Phong Bạch Tô không nghĩ tới chính mình sẽ xui xẻo như vậy.
Thời điểm nghỉ ngơi trong phòng cho khách phủ thái phó đột nhiên có một cổ mê hương bay vào, nàng không phòng bị hít hai lần sau đó mới cảm thấy không thích hợp. Bên trong mê hương còn lẫn cả tình dược.
Vừa ngừng thở chuẩn bị đi ra ngoài thì có một thân mình mềm mại nhào tới.
Phong Bạch Tô bằng vào một tia nghị lực cuối cùng đem người gõ ngất, ngay cả người còn chưa thấy rõ ràng liền nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.
Vốn dĩ muốn tìm một nơi có nước, kết quả đi đến sau núi giả lại thấy được Phong Bạch Thược.
Lúc này cả người nàng đã bị đốt thành một quả cầu lửa, trong đầu càng thêm vẩn đυ.c một mảnh, mơ hồ nhìn thấy là Phong Bạch Thược liền theo bản năng trốn vào khe hở dưới bóng núi giả.
Vốn tưởng rằng Phong Bạch Thược sẽ sớm rời đi, kết quả nửa nén hương trôi qua, bên ngoài thậm chí còn truyền đến tiếng nói chuyện.
Lúc này dược tính trong cơ thể Phong Bạch Tô đang phát tác, chỉ cảm thấy bên tai không ngừng truyền đến tiếng nói chuyện ồn ào dị thường!
Đầu óc xúc động, liền xông ra ngoài.
Cũng không thấy rõ đối diện là ai, nhặt một hòn đá ném thẳng đến chỗ phát ra âm thanh.
Ngụy Kinh Mặc ngẩng đầu lên ngơ ngẩn nhìn Phong Bạch Tô, thật lâu sau vẫn không phục hồi tinh thần.
Hồi lâu, hắn mới chú ý tới thần sắc Phong Bạch Tô lúc này có chút dị thường.
Mắt đào hoa viins luôn lười biếng lạnh nhạt nóng rực sâu thẳm, chỗ đuôi mắt một mảnh màu đỏ tươi, thoạt nhìn thập phần mĩ diễm, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, làn da cũng ửng hồng, hô hấp có vài phần dồn dập.
Ngụy Kinh Mặc rốt cuộc đã phục hồi tinh thần, bất chấp còn Phong Bạch Thược đang nằm bò trên mặt đất, vòng qua nàng ta chạy đến bên Phong Bạch Tô.
Trong mắt thanh lãnh có chút lo lắng cùng khẩn trương: “Ngài làm sao vậy?”
Phong Bạch Tô lúc này đã bị dược tính kí©h thí©ɧ hai mắt mơ hồ, lỗ tai ong ong một mảnh, căn bản không nghe rõ người trước mắt này đang nói cái gì.
Chỉ theo bản năng một tay đem người túm chặt, kéo đến trong ngực. Cường ngạnh đem người mang vào khe hở nơi bóng râm của núi giả.
Phong Bạch Tô chống người dựa vào râm mát trên vách đá, trong miệng không kiềm được thoải mái thở dốc một tiếng, chỉ cảm thấy như đang ôm một khối ôn lương mỹ ngọc trong lòng.
Ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt trong cơ thể làm nàng theo bản năng càng muốn tới gần thêm.
Nàng cúi đầu, môi khẽ chạm vào cần cổ thon dài yếu ớt của Ngụy Kinh Mặc, cảm giác phập phồng đầy lưu luyến trong từng nhịp thở.
Ngụy Kinh Mặc hoàn toàn bị động tác bất thình lình của nàng dọa sợ.
Chờ đến khi phản ứng lại thì phát hiện chính mình đã dựa vào vách đá lạnh lẽo, tối tăm.
Cảm nhận được hơi thở nóng bỏng ẩm ướt ở cổ, hắn giật mình một cái cuối cùng là hoàn toàn thanh tỉnh lại.
Thân thể cũng theo bản năng giãy giụa.
Đáng tiếc lúc này Phong Bạch Tô thần chí không rõ, hoàn toàn hành sự theo bản năng, nháy mắt liền khóa chặt mọi sự giãy giụa của hắn trong l*иg ngực.
Môi đỏ hoa lệ thong thả di động dọc theo cần cổ yếu ớt, thẳng đến khi đυ.ng tới một điểm nhô nhỏ, nàng theo bản năng mở môi, nhẹ cắn một ngụm.
Nháy mắt, thân thể Ngụy Kinh Mặc đột nhiên run lên, trong phát ra một tiếng rêи ɾỉ nhỏ, toàn bộ thân mình vô lực mềm nhũn trong lòng nàng.
