Chương 2: Răn dạy

Lúc rời đi, bốn tỷ muội cùng nhau ra khỏi cung điện.

Phong Bạch Chỉ cố ý đi chậm một bước, túm chặt cánh tay Phong Bạch Liễm.

Thấy bộ dạng bị ăn đau run run thân mình rồi lại không dám phản kháng của Phong Bạch Liễm, nàng ta nhịn không được cười lạnh một tiếng: “Ngươi nói chuyện với ngũ hoàng nữ cũng thật hòa hợp! Như thế nào? Hiện tại cuối cùng cũng nhịn không được, muốn leo tới chỗ phượng hậu sao?”

Phong Bạch Liễm nhịn không được, sợ hãi trả lời: “Ta không có…”

Thấy bộ dạng co rúm đáng thương của nàng ta, Phong Bạch Chỉ càng tức giận hơn.

Bộ dạng giả vờ đáng thương này! Thật khiến người khác phiền chán.

Lực tay nàng lại nhịn không được tăng lớn vài phần.

Lúc mới vừa đi ra cửa đại điện thì thấy nữ hoàng cùng phượng hậu đi đến bên này.

Thấy vậy nàng ta lập tức buông tay, mỉm cười, cùng nhau hành lễ nữ hoàng cùng phượng hậu: “Nhi thần bái kiến mẫu hoàng! Bái kiến phượng hậu!”

Sau đó mới chậm rãi đứng dậy.

Nữ hoàng đã đến tuổi trung niên, khuôn mặt thâm trầm, uy áp rất nặng, đôi mắt sắc bén làm người khác không dám nhìn thẳng.

Phượng hậu cùng nữ hoàng là trúc mã, tuổi cũng đã đến trung niên. Nhưng khuôn mặt lại bóng loáng tinh tế, trên mặt trang điểm tinh xảo, trên đầu đeo trang sức châu thoa xinh đẹp quý giá, thoạt nhìn ung dung sang trọng.

Sau khi ông ấy thấy bốn người bọn họ, trên mặt lập tức nở một nụ cười ôn nhu.

Khi nhìn thấy Phong Bạch Liễm đang cúi đầu, ôn thanh hỏi: “Tiểu tam làm sao vậy? Sao vẫn luôn cúi đầu?”

Nghe vậy Phong Bạch Chỉ đứng ở bên cạnh Phong Bạch Liễm nhịn không được khẩn trương nắm chặt tay.

Phong Bạch Liễm không có nói ra chuyện vừa rồi, chỉ ngẩng đầu nhỏ giọng trả lời: “Tạ phượng hậu quan tâm. Nhi thần chỉ là thấy ngũ hoàng muội tỉnh nên cao hứng trong lòng.”

Giọng nói nàng ta vừa phát ra, không chờ phượng hậu mở miệng, nữ hoàng đứng bên cạnh hắn lại có chút không vui nhíu mày.

Thân là hoàng nữ mà cả ngày khóc sướt mướt giống nam nhân! Còn ra thể thống gì!

Lại liếc nhìn qua bộ dạng lười nhác của Phong Bạch Tô, nhìn quần áo nàng không chỉnh tề, tóc tán loạn, lửa giận trong lòng càng tăng lên.

Đầu tiên bà nhìn Phong Bạch Liễm răn dạy vài câu: “Thân là hoàng nữ mà tính tình lại ngượng ngùng nhút nhát như nam nhân, còn ra bộ dạng gì nữa?”

Vừa dứt lời lại nhìn Phong Bạch Tô đang phát ngốc bên cạnh, quát lớn nói: “Còn có ngươi, lão thất! Cả ngày không làm chính sự! Để ngươi đi chấp bút thay lão thái phó, ngươi không phải đầu đau chính là tay không có sức, suốt ngày giở thủ đoạn gian dối! Đúng là làm càn!”

Sắc mặt bà hoàn toàn trầm xuống: “Trẫm nói cho ngươi biết, ngày mai cút đến Văn Uyên các cho trẫm! Lại để trẫm phát hiện ngươi dùng mánh khóe lười biếng sẽ không buông tha cho ngươi!”

