Chương 26: Tiệc mừng thọ

Nữ hoàng xử trí Tuyên Vương phủ đã kinh sợ toàn bộ triều đình, làm rất nhiều quan viên đều bắt đầu cẩn thận và dè dặt hơn.

Trong khoảng thời gian ngắn, uy lực từ hoàng quyền tăng vọt đén mức cao chưa từng có, mọi người đối với nữ hoàng càng thêm kính sợ!

Cuối tháng chín, tại tiệc mừng thọ của lão thái phó, bởi vì lão thái phó có uy danh học trò khắp thiên hạ, cơ hồ là gần một nửa văn thần trong triều đều đến mừng thọ. Nữ hoàng cũng vì thế cho mấy vị hoàng nữ tạm thời buông bỏ công viêch trong tay, cùng đi đến phủ thái phó mừng thọ.

Sáng sớm, phủ thái phó đã bắt đầu giăng đèn kết hoa, đám nô bộc qua lại tấp nập trên hành lang, khung cảnh rất náo nhiệt!

Toàn bộ phủ đệ đều tràn ngập không khí vui mừng, hiển nhiên vì lần sinh nhật này đã chuẩn bị rất lâu.

Ngụy Kinh Mặc dưới sự tháp tùng của Đông Thanh và Đông Qua cùng đi đến phủ thái phó.

Vừa bước lên bậc thang, liền có một phó hầu đến đón.

“Nô tham kiến biểu công tử!”

“Không cần đa lễ.”

Ngụy Kinh Mặc giơ tay cho hắn đứng dậy, thuận tiện hỏi: “Công tử nhà ngươi đâu? Sao không thấy bóng dáng hắn?”

Mỗi năm sinh nhật lão thái phó, Thẩm Nhược là người háo hức nhất. Dựa theo tính cách trước giờ của hắn, theo lý mà nói đã sớm chờ sẵn ở cửa rồi.

Năm nay đúng là hiếm lạ, thế nhưng không thấy bóng dáng của hắn đâu.

Phó hầu nghe vậy, trên mặt hiện lên một tia do dự, do dự thật lâu sau mới mở miệng nói: “Công tử còn ở Nhã Cư Các chưa có ra.”

Nhã Cư Các là nơi ở củ Thẩm Nhược, Ngụy Kinh Mặc coa chút ngạc nhiên, không nghĩ tới hắn lần này ổn trọng hơn nhiều.

Ngẩng đầu thấy sắc mặt phó hầu hơi khác thường, hắn dừng lại suy nghĩ, lại chậm rãi hỏi: “Chẳng lẽ công tử nhà ngươi xảy ra chuyện gì?”

Ngụy Kinh Mặc nhịn không được nhíu mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn kỹ phó hầu.

“Hôm qua lão thái phó nổi trận lôi đình, đã cấm túc công tử, không cho phép hắn hôm nay bước ra khỏi Nhã Cư Các.”

Phó hầu lúng ta lúng túng mở miệng, thấy Ngụy Kinh Mặc nhíu mày càng lúc càng sâu, hắn ta cúi đầu xuống im như ve sầu mùa đông.

Ngụy Kinh Mặc nghe được lời phó hầu nói xong, lập tức lướt qua hắn bước nhanh đến hậu viện phủ thái phó, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

Không biết biểu ca đã làm gì chọc đến bà ngoại nổi giận đến mức này, hiện giờ đến cả tiệc mừng thọ cũng không cho hắn tham gia.

Vệ Kinh Mặc bước nhanh đến Nhã Cư Các, Đông Thanh cùng Đông Qua chạy chậm theo sau hắn.

Thời điểm ba người đi vào Nhã Cư Các liền thấy hai nô phụ cao lớn đang đứng gác trước cửa viện.

Ngụy Kinh Mặc chậm rã nện bước, vẻ mặt bình tĩnh đi qua.

Hai nô phụ thấy hắn đến, lập tức tiến lên một bước ngăn cản hắn, lạnh lùng nói: “Không có phủ lệnh không được đi vào!”

“Vô lễ!”

Đông Thanh và Đông Qua lập tức tiến lên một bước đem Ngụy Kinh Mặc chắn phía sau, nhìn hai cái nô phụ quát lớn nói: “Mở to mắt ra mà nhìn xem công tử chúng ta là ai! Há là người các ngươi ngươi có thể cản.”