Đôi tay hắn vô lực chống bả vai Phong Bạch Tô, đôi mắt đen luôn thanh lãnh quấn lên một vòng hơi nước, thoạt nhìn vô cớ chọc người trìu mến.
Hai chân càng không chịu khống chế mềm xuống, như thế nào cũng không đứng nổi, chỉ có thể yếu ớt ghé vào ngực Phong Bạch Tô.
Cảm nhận được người trên người càng lúc càng quá mức, dừng lực cũng ngày càng lớn.
Hắn nhịn không được cắn đôi môi mỏng, nỗ lực bỏ qua cảm giác ấm áp tê dại từ chỗ cổ truyền đến, tiếng nói phát run nói ra: “… Cầu ngài, không cần…. Không cần như vậy.”
Cùng lúc đó, đôi tay chống ở trên vai nàng dồn sức, muốn đẩy Phong Bạch Tô ra.
Sau khi Phong Bạch Tô ôm chặt người trong lòng ngực phi lễ một phen, lúc này đại não đã khôi phục được vài phần tỉnh táo.
Nghe được bên tai truyền đến tiếng xin tha nhỏ bé yếu ớt, nàng thở dốc một tiếng chậm rãi chống người dậy, nhưng bàn tay đang giữ chặt vòng eo Ngụy Kinh Mặc lại mảy may không động.
Ngụy Kinh Mặc ngẩng đầu lên liền chạm phải đôi mắt đào hoa ửng đỏ của nàng, bên trong giấu giếm dục hỏa nóng rực có chút dọa người.
Hắn có chút chịu không nổi dời tầm mắt, liền nghe được một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên bên tai.
Phong Bạch Tô lại gần sát hắn vài phần, chóp mũi cơ hồ sát đến sườn mặt của hắn, tiếng nói khàn khàn lại mê hoặc: “Trốn cái gì?”
Dứt lời, nàng thế nhưng còn làm càn dùng cánh môi chạm vào vành tai của hắn.
Ngụy Kinh Mặc lập tức nghiêng đầu né tránh, trông giống như một con nhím nhỏ đang dựng gai nhọn.
Thấy hắn cả người căng thẳng như vậy, Phong Bạch Tô nhịn không được lại cười khẽ, có vẻ khıêυ khí©h lại tà nịnh.
Ngụy Kinh Mặc nơi nào đã gặp qua cái dạng này của Phong Bạch Tô, hắn cảm thấy lúc này nàng như đã thả con thú hoang bị giam cầm trong lòng ra, trở nên vô cùng nguy hiểm.
Đôi tai hắn hồng như nhỏ máu, giọng nói thanh nhuận càng mềm không chút tức giận: “Điện hạ, ngài đừng như vậy.”
Vừa dứt lời.
Lúc này, bên ngoài núi giả ngoại đột nhiên vang lên tiếng gọi ầm ĩ nôn nóng : “Công tử! Công tử! Người có ở đây không?”
Ngụy Kinh Mặc nghe thấy, cứng người, nhận ra đó là giọng của Đông Thanh.
Hắn dừng lại ba giây, đang muốn đem người trước mặt đẩy ra thì bỗng nhiên cảm giác bên hông buông lỏng, bóng người che trước mặt cũng lui lại.
Ngụy Kinh Mặc không nghĩ tới nàng sẽ đột nhiên buông ra, thần sắc còn có chút ngỡ ngàng. Thẳng đến khi nghe được quang ảnh ẩn trong tối cất giọng khàn khàn: “Còn không đi?”
Hắn lúc này mới hoàn hồn.
Quay đầu nhìn lại bóng tối một lần nữa, hắn nhấp môi mỏng, nâng bước đi ra ngoài.
Khi gần đến lối ra, chỉ nghe bên tai bỗng nhiên lại truyền đến một tiếng: “Từ từ!”
Thân thể Ngụy Kinh Mặc cứng đờ dừng ở nơi đó, nghe thanh âm tản mạn mang theo vài phần ý cười truyền tới: “Vệt đỏ trên cổ ngươi nhớ rõ che đi…”
Giọng nói rơi xuống, đôi mắt Ngụy Kinh Mặc lập tức trợn lên, tay theo phản xạ kéo chặt cổ áo.
Không chờ nàng mở miệng lần nữa, hắn hoảng loạn chạy ra ngoài.