Nói xong cũng không đợi hai người có phản ứng gì liền phất tay áo đi về phía trước.

Phượng hậu đi sau nhìn hai người an ủi vài câu, sau đó cũng lập tức đi vào trong.

Chỉ để lại bốn người bọn họ đứng tại chỗ.

Lúc nữ hoàng mở miệng răn dạy Phong Bạch Liễm, nàng ta nhịn không được lại cúi đầu xuống, hốc mắt càng thêm hồng nhuận.

Phong Bạch Chỉ không chỉ không an ủi mà thậm chí trong lòng còn có chút vui sướиɠ khi người gặp họa: Xứng đáng!

Nhưng Phong Bạch Tô lại làm như không có chuyện gì, nàng căn bản không để ở trong lòng, bộ dáng trước sau lười biếng như một.

Phong Bạch Anh thấy dáng vẻ này của nàng lại nhịn không được nhíu mày, đang muốn mở miệng làm khó dễ.

Vừa mới thoáng nhìn thì Phong Bạch Tô đã lập tức chắp tay thi lễ với ba người : “Đại hoàng tỷ, nhị hoàng tỷ, tam hoàng tỷ, muội muội ta còn có việc nên đi trước một bước đây!”

Dứt lời cũng không đợi các nàng phản ứng, đưa Thông Bạch rời đi.

*

Thông Bạch đi theo phía sau nàng, lúc thấy nàng đi đến ngã rẽ thì vòng qua bên phải. Nhịn không được mở miệng hỏi: “Điện hạ, không trở về Thanh Phong điện sao?”

Phong Bạch Tô lười biếng trả lời: “Ngày mai phải đi Văn Uyên các, hôm nay có thời gian nên đi thăm lục tỷ tỷ.”

Phụ quân của lục hoàng nữ Phong Bạch Hàng chỉ là một cung hầu nhỏ. Thừa dịp nữ hoàng say rượu bò lên long sàng, một đêm phong lưu sau đó liền có nàng ta.

Chỉ tiếc lam nhan bạc mệnh, vì khó sinh mà chết.

Cũng bởi vậy nên từ khi sinh ra thể chất Phong Bạch Hàng đã suy yếu, cho đến năm mười tuổi mới có thể xuống giường đi lại.

Chỉ tiếc những năm gần đây bệnh cũ nhỏ không ngừng tái phát.

Nữ hoàng bởi vì bị tính kế mới có Phong Bạch Hàng nên cũng không thích nữ nhi ngoài ý muốn sinh ra này. Khi còn nhỏ nàng ta được giao cho nhũ phòng chăm sóc, sau khi lớn lên lại phân nàng ta đến một cung điện xa xôi.

Phong Bạch Tô gặp nàng ở một lần cung yến, hai người ngồi cạnh nhau, trò chuyện vài câu thì cảm thấy rất hợp, qua bao nhiêu năm quan hệ lại càng thân mật hơn.

Tuy hai người là tỷ muội cùng mẹ khác cha nhưng càng giống như bằng hữu hơn. Xem như là tri kỷ duy nhất trong những năm gần đây ở hoàng cung.

Sau khi Thông Bạch nghe được nàng nói thì nhịn không được kinh ngạc: “Điện hạ, ngày mai ngài thật sự muốn đi Văn Uyên các sao?”

Này không giống tác phong của điện hạ nhà nàng ta? Ngày thường cũng không phải nữ hoàng bệ hạ chưa từng răn dạy qua, nhưng lại không thấy điện hạ nghe lời như vậy!

Chuyện mà điện hạ nhà nàng ta thích nhất không phải là đi ngược gió sao?

Phong Bạch Tô còn không biết mình đã có hình tượng "Cứng đầu" trong lòng những người xung quanh.

Sau khi nàng nghe được sự kinh ngạc trong giọng nói của Thông Bạch thì nhịn không được trợn mặt, quay đầu nhìn nàng ta tức giận nói: “Điện hạ nhà ngươi không phải kẻ ngốc, lần này không nghe lời mẫu hoàng ta sẽ chết chắc?”

