nghe thế, lập tức đứng dậy, nhẹ rũ mắt thấp giọng nói: “Tạ tổ mẫu.”

Sau khi tin tức công tử phủ thái phó muốn nghị thân truyền ra, đã khiến cho các thế gia quý nữ trong Phượng Lăng thành chú ý.

Dù sao, Thẩm Nhược công tử cùng Trấn Bắc Vương phủ đại công tử Ngụy Kinh Mặc đều được xưng là “Song châu” của Phượng Lăng thành, bộ dáng không chỉ đoan chính thanh nhã, sau lưng còn có người tổ mẫu có học trò khắp thiên hạ, tự nhiên sẽ là một người phu lang tốt để lấy về.

Có thể nói trong nhiều ngày qua, cửa lớn phủ thái phó thiếu chút nữa bị người dẫm nát!

Ngụy Kinh Mặc nhận được tin tức thì mang theo Đông Thanh Đông Qua đến thăm, Thẩm Nhược đang ở trong phòng thêu túi thơm. Không chờ Ngụy Kinh Mặc nhìn kỹ hắn thêu cái gì, liền bị hắn dùng đồ che lại.

Thấy vậy, Ngụy Kinh Mặc kinh ngạc nhìn hắn một cái, Thẩm Nhược lại nhấp môi cười cười không nói.

Thấy hắn không muốn nhiều lời, Ngụy Kinh Mặc liền không lại đi chú ý nữa.

Cũng không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hắn luôn cảm thấy Thẩm Nhược có chút thay đổi, không giống vẻ hoạt bát hiếu động như ngày xưa.

Thẩm Nhược đem đồ vật giao cho tiểu thị phía sau, tự mình rót một tách trà đưa cho Ngụy Kinh Mặc.

Sau đó nhìn biểu đệ nhà hắn cười nói: “Thật là hiếm lạ! Biểu đệ so đột nhiên lại tới đây tìm ta vậy?”

“Trước kia đều là ta mắt trông mong chạy tới Trấn Bắc Vương phủ không đó.”

Hắn nhìn Ngụy Kinh Mặc chớp chớp mắt, mặt mày lại trở nên hoạt bát lên.

Ngụy Kinh Mặc tiếp nhận nước trà hắn đưa qua, nhẹ nhấp một ngụm sau đó chậm rãi buông, nhìn Thẩm Nhược mở miệng nói: “Còn không phải nghe nói ca muốn nghị thân sak, ta không yên tâm nên qua đây xem.”

“Có cái gì mà không yên tâm?”

Thẩm Nhược khẽ cười một tiếng, phảng phất như bị hắn chọc cười, “Ta đã trưởng thành, nghị thân không phải là chuyện đương nhiên sao!”

Ngụy Kinh Mặc lại nhấp môi, nhìn hắn nghiêm túc nói: “Nhưng đệ cảm thấy biểu ca là bị bắt, cũng không phải tự nguyện.”

Nghe vậy Thẩm Nhược lại cười một tiếng, lông mi hơi rũ che khuất cảm xúc trong mắt, Cả người đều trầm mặc xuống.

Thấy hắn có cái biểu tình này, Ngụy Kinh Mặc đột nhiên thình lình mở miệng nói: “Nghe nói quý nữ nhà Vương thị lang cố ý cầu thú biểu ca. Vương quý nữ tuy tính tình có chút cứng nhắc, nhưng gia thế trong sạch, lại có gia quy 35 tuổi không nạp hầu, biểu ca nếu gả qua cũng có thể thanh tịnh sống một đời.”

Thẩm Nhược: “……”

Hắn mím môi thấp giọng nói: “… Ta không thích tính tình cứng nhắc, không thú vị.”

“Vậy tiểu nữ nhi hầu phủ thừa ân thì sao? Nàng tính tình đơn thuần, trong nhà lại có trưởng tỷ chống lưng, không cần nàng nhọc lòng. Biểu ca nếu gả cho nàng, tuy rằng không có quyền thế lớn, nhưng cũng có thể đại phú đại quý cả đời.”

Thẩm Nhược: “Ta… Tính cách của nàng không khỏi quá mức đơn thuần non nớt đi, ta là gả cho thê chủ chứ không phải đi dưỡng hài tử.”

“Quý nữ nhà Tống thượng thư thì phù hợp với tâm ý biểu ca đi, tính tình nàng ôn văn nho nhã, đối đãi với người khác thì hiền lành, đối với biểu ca cũng là khuynh mộ từ lâu.”

Thẩm Nhược: “……”

Hắn cắn cắn môi, yếu ớt nói: “Ta nghe nói bên người nàng đã có thông phòng, hơn nữa trong nhà còn ở một vị biểu đệ phương xa, quan hệ với nàng rất thân mật.”

Giọng nói rơi xuống, thấy Ngụy Kinh Mặc bình tĩnh nhìn hắn không nói.

Thẩm Nhược trốn tránh né tránh tầm mắt của hắn.

Thấy vậy Ngụy Kinh Mặc than một tiếng cầm hai tay của hắn: “Biểu ca nếu thật sự không muốn thì lớn mật nói ra, bà ngoại rất yêu thương ca mà. Nếu ca thật sự không muốn bà sẽ không bức ép.”

Cũng có thể là vừa có một phen hỏi chuyện, lại có lẽ do lời an ủi nhẹ nhàng của Ngụy Kinh Mặc làm Thẩm Nhược đã nhiều ngày tới nay vẫn luôn nghẹn cảm xúc trong lòng nháy mắt bạo phát ra.

Con ngươi hắc bạch phân minh của hắn nhiễm đỏ ửng, hốc mắt cũng bắt đầu ươn ướt.

Nắm đôi tay của Ngụy Kinh Mặc, nhịn không được nhỏ giọng khóc lên, “Biểu đệ, ta, ta chính là không muốn làm tổ mẫu khó xử. Nhưng ta thật sự không muốn. Ta không muốn cứ như vậy mà xuất giá.”

Thẩm Nhược ức chế không được chảy nước mắt, bả vai cũng theo đó run run.

Ngụy Kinh Mặc thấy hắn khóc thương tâm, trong lòng cũng có chút khó chịu.

Hắn siết chặt tay Thẩm Nhược, an ủi nói: “Được, nếu ca không muốn chúng ta liền không gả.”