Phong Bạch Tô vẫn luôn nhìn chăm chú vào bóng lưng hắn rời đi, đến khi rốt cuộc nhìn không thấy bóng người nữa. Nụ cười nhẹ nhàng trên mặt nàng mới biến mất, lông mày khẽ nhíu lại.
Thân hình cao gầy buông lỏng, đem toàn bộ phía sau lưng đều ngã trên vách đá râm mát.
Ánh sáng mờ tối tăm xuyên thấu qua khe hở đan xen chiếu lên mặt nàng, làm biểu tình trên khuôn mặt diễm lệ trở nên đen tối không rõ.
Môi đỏ khẽ mở, có chút bực bội chậc nhẹ một tiếng.
Ngọn lửa trong cơ thể lúc này lại lần nữa trỗi dậy mãnh liệt.
Phong Bạch Tô nhắm hai mắt lại, nghĩ đến tình cảnh tɧác ɭoạи ái muội mới vừa rồi.
Lông mi mảnh dài như lông quạ run rẩy.
Rốt cuộc vẫn là mất kiểm soát rồi……
——
Ngụy Kinh Mặc hoảng loạn chạy ra ngoài, sau đó đột nhiên đột nhiên dừng lại, đem cổ áo kéo cao lên.
Mới vừa đi ra vài bước, liền thấy Đông Thanh từ xa đi tới.
Sau khi Đông Thanh nhìn thấy hắn, đôi mắt lập tức sáng ngời chạy chậm lại đây, tiếp theo lại khẩn trương dò hỏi: “Công tử, ngài không có việc gì chứ? Tứ hoàng nữ không làm gì ngài đúng không?”
Nói xong còn đảo mắt tìm kiếm thân ảnh Phong Bạch Thược.
Vừa rồi hắn bị tùy hầu của tứ hoàng nữ mang đi, thật vất vả mới thoát khỏi các nàng liền lập tức chạy tới bên này.
Dù sao tứ hoàng nữ vẫ luôn có tâm tư bất chính đối với công tử nhà hắn, hắn sợ nàng ta làm ra sự tình gì không hay.
Ngụy Kinh Mặc lại giơ tay kéo chặt cổ áo, nhìn Đông Thanh lắc lắc đầu: “… Ta không sao, vừa nãy đúng lúc có người đi qua, tứ hoàng nữ liền rời đi.”
Sở dĩ nói như vậy cũng chắc chắn Phong Bạch Thược sẽ không nói ra việc này.
Lần trước nàng ta mới bị phạt cấm túc vì sự kiện rơi xuống nước, lần này nàng ta lại giở trò cũ, muốn động tay động chân với Ngụy Kinh Mặc, nghĩ hắn nhất định sẽ không dám nói việc này ra ngoài vì bả vệ trong sạch. Ai ngờ đến cuối cùng lại thành bản thân phải ngậm bồ hòn*.
(*) Ngậm bồ hòn: Nhẫn nhục chịu đựng những điều cay đắng.
Đông Thanh nghe Ngụy Kinh Mặc nói không sao lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khi tầm mắt dừng trên mặt hắn thì lại có chút nghi hoặc: “Công tử sao mặt ngài đỏ vậy?”
Ánh mắt lại dời xuống cổ công tử nhà mình, cũng không biết có phải ảo giác hay không, mà dường như loáng thoáng thấy được có một vệt đỏ nhạt trong cổ áo hắn.
Ngụy Kinh Mặc chú ý tới tầm mắt của hắn, lập tức nghiêng người tránh đi.
Đôi mắt thanh lãnh hơi lóe, ánh mắt nhịn không được có chút xao động: “Chắc do nóng quá.”
“Được rồi,” hắn vội vàng nói sang chuyện khác, “Ở chỗ này trì hoãn lâu rồi, chúng ta chạy nhanh đổi quần áo trở lại tiệc mừng thọ đi.”
Đông Thanh còn muốn xem kỹ hơn nhưng bị Ngụy Kinh Mặc chắn mất tầm nhìn.
Nghe vậy hắn lập tức thu hồi ánh mắt gật đầu đáp: “Vâng, công tử.”
Hai người lúc này mới tiếp tục đi đến hậu viện.
Chờ đến khi Ngụy Kinh Mặc đổi xong quần áo ra ngoài, mới vừa ra khỏi hậu viện, hắn liền nghe được xung quanh một trận xôn xao. Đám tiểu thị bước chân vội vàng chạy tới hướng viện dành cho khách phía trước.
Ngụy Kinh Mặc thấy vậy thì hơi nhíu mày, ngăn một tiểu thị dò hỏi: “Phát sinh chuyện gì? Vì sao vội vã như vậy?”