Trong đó có một nô phụ nhìn Ngụy Kinh Mặc, thấy hắn một thân tuyết y, dung nhan như ngọc, khí chất thanh lãnh xuất trần.

Trong mắt không khỏi hơi lóe lên, rõ ràng đã đoán được thân phận của hắn.

Ngụy Kinh Mặc bắt được vẻ do dự và nhượng bộ từ đáy mắt nàng ta thì liền lên tiếng: “Ta biết đây là chức trách của các ngươi. Nhưng bà ngoại cũng chỉ hạ lệnh cho các ngươi canh giữ ở chỗ này không cho người bên trong ra ngoài, lại không cấm người bên ngoài không thể đi vào.”

Lời vừa nói ra, hai người đều hơi lùi bước, không còn cường ngạnh ngăn cản Ngụy Kinh Mặc nữa.

Thấy vậy, Ngụy Kinh Mặc cảm tạ hai người rồi mang theo Đông Thanh cùng Đông Qua đi vào.

Hắn vừa mới vào, Thẩm Nhược đã sớm nghe được động tĩnh ngoài cửa nên từ phòng trong nhô đầu ra.

Khi nhìn người đến là Ngụy Kinh Mặc, ánh mắt hắn sáng lên, lập tức chạy tới.

Phía sau, hai tiểu thị bên người thấy động tác hắn có chút lỗ mãng thì vội vàng hô: “Ôi công tử! Ngài chậm một chút!”

Thẩm Nhược mắt điếc tai ngơ, vội vàng chạy đến bên người Ngụy Kinh Mặc lôi kéo hắn vào trong phòng.

Đông Thanh cùng Đông Qua và hai tiểu thị còn chưa kịp vào nhà đã bị Thẩm Nhược đóng sầm cửa chắn ở bên ngoài.

Ngụy Kinh Mặc bị hắn lôi kéo đi vào phòng trong, mà trong mắt còn có chút chinh lăng cùng mờ mịt, hiển nhiên vẫn chưa hiểu chuyện gì.

Thẩm Nhược cài then cửa xong lúc này mới xoay người lại, thấy Ngụy Kinh Mặc ngây ngốc đứng ở nơi đó, hắn tiến lên quơ quơ bàn tay trước mặt hắn.

“Biểu đệ?”

“Ừm?”

Ngụy Kinh Mặc theo bản năng đáp lại một tiếng, lúc này mới hồi phục tinh thần.

Hắn hơi chau mày, sắc mặt lãnh đạm nhìn Thẩm Nhược, “Biểu ca, rốt cuộc ca đã làm gì sai? Chọc đến bà ngoại tức giận như thế?”

Thẩm Nhược vừa nghe lời này, đầu lập tức cúi xuống, biểu tình thoạt nhìn có chút khổ sở.

Bộ dáng hắn u sầu ngồi trên ghế, trầm thấp nói: “Ta đã nói cho cha ta muốn gả cho ngũ điện hạ rồi, sau đó chuyện này không biết như thế nào đến tai tổ mẫu, sau đó gọi ta đến trước mặt răn dạy một trận, thậm chí cả tiệc mừng thọ cũng không cho ta tham gia.”

Thẩm Nhược càng nói càng cảm thấy ủy khuất, hốc mắt ẩn ẩn có lệ ý đảo quanh.

Từ khi hắn sinh ra, trên dưới phủ thái phó có thể nói là nuông chiều hắn lớn lên. Lão thái phó tuy là người nghiêm túc nhưng đối với cháu trai nhỏ này lại vô cùng yêu thương, chưa bao giờ lớn tiếng với hắn một câu.

Thẩm Nhược chưa từng nghĩ đến có một ngày sẽ bị lão thái phó răn dạy như vậy, thậm chí đến ngày sinh nhật quan trọng nhất của bà cũng không cho hắn tham gia.

Nghĩ đến đây, hắn vừa ủy khuất vừa bị đè nén, trong lòng ngũ vị tạp trần làm hắn nhịn không được rớt nước mắt.

