Chương 23: Thánh chỉ

Bởi vì nữ hoàng rời đi sớm nên chuyến săn thu lần này cũng kết thúc tại đây.

Lần này Phong Bạch Vi săn thú thắng lợi bởi vì nguyên nhân thi đấu cưỡi ngựa bắn cung, nữ hoàng thậm chí ban thưởng đều không nhắc tới.

Sau khi hồi cung, phượng hậu tiểu ý ôn nhu ở trước mặt nữ hoàng khóc lóc kể lể vài lần, nữ hoàng lúc này mới mềm lòng bồi thường một số thứ tốt, hơn nữa còn giải trừ lệnh cấm túc đối với Phong Bạch Vi.

Còn về phần nhị hoàng nữ Phong Bạch Chỉ lại không có vận may như vậy!

Mới vừa tỉnh lại không bao lâu, vết thương trên đầu còn chưa có dưỡng tốt, đã bị nữ hoàng cấm túc ở Lan Khê Điện. Trừ bỏ thái y đến đổi dược, ai cũng không được phép vào thăm.

Vì thế Tề quý quân đã không ít lần đến cầu kiến nữ hoàng khai ân. Chỉ tiếc nữ hoàng còn không thèm gặp hắn.

Không có cách nào, hắn lại đi Phượng Điện cầu kiến phượng hậu, đáng tiếc thái độ phượng hậu cũng lãnh đạm. Mặt ngoài đáp ứng hắn đi tìm nữ hoàng cầu tình vì Phong Bạch Chỉ, nhưng hắn lòng tràn đầy chờ mong đợi vài ngày, cũng không nghe được tin tức gì từ Phượng Điện.

Hiển nhiên, phượng hậu căn bản không đem lời của hắn đặt trong lòng.

Tề quý quân nghĩ Phong Bạch Chỉ vừa mới khôi phục ý thức trong Lan Khê Điện thì nhịn không được ôm Phong Bạch Liễm khóc lớn một hồi.

Cuối cùng, thật sự là không còn cách nào khác đành phải tìm tới Liễu quý quân. Hắn nghĩ người bị hại Phong Bạch Tô nếu có thể tới trước mặt nữ hoàng cầu cầu tình, nói không chừng nữ hoàng sẽ tha cho Phong Bạch Chỉ.

Chỉ là hắn cũng đã nói Phong Bạch Tô là người bị hại, nào có đạo lý người bị hại nào lại đi cầu tình cho người làm hại mình?

Mặc dù là Liễu quý quân tính tình mềm mỏng, sắc mặt cũng nhịn không được khó coi: “Tề quý quân đang làm khó người khác đấy! Nếu không nhờ Tô Tô vận khí tốt, lúc này nằm trên giường chính là nàng. Tề quý quân bảo nàng đi cầu tình cho nhị hoàng nữ có phải hơi quá đáng không?”

Hắn không đi đến trước mặt nữ hoàng khóc lóc kể lể đã không tồi rồi, từ đâu ra mà muốn Phong Bạch Tô đi cầu tình giúp?

Liễu quý quân quả thực giận sôi máu!

Tề quý quân nhìn biểu tình khó coi của Liễu quý quân, trên mặt có chút co quắp: “Ta biết lần này là nhị hoàng nữ sai, ta cũng không vì nàng mà biện minh. Chỉ là muốn để Tiểu Thất đến trước mặt bệ hạ xin cho nàng thư thả mấy ngày. Chờ nàng khoẻ lại dù có bị xử phạt thế nào, ta sẽ không một câu oán hận!”

Trong giọng của hắn mang theo chút nghẹn ngào, “Liễu ca ca, ngài cũng làm cha, còn mong ngài có thể lý giải tâm tình của ta. Cầu ngài!”

Nói rồi hắn thình thịch một tiếng quỳ xuống đất, chỉ cầu Liễu quý quân có thể đáp ứng.

“Ngươi làm gì vậy?”

Liễu quý quân thấy vậy lập tức muốn kéo hắn lên, đối với hành vi bức bách này của hắn có chút phản cảm.

Đúng lúc này Phong Bạch Tô cùng Phong Bạch Liễm vừa lúc bước vào.

Phong Bạch Liễm nhìn Tề quý quân quỳ trên mặt đất, sắc mặt thay đổi, vội vàng đi vào kéo hắn.