Sau khi tiểu thị thấy rõ là Ngụy Kinh Mặc, đầu tiên là khom lưng hành lễ, tiếp theo mới cung kính trả lời: “Hồi công tử, là công tử phủ Thừa tướng xảy ra chuyện.”
“Phủ Thừa tướng?”
Ngụy Kinh Mặc hiện ra nét suy tư, mặt mày hắn nhẹ cử động, như là nghĩ tới cái gì: “Có biết là công tử nào phủ Thừa tướng không?”
“Hồi công tử, là nhị công tử phủ Thừa tướng.”
Nghe vậy, ánh mắt Ngụy Kinh Mặc trở nên nghiêm trọng, xác minh được phỏng đoán trong lòng.
Hắn vẫy vẫy tay cho tiểu thị rời đi, sau đó nói với Đông Thanh phía sau: “Đi thôi, chúng ta cũng đi phòng cho khách nhìn xem.”
Thời điểm hai người đi đến phòng cho khách, bên này đã vây quanh rất nhiều người, Đông Thanh che chở Ngụy Kinh Mặc đi vào.
Còn chưa thấy rõ bên trong xảy ra chuyện gì, liền thấy Thẩm Nhược cùng Phong Bạch Vi cũng đứng ở một bên, hai người đứng chung một chỗ, có vẻ đã tới từ lâu.
Tầm mắt Ngụy Kinh Mặc xẹt qua sắc mặt có điểm tái nhợt của Thẩm Nhược, nhấp cánh môi mỏng đi qua.
“Biểu ca, ca làm sao thế? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?”
Thẩm Nhược nghe được thanh âm Ngụy Kinh Mặc , lập tức xoay đầu qua.
Hốc mắt Của hắn hơi đỏ lên, mặt mày còn vương lại vài phần hoảng sợ.
Thấy vậy, Ngụy Kinh Mặc mày càng nhăn càng chặt, thanh âm cũng rét run: “Rốt cuộc phát sinh chuyện gì?”
Thẩm Nhược cắn cắn cánh môi lắc đầu, tầm mắt lại dừng trên người Phong Bạch Vi bên cạnh.
Phong Bạch Vi chú ý tới, lập tức thức thời cáo từ rời đi.
Trước khi rời đi, nàng ta nhìn Ngụy Kinh Mặc ôn thanh nói vài câu: “Ngụy công tử không ngại lưu lại khuyên nhủ Thẩm công tử, mới vừa rồi hắn kinh hoảng thất thố chạy ra vừa lúc đυ.ng phải bổn điện, cũng không biết hắn gặp được sự tình gì. Hiện giờ có ngươi ở đây, bổn điện đac có thể an tâm rời đi.”
Dứt lời, nàng ta nhìn hai người cười cười ấm áp, xoay người rời khỏi đám đông.
Thấy nàng ta đi xa, ánh mắt Ngụy Kinh Mặc lại dừng lại trên người Thẩm Nhược.
Thẩm Nhược thấy Phong Bạch Vi rời đi, lúc này mới nhìn Ngụy Kinh Mặc nhỏ giọng nói: “Ta, ta……”
Lời nói chưa dứt liền nghe cửa phòng cho khách đột nhiên “Phanh” một tiếng mở ra, nhị hoàng nữ Phong Bạch Chỉ mặt âm trầm từ bên trong đi ra.
Ánh mắt nàng ta lãnh lệ thổi qua mọi người, theo sau là khí áp trầm thấp xuyên qua đám người.
Tiếp theo, từ trong khách phòng loáng thoáng truyền ra một tiếng tiếng khóc.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, biểu tình trên mặt cũng khác biệt.
Lúc này, Thẩm Khác cùng với Thẩm phụ đi đến, phía sau hai người còn đi theo chính phu của Hứa thừa tướng, vẻ mặt hắn trông rất khó coi.
Nhìn đến ba người nhanh chóng đi đến, mọi người lập tức tự giác tản ra.
Thẩm phụ tươi cười dẫn mọi người rời đi trước, còn lại Thẩm Khác lưu lại xử lý việc sau bữa ăn, chính phu Hứa thừa tướng trực tiếp vọt vào phòng cho khách.
Chỉ nghe được một tiếng vang thanh thúy từ bên trong truyền ra rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Lúc này Ngụy Kinh Mặc mới bồi Thẩm Nhược trở về Nhã Cư Các.
–––
Tác giả có lời muốn nói: Anh hùng cứu mỹ nhân……
Nhưng lần này Ngụy tiểu công tử là anh hùng, cứu vớt chính là mỹ nhân Tô Tô ……