“Ngũ điện hạ có cái gì không tốt? Rõ ràng mẫu thân và cha đều đồng ý, cũng chỉ có tổ mẫu, lão nhân gia tức giận nói không được. Giống như ta đã làm chuyện gì xấu lắm vậy.”

Hắn nhỏ giọng nói thầm, trong lòng ẩn ẩn dâng lên vài phần oán trách.

Ngụy Kinh Mặc không nghĩ tới là bởi vì chuyện này, thấy Thẩm Nhược khóc thương tâm, trong lòng hắn thở dài một tiếng, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh.

“Vậy biểu ca có biết vì sao bà ngoại phản đối không? Rõ ràng lão nhân gia rất thương ca, nhưng lần này lại phát giận lớn đến thế.”

Thẩm Nhược lắc lắc đầu, sắc mặt mất mát.

Hắn chính là không rõ điểm này, rõ ràng tổ mẫu vẫn luôn thương hắn, trước kia còn thường thường nói với hắn để hắn dựa theo tâm ý của mình chọn lựa thê chủ đấy. Như thế nào mà lần này lại phản đối?

Ngụy Kinh Mặc nhìn Thẩm Nhược đơn thuần, cảm thấy có một số việc hắn cũng nên biết.

“Biểu ca hẳn đã biết địa vị Trấn Bắc Vương phủ ở Phượng Lăng thành có chút nhạy cảm, bệ hạ tuy trọng dụng vương phủ nhưng đồng dạng cũng kiêng kị. Đệ từ khi sinh ra liền chú định phải gả vào hoàng gia. Phủ Thái phó và Trấn Bắc Vương phủ là quan hệ thông gia, nếu ca cũng gả vào hoàng gia, hai nhà nhất định sẽ đứng ở vị trí đối lập, đây là điều mà bà ngoại không muốn thấy nhất.”

Thấy Thẩm Nhược trầm mặc không nói, hắn khẽ thở dài một tiếng: “Ta không biết tâm ý của biểu ca với ngũ hoàng nữ rốt cuộc như thế nào, nhưng chúng ta sinh ra từ danh gia vọng tộc, hưởng thụ tài phú cùng quyền thế người khác khó có được, tất cũng muốn chịu ràng buộc. Đệ mong ca có thể nghiêm túc suy nghĩ một chút về chuyện này.”

Ngụy Kinh Mặc không cảm thấy Thẩm Nhược thật sự thích ngũ hoàng nữ, ngược lại càng như sùng bái. Ngũ hoàng nữ cũng chỉ vừa lúc phù hợp hình tượng anh hùng mà Thẩm Nhược vẫn luôn tưởng tưởng ra mà thôi!

Tư tâm của hắn vẫn luôn hy vọng Thẩm Nhược có thể gả cho nhị tỷ của mình.

Dù sao Thẩm Nhược cũng quen thuộc Trấn Bắc Vương phủ, nhị tỷ nhà hắn tính tình tuy có chút nặng nề, nhưng đối đãi vớiThẩm Nhược lại thật tình. Về sau nếu hắn gả qua cũng sẽ không có người nào đi áp chế tính nết của hắn. Hắn có thể luôn bảo trì tính tình kiêu căng đơn thuần như hiện tại, sống tự do thoải mái.

Cuộc đời của Ngụy Kinh Mặc đã thành kết cục đã định, hắn thật lòng hy vọng biểu ca Thẩm Nhược có thể sống vô ưu vô lự*.

(*) Sống không ưu phiền, tự do an nhàn.

Tuy rằng hắn ngoài miệng luôn kêu Thẩm Nhược là biểu ca, nhưng cũng có thể là nguyên nhân tính cách của hai người, trong lòng hắn vẫn luôn xem Thẩm Nhược thành đệ đệ mà đối đãi.

Thẩm Nhược không nghĩ tới hắn chỉ thích một người, mà sau lưng còn liên lụy đến nhiều chuyện phức tạp như vậy.

Trong lòng nhất thời ngổn ngang trăm mối.

Ngụy Kinh Mặc nhìn hắn một cái, tính tính canh giờ, chậm rãi đứng dậy.

“Thời gian không còn sớm, đệ phải đi chính sảnh bên kia trước đây.”

Dứt lời, cũng không quấy rầy Thẩm Nhược, lưu lại một người đang chậm rãi tự hỏi.