“Phụ quân!”

Phong Bạch Tô đi một bước, thấy Tề quý quân quỳ trên đất buồn bã. Nàng ngẩng đầu nhìn Liễu quý quân mắt vô thố, trong mắt đào hoa xẹt qua tia lạnh.

Tiếng nói không chút để ý như cũ: “Tề quý quân làm gì vậy? Đây là muốn buộc phụ quân ta đáp ứng ngươi sao? Ngài nếu còn như thế, ta cũng chỉ có thể đi thỉnh phượng hậu lại đây phân xử.”

Nghe vậy, Tề quý quân còn quỳ trên mặt đất không dậy nổi sắc mặt khẽ biến, rốt cuộc nương theo lực đạo của Phong Bạch Liễm đứng lên.

Chẳng qua trên mặt vẫn là bộ dáng thống khổ, nhìn Phong Bạch Tô mở miệng nói: “Tiểu Thất, ta biết nhị hoàng tỷ ngươi lần này làm quá mức, nhưng có thể thỉnh ngươi đến gặp bệ hạ trì hoãn mấy ngày hay không, để nàng dưỡng thương tốt rồi lại phạt sau.”

Phong Bạch Liễm đỡ Tề quý quân, cũng lúng ta lúng túng hô một câu: “Thất hoàng muội……”

Liễu quý quân nghe vậy hai mắt đều đỏ lên, đang muốn mở miệng nói chuyện.

Phong Bạch Tô tiến lên một bước cầm tay hắn, mắt đào hoa nhìn lại hai người tràn đầy lạnh nhạt, “Tề quý quân, theo ta được biết. Mẫu hoàng cũng không cấm thái y tiến vào Lan Khê Điện, nhị hoàng tỷ cũng chỉ bị cấm túc bên trong không cho người vào thăm hỏi mà thôi. Ngài làm vẻ mặt như đưa đám này rốt cuộc là bất mãn với mệnh lệnh của mẫu hoàng, hay vẫn cảm thấy trừng phạt dành cho nhị hoàng tỷ quá nặng?”

Nàng nắm tay Liễu quý quân lại lần nữa ngồi xuống, “Hay là cảm thấy hai cha con chúng ta là quả hồng mềm mặc người nắm bóp, nên mới có thể làm người không tính toán như vậy, phải không?”

“Không, không phải, ta không phải có ý này…”

Tề quý quân vội vàng lắc đầu, thấy Phong Bạch Tô mặt không ảm xúc nhìn hắn, sắc mặt hắn liền tái nhợt vô thố.

Phong Bạch Liễm cũng vội vàng giải thích: “Thất hoàng muội không cần sinh khí, ta biết là ta và phụ quân yêu cầu quá đáng, nhưng ——”

Phong Bạch Tô lại không cho nàng ta cơ hội nói tiếp, lạnh giọng mở miệng: “Biết yêu cầu quá đáng thì không cần phải nói nữa. Thời gian không còn sớm, tam hoàng tỷ cùng Tề quý quân vẫn nên trở về sớm đi.”

Nàng lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, bưng ly trà trên bàn lên nhẹ nhấp một ngụm.

Phong Bạch Liễm nghẹn, thấy nàng quay đầu đi, biết cho dù bọn họ nói cái gì đi nữa cũng vô dụng.

“…Quấy rầy rồi.”

Nàng ta giữ chặt Tề quý quân đang nôn nóng, xoay người hướng ra ngoài.

Thẳng đến khi hai người hoàn toàn rời đi, Liễu quý quân vẫn còn tức giận, ngực phập phồng kịch liệt.

Ông nhìn Phong Bạch Tô ngồi trên ghế, nhịn không được rớt vài giọt nước mắt.

“Đều do phụ quân không được sủng, mới làm con ta chịu ủy khuất. Bọn họ quả thực là khinh người quá đáng! Ông ta có mặt mũi gì mà tới tìm ta cầu tình!”

Liễu quý quân thật hận chính mình mềm mại yếu đuối, bằng không liền tát Tề quý quân mấy bạt tai rồi!

Phong Bạch Tô buông chung trà trong tay, cầm lấy khăn tay thay Liễu quý quân lau nước mắt.

Nhẹ giọng an ủi: “Phụ quân không cần đau buồn, ngài xem ta không phải vẫn không đáp ứng bọn họ sao?”

