Chương 20: Động tâm

Thời điểm hai người ra tới bên ngoài khu săn bắn, tùy hầu vừa rồi đi cùng Ngụy Kinh Mặc nhanh chóng chạy tới.

Đầy mặt nôn nóng hỏi: “Công tử, ngài không có việc gì chứ?”

Thấy bên người hắn còn có Phong Bạch Tô thì vội vàng hành lễ: “Tham kiến thất điện hạ!”

Phong Bạch Tô tùy ý nâng tay rồi trực tiếp đi lướt qua các nàng.

Ngụy Kinh Mặc nhìn bóng dáng cao gầy của nàng đang dần đi xa thì hơi rũ mắt, không có lại theo sau.

Đông Qua cùng Đông Thanh cũng theo tùy hầu cùng nhau lại đây. Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nhóm tùy hầu cũng không dám giấu giếm, lập tức trở về bẩm báo.

Hai người thấy Ngụy Kinh Mặc trầm mặc không nói, sắc mặt lại có chút tái nhợt thì cho rằng hắn còn chưa khôi phục lại từ kinh hách, nên vội vàng lo lắng hỏi: “Công tử, ngài thế nào rồi? Có phải bị thương chõi nào không?”

Đông Thanh cùng Đông Qua như kiến bò trên chảo nóng lo lắng xoay quanh.

Chính quân lúc này còn đang chờ tin tức ở trong trướng, nếu công tử xảy ra chuyện gì, hai người hoh làm sao dám trở về báo cáo đây.

Ngụy Kinh Mặc ngẩng đầu lên, thanh âm nhàn nhạt trấn an nói: “Ta không có việc gì, trở về đi.”

Dứt lời bước chân hướng về phía trước.

——

Tin tức ngũ hoàng nữ mang theo một con quái vật khổng lồ trở về thực mau liền truyền khắp nơi.

Nữ hoàng sau khi nghe được tin tức thì mặt rồng vui vẻ, gọi Phong Bạch Vi đến bên người cố ý khen một phen, thậm chí phượng hậu còn được nữ hoàng ban thưởng không ít đồ vật.

Mặt khác mấy hoàng nữ khác cùng quý quân nghe được tin này thì trong lòng bị đè nén, chỉ cảm thấy tất cả nổi bật đều bị Phong Bạch Vi cấp đoạt!

Bữa tiệc lửa trại tối, nữ hoàng cùng quần thần ngồi cùng nhau.

Thấy nữ hoàng ở vị trí chủ vị có tâm tình rất tốt, lập tức có thần tử phía dưới khen tặng: “Ngũ điện hạ không hổ là nữ trung hào kiệt! Anh tư táp sảng, rất có phong phạm của bệ hạ năm đó!”

“Bệ hạ anh minh! Ngũ điện hạ vũ dũng bất phàm, tài bắn cung cao siêu, không hổ là nữ nhi của bệ hạ!”

Quần thần ngươi một lời ta một câu, lời nói dễ nghe há mồm liền có.

Nữ hoàng nghe được càng thêm thoải mái, nhịn không được phá lên cười.

Nhìn quần thần phía dưới vui sướиɠ nói: “Các vị ái khanh cùng vui! Nếu là săn thu, các ái khanh không cần giữ lễ, cứ cười nói thoả thích, trẫm thứ cho các ngươi vô tội!”

Lời vừa nói ra, một đám người phía dưới lại là một phen tạ ơn: “Bệ hạ thánh minh! Tạ bệ hạ!”

Theo đó, lúc này mới đứng dậy ngồi trở lại ghế của mình.

Sau khi Nữ hoàng lên tiếng, mọi người liền không hề câu thúc nữa, tự do di chuyển trong khu vực này.

Phong Bạch Vi săn một con quái vật khổng lồ trở về, tự nhiên phong quan vô hạn. Trong sân có không ít quý nữ đều sdi đến chỗ nàng ta kính rượu, ý khâm phục không cần nói cũng biết. Nhóm tiểu công tử cũng sôi nổi nhìn nàng ta bằng ánh mắt khuynh mộ mang theo ngượng ngùng.

Mấy hoàng nữ khác thấy khuôn mặt nàng ta tràn đầy gió xuân, trong lòng ít nhiều đều có chút hụt hẫng.

Các nàng tự nhiên cũng muốn ở biểu hiện tốt một phen trước mặt nữ hoàng nhưng cuối cùng đều bị con quái vật khổng lồ Phong Bạch Vi săn được làm cho lu mờ.

Phong Bạch Tô không có ngồi cùng với mấy vị hoàng nữ mà là mang theo Thông Bạch tìm một góc an tĩnh.