Thông Bạch lại nhỏ giọng phản bác nói: “Nữ hoàng bệ hạ chỉ nói bốn chữ ‘ không buông tha ngươi!".”

Thấy nàng ta còn không phục Phong Bạch Tô giơ tay gõ lên đầu nàng ta.

Vẻ mặt trầm trọng: “Em thì biết cái gì? giọng điệu đó của bà ấy chính là muốn gϊếŧ chết ta!”

*

Đi qua một rừng phong, hai người tới Hàn Phong điện. Nơi này là nơi ở của lục hoàng nữ Phong Bạch Hàng.

Tuy vị trí Hàn Phong điện hẻo lánh nhưng phong cảnh bên trong lại không tồi.

Đặc biệt hiện tại đang là mùa thu, bên ngoài điện đều là lá phong đỏ!

Sau khi tiểu cung hầu giữ cửa ở đại điện thấy Phong Bạch Tô đi đến thì lập tức hành lễ: “Nô tham kiến thất điện hạ!”

Phong Bạch Tô lập tức giơ tay để hắn đứng dậy, híp đôi mắt đào hoa lại cất giọng lười biếng hỏi: “Điện hạ ngươi đâu? Tỉnh chưa?”

Tiểu cung hầu bị bộ dạng xinh đẹp câu nhân của nàng làm đỏ mặt, mềm nhẹ nói: “Điện hạ đã tỉnh, đang nghỉ ngơi ở trong phòng.”

Nghe vậy Phong Bạch Tô trực tiếp lướt qua hắn đi vào trong điện.

Thông Bạch đi ở sau nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng đỏ bừng mặt của tiểu cung hầu, lúc đi ngang qua hắn nhịn không được trừng mắt một cái.

Chính bởi vì bọn họ luôn có cái dáng vẻ này mới làm hại điện hạ nhà nàng ta mang tiếng phong lưu!

Sau khi Phong Bạch Tô lướt qua bình phong đi vào trong điện thì thấy Phong Bạch Hàng đang ngồi ở cạnh cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Thấy vậy nàng nhịn không được nhíu mày lại.

Sau khi thấy nàng, cung nữ phía sau muốn thỉnh an, nàng vươn ngon trỏ thon dài trắng nõn đặt ở trên môi mỏng ý chỉ im lặng.

Nàng bước tới đóng của sổ lại. Tiếng nói có chút trầm thấp: “Nhìn cái gì mà mê mẩn như vậy? Tỷ không biết hiện tại còn đang bệnh không thể gặp gió sao?”

Đột nhiên Phong Bạch Hàng nghe được giọng nói của nàng, có chút cứng đờ.

Xoay người lại, trên gương mặt tái nhợt thon gầy lộ ra một nụ cười mộc mạt nhạt nhẽo: “Tiểu thất tới à. Ta đã nằm trên giường lâu rồi nên muốn nhìn xem cảnh sắc bên ngoài thôi.”

Nàng ta kêu cung nữ kéo ghế lại đây để Phong Bạch Tô ngồi xuống.

“Hôm nay là ngày phong đỏ nở rộ nên chỉ muốn nhìn chúng nó.”

Thấy nàng ta nói xong liền nhịn không được ho nhẹ, Phong Bạch Tô vội vàng đổ một chén trà nóng đưa cho nàng ta.

Giọng nói có chút không vui: “Xem phong đỏ cũng không thể ở đây lâu được, chờ tỷ hết bệnh lại xem cũng không muộn, sao lại phải sốt ruột như vậy?”

Phong Bạch Hàng tiếp nhận trà nóng trong tay nàng nhấp một ngụm, áp cơn ngứa trong cổ họng xuống, lúc này mới mở miệng nói: “Muội cũng biết tình huống thân thể của ta mà, nói không chừng lần phát bệnh nào đó sẽ không qua được. Thừa dịp lúc ta còn sống phải xem cảnh đẹp nhân gian!”

Nàng ta cười nhạt nhìn Phong Bạch Tô, khuôn mặt tái nhợt thần sắc bình đạm, giống như việc này chỉ là việc nhỏ.