Liễu quý quân nhận khăn trong tay nàng, tự mình lau, vẫn ngồi trên ghế nhỏ giọng khóc thút thít.

Phong Bạch Tô nhìn bộ dáng của ông tự trách thì khó chịu, lần đầu tiên hoài nghi bản thân cố chấp theo đuổi cuộc sống bình đạm có thật sự chính xác không?

——

Tề quý quân cuối cùng cũng không thể vì Phong Bạch Chỉ cầu được nữ hoàng tha thứ, vẫn bị cấm túc ở Lan Khê Điện.

Phong Bạch Tô lại tiếp tục đến Kinh Kỳ Doanh thượng chức. Hơn nữa cũng không biết có phải vì bị Tề quý quân nháo một trận hay không, nàng thật ra thu liễm vài phần hời hợt, khó có được mỗi ngày đều nghiêm túc đi Kinh Kỳ Doanh.

Dẫn đếm Thông Bạch không nhịn được thấy hiếm lạ, cảm thấy điện hạ nhà nàng ta là đổi tính, hiếm khi không thấy nàng dùng mánh lới lười biếng, trên người nhiều thêm vài phần đứng đắn hơn.

Liền ngay lúc này trong lòng nàng ta tràn đầy vui mừng, nữ hoàng lại đột nhiên truyền đến thánh chỉ, bổ nhiệm Phong Bạch Tô đến Kinh Triệu Phủ nhậm chức Kinh Triệu Doãn, ngay lập tức nhậm chức.

Kinh Triệu Doãn tuy quản lý trị an của Phượng Lăng thành, nói trắng ra cũng chỉ là cái chức hư danh. Dù sao Phượng Lăng thành nằm dưới chân thiên tử, chỉ cần không phải thật sự ngu hết thuốc chữa thì sẽ không chọn nơi này gây chuyện.

Cùng so với Kinh Kỳ Doanh, kém không phải nhỏ tí tẹo thôi đâu!

Phong Bạch Tô tiếp nhận thánh chỉ xong thì rũ mắt ngồi trên ghế, lông mi che khuất cảm xúc trong mắt.

Thông Bạch khó có thể tiếp thu: “Điện hạ, bệ hạ đang êm đẹp sao đột nhiên lại hạ đạo thánh chỉ như vậy?”

Điện hạ ở Kinh Kỳ Doanh nhậm chức còn bất mãn hai tháng, nữ hoàng lại đột nhiên hạ thánh chỉ như vậy. Cái này làm đại thần trên triều thượng sẽ nghĩ điện hạ như thế nào đây?

Nữ hoàng không phải đang chói lọi nói cho mọi người thất hoàng nữ bất kham không đủ năng lực. Điều này cùng ở trước mặt mọi người ném một bạt tai có gì khác nhau?

Thông Bạch càng nghĩ càng cảm thấy nghẹn khuất, chỉ thấy trong lòng có một cổ hờn dỗi thật lâu cũng không thể xẹp xuống.

Phong Bạch Tô lúc này đã ngẩng đầu lên, trên mặt như thường, nhìn không ra trong lòng nàng đang nghĩ gì.

Nàng đứng dậy cất thánh chỉ, sau đó nhìn Thông Bạch còn đang cau mày, nhàn nhạt nói: “Được rồi, nếu thánh chỉ đã hạ, nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì."

Nàng lười biếng cười khẽ, tiếng nói trở nên tản mạn: “Đi thôi, bồi bổn điện cùng đi Kinh Triệu Phủ nhận chức!”

Thấy nàng cất bước đi ra ngoài, Thông Bạch cũng chỉ vội vàng đuổi theo.

Hai người đi ra Thanh Phong điện không bao lâu, vừa lúc đυ.ng phải Phong Bạch Vi đang đi ra khỏi cung.

Khi thấy Phong Bạch Tô, sắc mặt mang ý cười dừng bước, khuôn mặt anh khí bừng bừng.

Phong Bạch Tô khẽ nhướn mày, nhìn Phong Bạch Vi chào hỏi: “Ngũ hoàng tỷ.”

“Thất hoàng muội.”

Phong Bạch Vi đáp lại một câu, thanh âm ôn nhuận nói: “Thất Hoàng muội định xuất cung sao? Vừa lúc ta cũng muốn đến Kinh Kỳ Doanh nhận chức, chúng ta cùng nhau đi!”