——

Ngụy Kinh Mặc vừa tiến vào Nhã Cư Các, lão thái phó bên kia liền thu được tin tức.

Thấy hắn từ hướng hậu viện phương qua đây, lão thái phó nhìn tùy hầu phía sau thấp giọng phân phó một câu: “Đi đem người trước viện công tử đi đi.”

Vẫn là tiểu tôn tử sủng từ nhỏ đến lớn, lão thái phó hôm qua cũng là quá tức giận. Một đêm đã qua, nào còn nhẫn tâm phạt hắn ngay lúc này nữa.

Đôi mắt già nua thâm thúy lại tang thương của bà liên tiếp liếc mắt nhìn vợ chồng Thẩm thị ngồi dưới đang nhìn về bên này. Lại nghĩ tới tâm tư nhỏ của hai người này. Thân thể đã ngoài bảy mươi tuổi của lão nhân giacàng thêm có vẻ tang thương câu lũ.

Chỉ trâch bà sủng hư Thẩm Nhược, còn cha mẹ của lại quá mức vô dụng!

Lão thái phó thở dài trong lòng, không nghĩ tới bà làm thầy cả đời, dạy ra nhiều học sinh ưu tú. Đến cuối cùng lại không dạy dỗ được con cái của mình.

Thật sự uổng vì danh hiệu thánh hiền chi sư!

Ngụy Kinh Mặc tiến vào vẫn chưa đến lúc dâng lễ mừng thọ, hắn yên lặng đi đến bên người Thẩm Khác ngồi xuống.

Thẩm Khác thấy hắn đến, thì thấp giọng hỏi một câu: “Đã gặp Nhược nhi chưa?”

Ngụy Kinh Mặc nghe vậy ngẩng đầu, thấy Thẩm Khác khẽ chớp mắt với hắn, châc đã biết sự tình Thẩm Nhược bị phạt.

Hắn nhẹ giọng vâng một tiếng, “Bà ngoại đã phái người đi rồi, lát nữa biểu ca hẳn sẽ qua đây.”

Thẩm Khác không cảm thấy lời này của hắn có gì ngoài ý muốn, sắc mặt vẫn bình tĩnh.

Hiển nhiên phụ tử hai người đều biết lão thái phó chỉ làm ra vẻ thôi, làm sao thật sự không cho Thẩm Nhược ra ngoài.

Đúng lúc này, ở cửa đột nhiên truyền ra một trận tiếng bước chân đi tới.

Mọi người nghe tiếng nhìn lại, thấy mấy vị hoàng nữ dưới sự dẫn dắt của tùy hầu đi đến.

Phong Bạch Vi đi tuốt đằng trước mặt, nhìn mọi người ôn nhuận cười. Phong Bạch Anh, Phong Bạch Chỉ cùng Phong Bạch Liễm theo sát sau đó. Phong Bạch Tô đi cuối cùng, bước đi lười biếng, thoạt nhìn có chút tùy tiện không nghiêm túc.

Ngoại trừ mấy người các nàng, tứ hoàng nữ Phong Bạch Thược rốt cuộc đã được giải trừ cấm túc, lần này cũng đi theo tới đây.

Nàng ta đơn độc đi ở một bên, phía sau đi theo mênh mông một đoàn cung hầu, bộ dáng kiêu ngạo lại ương ngạnh.

Phong Bạch Vi chán ghét liếc nàng ta một cái, sau đó lướt qua nàng ta đi thẳng về phía trước.

Phong Bạch Thược thấy vậy, mắt lộ ra khinh thường hừ lạnh. Ánh mắt lưu chuyển, liền thấy được thiếu niên mặc tuyết y ngồi trong đám người. Ngay lập tức, ánh mắt nàng ta sáng ngời, bên trong tràn đầy nóng cháy cùng si mê.

Hiển nhiên lần cấm túc trước vẫn không làm nàng ta thu liễm tính nết, tính xấu vẫn trước sau như một không đổi!

Ngụy Kinh Mặc tất nhiên chú ý tới tầm mắt của nàng ta, hắn cố nén khó chịu đang dâng lên trong lòng, nhíu mày.

Đôi mắt nhẹ rũ, hàng mi dài che khuất sự chán ghét hiện lên trong mắt hắn.