Thông Bạch nhìn miếng thịt nai béo ngậy được nướng trên lửa, trong lòng lại không thể vui nổi.

Phong Bạch Tô vén một bên vạt áo, tùy ý ngồi xếp bằng trên mặt đất, ngón tay thon dài không ngừng lật thịt nướng trên lửa, một tay khác thì thường thường rắc hương liệu được mang từ trong cung ra.

Những giọt mỡ vàng không ngừng thấm thấu ra từ miếng thịt nướng, chậm rãi nhỏ giọt xuống đống lửa làm phát ra một trận lách tách.

Mùi hương thuần hậu nồng đậm của thịt nướng cũng chậm rãi lan ra.

Phong Bạch Tô rất có hứng thú nhìn thịt nướng trên tay, mắt hơi hơi nheo lại, ánh lửa ấm áp không ngừng nhảy múa trong đôi mắt nàng.

Nhẹ liếc qua thấy Thông Bạch vẻ mặt u ám, nàng nhướn mày thuận miệng hỏi: “Đây là làm sao? Em không phải rất chờ mong món thịt nướng này à? Hiện tại làm cái mặt khổ sở đó ra làm gì?”

“Nô tỳ chính là thấy buồn cho điện hạ, còn không phải là chỉ là quái vật khổng lồ sao? Có gì đặc biệt hơn người!”

Thông Bạch nhỏ giọng phàn nàn, thấy Phong Bạch Tô vân đạm phong khinh, dường như một chút cũng không thèm bận tâm.

Nàng ta lại nhịn không được hơi nhụt chí: “Điện hạ không cảm thấy khó chịu sao? Bệ hạ khen ngũ điện hạ, còn thưởng nhiều đồ vật, về sau ngũ điện hạ nhất định càng được bệ hạ coi trọng.”

Phong Bạch Tô nghe vậy cười khẽ, trên mặt lại không có chút dao động.

Nàng cầm lấy một con gà nướng nhét vào tay Thông Bạch, không để ý mở miệng: “Có gì mà buồn? Trước mắt, em nếu còn không ăn thịt nướng này bổn điện có lẽ sẽ càng buồn hơn, dù sao cũng là do bổn điện đích thân nướng mà.”

Thông Bạch bị lời trêu chọc của nàng làm nghẹn lời, nháy mắt cái gì cảm khái đều không còn!

Nàng ta nhìn chằm chằm thịt nướng trong tay, hung tợn gặm lên, trong lòng lại nghĩ: Điện hạ thật đáng ghét!

Phong Bạch Tô xem bộ dáng nàng ta tức giận, ý cười trong mắt chân thật thêm vài phần.

——

Ở bên này, Ngụy Kinh Mặc ngồi cạnh Thẩm Khác, nhận thịt nướng từ trong tay Đông Thanh.

Cái miệng nhỏ cắn một ngụm lại nhịn không được ngẩng đầu nhìn vị trí phía trong góc.

Nhìn dung nhan người nọ thấp thoáng trong ánh lửa tùy ý lại tản mạn, trong lòng hắn không biết sao liền có chút buồn bực.

Trên đời này rốt cuộc có chuyện gì mới có thể khiến cho nàng để tâm?

Ngụy Kinh Mặc kỳ thật đều thấy được, thấy nàng ra tay với con quái vật khổng lồ, nhưng nàng lại không thèm quan tâm, trực tiếp nhường con quái vật khổng lồ cho ngũ hoàng nữ.

Mặc dù bị các quý nữ khác nhạo báng, mặc dù có thể vì vậy được nữ hoàng bệ hạ tán thưởng, nàng đều không thèm để tâm.

Ngụy Kinh Mặc cụp mắt xuống, che đậy cảm xúc đang không ngừng quay cuồng trong mắt.

Có lẽ cũng chính vì như thế nên mới làm người khác càng muốn tới gần, muốn khiến cho nàng để ý, muốn đánh vỡ vẻ lạnh nhạt trong mắt nàng, càng muốn khiến nàng để trong lòng.

Nàng giống như một vực sâu không đáy, biết rõ nguy hiểm nhưng lại câu lấy lòng người nhìn trộm vào đó để khám phá.

Đầu óc Ngụy Kinh Mặc có chút loạn, chỉ cảm thấy loại ý tưởng này như muốn nuốt chửng cả người hắn.

Khi Thẩm Khác quay đầu lại, liền thấy ngọc nhan hắn nhuộm đỏ ửng, ông hơi lo lắng hỏi: “Làm sao thế? Mặc nhi, nơi nào không thoải mái sao?”