Phong Bạch Tô không nghe được kiểu lời nói này của nàng ta, mày lập tức nhíu chặt lại. Ngữ khí có chút nặng: “Lại nói bậy! Thái y đã nói thân thể tỷ đang khỏe dần, sao lại bi quan như vậy?”

Phong Bạch Hàng lại cười khẽ: “Thái y cũng nói thân thể này của ta nhiều nhất chỉ sống được qua hai mươi tuổi. Ta biết Tiểu Thất đau lòng ta, tỷ tỷ biết.”

Nhìn thấy nụ cười ôn hòa trên mặt nàng ta, Phong Bạch Tô trầm mặc, trong lòng có chút nặng nề.

Phong Bạch Hàng lại đúng lúc chuyển đề tài: “Nghe nói ngũ tỷ tỉnh rồi, hôm nay muội đi thăm tỷ ấy sao?”

Thấy vậy Phong Bạch Tô cũng chỉ đi theo đề tài này, chẳng qua thanh âm nghe có chút rầu rĩ: “Đúng vậy, đại hoàng tỷ nhị hoàng tỷ tam hoàng tỷ đều tới, lúc đi còn đυ.ng phải mẫu hoàng cùng phượng hậu.”

Nghe vậy Phong Bạch Hàng nhẹ à một tiếng, trên khuôn mặt tái nhợt lại hiện lên ý cười: “Mẫu hoàng lại mắng muội nữa sao?”

Thấy nàng ta cười chế nhạo, Phong Bạch Tô có chút vô tội nhéo nhéo ngón út, đây là động tác nàng hay làm khi chột dạ.

Thấy vậy Phong Bạch Hàng càng cười tươi hơn, cong ngón trỏ điểm lên cái trán của nàng: “Muội đấy!”

Phong Bạch Tô càng thêm ngượng ngùng, che nơi bị ngón trỏ của nàng điểm vào, thẹn quá thành giận: “Lục tỷ tỷ, tỷ không phải không biết. Từ nhỏ mẫu hoàng đã không thích nhìn ta, mỗi lần thấy ta đều phải mắng vài câu, ta sớm đã thành thói quen!”

Phong Bạch Hàng lại không nghe lời nàng, cười nói: “Còn không phải từ nhỏ muội vẫn luôn giở trò sao? Rõ ràng thông minh lại cố tình giả thành bộ dạng vụng về, làm mẫu hoàng tức giận mới mắng ngươi!”

Nói tới đây nụ cười trên mặt nàng ta biến mất không thấy, hỏi: “Tiểu thất muội nói thật với lục tỷ đi. Có phải muội cố ý như vậy hay không, không muốn mẫu hoàng chú ý tới muội?”

Nghe vậy thì vẻ bất cần đời trên mặt Phong Bạch Tô cuối cùng cũng thu liễm vài phần. Nàng trầm mặc vài giây, chậm rãi mở miệng nói: “Lục tỷ, chí ta không ở nơi này.”

Sau khi nghe được lời nàng nói, Phong Bạch Hàng nhịn không được than một tiếng. Mỉm cười duỗi tay xoa tóc nàng, thở dài nói: “Thôi, chỉ cần tiểu thất vui vẻ là được! Chỉ cần sau này tiểu thất vui vẻ hạnh phúc, lục tỷ sẽ luôn ủng hộ muội.”

Thấy Phong Bạch Hàng đối xử với nàng như hài tử. Phong Bạch Tô ngửa ra sau, né tránh tay của nàng, đôi mắt đào hoa nhìn nàng chút bất mãn: “Lục tỷ, tỷ có thể đừng đối xử với ta như hài tử không?”

Phong Bạch Hàng nghiêng mình về phía trước, lại giơ tay ấn vào đầu nàng, cự tuyệt nói: “Cứ đối xử với muội như tiểu hài tử đấy!”

Hai tỷ muội cãi nhau ầm ĩ, cả căn phòng tràn ngập tiếng cười.

Thông Bạch cùng Hoa Lạc, cung nữ của Phong Bạch Hàng đứng canh ở bên ngoài nhìn nhau, trong mắt hai người đều là ý cười.

Cũng chỉ có lúc này hai vị chủ tử mới có thể hoạt bát tự tại!