Mặt mày nàng ta giãn ra, sắc mặt ôn hòa nhìn Phong Bạch Tô.

Phong Bạch Tô nghe được lời của nàng, lại nhướn mày lần nữa.

Hoá ra Kinh Kỳ Doanh giao lại cho nữ chủ Phong Bạch Vi. Nàng nói nữ hoàng như thế nào đột nhiên đổi quẻ.

Phong Bạch Tô cũng đã đoán trước được, trong lòng không có nhiều cảm giác có quá nhiều cảm giác bất mãn.

Đúng là trong nguyên văn nữ hoàng để Phong Bạch Vi tiến vào Kinh Kỳ Doanh.

Nàng còn tưởng rằng cốt truyện đóng băng rồi đấy, thì ra vòng đi vòng lại vẫn là về về theo đúng cốt truyện.

Chỉ là Phong Bạch Tô nhiều ít cũng có chút khó chịu, theo cốt truyện thì theo cốt truyện, nhưng biến nàng thành công cụ hình người thì tính sao đây?

Phong Bạch Vi thấy nàng thật lâu không nói, trên mặt tươi cười càng sâu vài phần: “Làm sao vậy thất hoàng muội? Có gì bất tiện à?”

Nghe vậy, Phong Bạch Tô ngước mắt nhìn tươi cười trên mặt nàng ta. Sau đó cong môi đỏ mở miệng: “Không có gì không tiện. Đi thôi ngũ hoàng tỷ.”

Phong Bạch Vi thấy nàng thần sắc như thường, vẫn là bộ dáng lười biếng tùy ý. Mắt đen lóe lên chút khó nhận thấy.

Hai người cùng nhau rời khỏi vương cung, cho đến khi tách ra, Thông Bạch nhịn không được lầu bầu nói: “Không nghĩ tới bệ hạ vì ngũ điện hạ. Bệ hạ cũng quá bất công đi!”

Phong Bạch Tô không bình luận gì về lời của Thông Bạch, dù sao phượng hậu là chân ái của nữ hoàng, đối với nữ chủ Phong Bạch Vi tự nhiên là yêu ai yêu cả đường đi, bất công cũng bình thường.

Kinh Triệu Phủ nằm ở góc tây nam của Phượng Lăng thành, gần hai con phố phồn hoa, cũng là nơi dễ xảy ra tranh chấp nhất trong thành Phượng Lăng.

Phong Bạch Tô mang theo Thông Bạch đi vào trong liền thấy hai vị thiếu Doãn đứng ở cửa, trông như đã chờ đợi từ lâu.

Hai người sau khi thấy Phong Bạch Tô thì vội vàng tươi cười đi lên đón, “Tham kiến thất điện hạ!”

Phong Bạch Tô giơ tay cho hai người đứng lên, “Không cần đa lễ, về sau mọi người cùng nhau làm việc, cứ thoải mái là được.”

Hai vị thiếu Doãn vội vàng đồng ý, tiếp theo dẫn Phong Bạch Tô đi vào bên trong.

Bên này, Phong Bạch Vi đến Kinh Kỳ Doanh, trước tiên đến doanh trướng của Trấn Bắc Vương báo cáo.

Ngụy Vân tất nhiên đã nhận được thánh chỉ của nữ hoàng từ sáng sớm, đối với việc đột ngột thay đổi người này làm trong lòng bà ít nhiều có chút không vui.

Kinh Kỳ Doanh cũng không phải nơi để hoàng gia đùa giỡn, nữ hoàng không khỏi quá tùy tiện rồi.

Bởi vậy thái độ đối với Phong Bạch Vi cũng là không mặn không nhạt, “Ngũ điện hạ cũng giống như Thất điện trước đây, phụ trách huấn luyện binh lính trong doanh trại là được.”

Nói xong, liền kêu thân vệ mang Phong Bạch Vi đi ra ngoài.

Phong Bạch Vi không nghĩ tới Ngụy Vân sẽ lãnh đạm như vậy, tâm tình muốn làm thân cũng vơi đi phần nào, trong lòng ẩn ẩn có chút không vui.

Cũng chỉ là một vương gia khác họ, còn không phải đều là ân sủng của hoàng gia à!