Ngụy Kinh Mặc lập tức áp xuống cảm xúc trong lòng, nhìn Thẩm Khác lắc lắc đầu, “Con không có việc gì, cha.”

Nghe vậy Thẩm Khác xem kỹ hắn, cuối cùng vẫn nói thêm một câu: “Nếu có chuyện gì nhất định phải nói cho cha, biết không?”

Ngụy Kinh Mặc gật đầu.

Chờ đến khi Thẩm Khác quay đầu lại, Ngụy Kinh Kỳ ngồi bên cạnh Ngụy Kinh Mặc đột nhiên lại gần, ngữ mang quan tâm hỏi: “Đại ca ca thật sự không sao chứ? Có việc cũng không nên cường ngạnh chống đỡ.”

Ngụy Kinh Mặc không nghĩ tới thứ đệ này của hắn sẽ lại gần, trong lòng có chút ngoài ý muốn. Dù sao ngày thường hai người lui tới không nhiều lắm, tuy là cùng mẹ khác cha, nhưng quan hệ cũng chỉ là một tầng tình nghĩa mỏng manh thôi.

Nhưng khi nhìn đến mặt mày như họa này của thứ đệ, hắn đột nhiên nghĩ đến hình ảnh cười nói của thứ đệ và người nọ ở lối vào.

Trong lòng lại như bị chèn ép.

Bản thân hắn bị dụ hoặc liền thôi, đến mấy tiểu công tử khác cũng không buông tha.

Nghĩ đến khuôn mặt kinh diễm tuyệt luân kia của nàng, Ngụy Kinh Mặc nhịn không được ở trong lòng lầu bầu một câu: Hồ ly tinh!

Ngước mắt thấy Ngụy Kinh Kỳ còn nhìn hắn, hắn vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, nhẹ đáp về một câu: “Đa tạ đệ đệ quan tâm, ta không sao.”

Dứt lời, lần đầu tiên không quan tâm đến lễ tiết, trực tiếp rũ mắt không hề để ý tới đệ đệ nữa.

Ngụy Kinh Kỳ cảm nhận được trên người hắn lãnh đạm, trên mặt không thay đổi, chỉ nhẹ giọng nói: “Vậy là tốt rồi.”

Sau đó liền ngồi trở lại vị trí của mình.

Tiểu thị đi theo bên người hắn thấy vậy, thì thay chủ tử nhà mình bất bình, hạ giọng bất mãn nói: “Đại công tử có thái độ như vậy là sao? Rõ ràng công tử ngài tốt bụng mà hắn lại lạnh lùng như vậy.”

Trong lòng tiểu thị nhịn không được thấy tiếc cho công tử nhà mình, rõ ràng công tử tốt như thế, vì sao vương gia lại không nhìn tới chứ?

Ngụy Kinh Kỳ nghe được hắn nói liền lạnh giọng quát lớn: “Im miệng! Đại ca ca như thế nào là tự do của hắn, chúng ta chỉ cần làm tốt việc của chính mình là được.”

Thấy tiểu thị sợ hãi ngậm miệng lại, hắn lúc này mới thu hồi tầm mắt.

——

Săn thu thường kéo dài năm ngày, mỗi ngày đều sẽ có người ghi lại số lượng con mồi săn được, thẳng đến khi săn thu kết thúc. Người săn thú nhiều nhất sẽ được nữ hoàng khen ngợi, nói không chừng còn có thể nhân cơ hội này mà một bước lên trời, hoặc dẫn dắt toàn bộ gia tộc được nữ hoàng coi trọng. Bởi vậy, không chỉ là nhóm hoàng nữ mà toàn bộ quý nữ trong Phượng Lăng thành đều đang chờ đợi cơ hội này.

Sáng sớm, Ngụy Kinh Mặc vừa mới dậy liền nghe được tiếng thị vệ truyền đến từ bên ngoài: “Công tử, biểu công tử tới!”

Nghe vậy hắn lập tức bảo Đông Thanh đi ra đón.

Thấy Thẩm Nhược tinh thần sáng láng đi vào, sự việc ngày hôm qua thoạt nhìn cũng không ảnh hưởng gì đến hắn.

Ngụy Kinh Mặc được Đông Qua hầu hạ mặc vào áo ngoài thêu chỉ bạc, tóc dài như tơ lụa được vấn lên đơn giản, bên trên chỉ cài chiếc trâm ngọc.

Thiếu niên dáng người mảnh khảnh, mặt mày thanh lãnh. Mỗi một nụ cười một ánh mắt đều sáng trong tựa thanh phong, sáng trong như minh nguyệt.

Thẩm Nhược tất nhiên biết rõ diện mạo biểu đệ nhà mình rất đẹp, nhưng mỗi lần nhìn đến vẫn sẽ bị hắn làm cho kinh diễm.

Ngụy Kinh Mặc thấy hắn đột nhiên dừng ở nơi đó, khi đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, mắt lộ ra nghi hoặc: “Làm sao vậy? Biểu ca.”

“…Không có gì.”

Thẩm Nhược lập tức phục hồi tinh thần, trên mặt đoan chính có chút ửng đỏ, trong lòng hắn có chút ngượng ngùng, không nghĩ tới chính mình sẽ bởi vì nhìn biểu đệ nhà mình nhìn đến ngây người.

Bước nhanh đi đến bên bàn ngồi xuống, hắn cầm lấy chung trà trên bàn rót một ly trà, uống một hơi cạn sạch.

Tiếp theo mới nhìn về phía Ngụy Kinh Mặc, “Ta đến xem biểu đệ có sao không, hôm qua đã phát sinh việc như vậy mà.”

Ngụy Kinh Mặc cũng nhấc chung trà trên bàn lên nhấp một ngụm, buông nhẹ giọng trả lời: “Đệ vẫn ổn, cảm ơn biểu ca quan tâm.”

“Vậy thì tốt rồi, hôm qua làm ta sợ muốn chết, Thương Thúy Lâm lần trước cộng thêm lần này, thiếu chút nữa ta cho rằng chính mình là đồ sao chổi đó.”

Thẩm Nhược có chút buồn bực, đêm qua hắn vẫn luôn suy nghĩ việc này, cứ cảm thấy biểu đệ là vì hắn mới gặp được những việc này.

Ngụy Kinh Mặc nghe thấy hắn nói lời này, có chút dở khóc dở cười, không biết có nên bội phục trí tưởng tượng của biểu ca nhà mình hay không.

“Nào có người nói bản thân như vậy, vốn là việc ngoài ý muốn, ai cũng không nghĩ tới. Sao lại thành ca có lỗi?”

Thẩm Nhược cười hắc hắc, thè lưỡi, “Ta chỉ là thấy đệ mỗi lần cùng ta ra ngoài đều sẽ gặp xui xẻo mới có thể nghĩ như vậy chứ sao.”

Hắn ngượng ngùng mím môi, thấy Ngụy Kinh Mặc cười mà không nói nhìn hắn.

Vội vàng nói sang chuyện khác: “Đúng rồi biểu đệ, đệ biết không? Hôm qua ngũ điện hạ thật sự quá lợi hại! Nhảy đến chỗ ta lập tức thuần phục con ngựa mất khống chế, dáng người oai hùng đó thật sự giống như nữ tướng quân trong thoại bản mà ta nhìn thấy vậy!”

Con ngươi hắc bạch phân minh của hắn hiện lên ánh sáng lấp lánh, mặt mày như có chút ngượng ngùng. So với vẻ hoạt bát của thường ngày khác một trời một vực.

Ngụy Kinh Mặc nhìn đến thần thái này của hắn, mày đẹp hơi nhíu lại. Trong lòng lộp bộp một tiếng.

Biểu ca chẳng lẽ nổi lên tâm tư với ngũ hoàng nữ?

Nhớ đến nhị tỷ tỷ nhà mình dặn dò hắn trước khi rời đi, bảo hắn giúp tỷ ấy để ý Thẩm Nhược.

Hắn áp xuống suy nghĩ lan man trong lòng, giống như vô tình hỏi: “Xem ra biểu ca có ấn tượng rất tốt với ngũ điện hạ. Ca trước kia không phải còn cảm thấy nàng hoang đường, yếu đuối sao?”

“Ai nha, người đều có thời điểm phạm sai lầm mà. Ngũ điện hạ hiện tại khá tốt, rất có phong thái của đại biểu tỷ và nhị biểu tỷ !”

Hắn đỏ hồng mặt, trong lòng lại yên lặng bổ sung một câu: Hơn nữa cũng không giống đại biểu tỷ cùng nhị biểu tỷ khí thế dọa người, ngược lại là nữ quân tử ôn văn nho nhã.

Thẩm Nhược chưa từng thấy qua người nào mâu thuẫn như thế, đã giống đại anh hùng oai hùng dũng mãnh, lại tựa như nữ quân tử thanh tao như ánh trăng.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn như có nai con nhảy loạn, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nổi lên tâm tư nam nhi như thế này.

–––

Tác giả có lời muốn nói:

Ngụy Kinh Mặc: Hồ ly tinh!