Lối ra của khu săn bắn ở ngay phía trước, Phong Bạch Tô tự nhiên cũng đi theo mọi người tiến về trước.
Tuy nhiên so với sự nôn nóng của những người khác, nàng không nhanh không chậm cưỡi hắc mã đi theo, khuôn mặt diễm lệ có chút lạnh nhạt.
Ngụy Kinh Mặc cùng Thẩm Nhược bị ngựa dưới thân phát cuồng mã mang vào sâu trong khu săn bắn.
Thẩm Nhược thường thường cùng các tiểu công tử Phượng Lăng thành cùng nhau ra ngoài du ngoạn, nên kỹ năng cưỡi ngựa còn tính là khá tốt. Tuy rằng lúc này sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng vẫn không đến mức hoảng loạn, hắn nhìn sang Ngụy Kinh Mặc đang song hành bên cạnh cao giọng hô: “Biểu đệ! Nắm chặt dây cương! Ngàn vạn lần đừng buông tay!”
Hắn hiện tại không lo lắng cho bản thân mình nhiều, chủ yếu là lo cho Ngụy Kinh Mặc. Rốt cuộc Ngụy Kinh Mặc vì đáp ứng lời mời của hắn mới tới, hơn nữa Ngụy Kinh Mặc cũng không giống hắn thường tiếp xúc cưỡi ngựa, nếu lần này thực sự có ngoài ý muốn, bất luận là Trấn Bắc Vương phủ hay là phủ thái phó đều khó mà giải thích, chính hắn cũng không thể tha thứ cho mình!
Thời điểm con ngựa đỏ dưới thân Ngụy Kinh Mặc mất khống chế chạy như điên, khuôn mặt như ngọc càng là trong suốt như tuyết, cánh môi nhỏ bé run nhè nhẹ, đại não trống rỗng, chỉ có thể dùng hết toàn lực nắm lấy dây cương trong tay, đến nỗi lời nói của Thẩm Nhược bên cạnh một chữ cũng không nghe được.
Khi Phong Bạch Vi mang theo người lại đây, liền nghênh diện hai con ngựa bay nhanh chạy tới bên này. Mắt đen thâm thúy thập phần sắc bén dừng ở trên một người tuyết y thiếu niên trong đó, đôi đồng tử màu đen như mực khẽ co lại.
Theo sau đó, trên mặt hiện ra vẻ nôn nóng quay lại phía sau lạnh lùng nói: “Các ngươi đi cứu người bên trái, bổn điện bên phải!”
Dứt lời cũng không đợi những người khác phản ứng, hai chân nàng ta hung hăng kẹp chặt, thúc ngựa lao nhanh về phía trước.
Thời điểm nàng ta tới gần, con ngựa đỏ thẫm dưới thân Ngụy Kinh Mặc như cảm ứng được cái gì, đột nhiên ngửa đầu hí vang một tiếng, bốn vó đang chạy như điên nhanh chóng xoay ngoắt vòng sang Thẩm Nhược bên kia, hai con ngựa lập tức đổi vị trí cho nhau.
Phong Bạch Vi thấy vậy đồng tử hơi co lại, đang muốn tiếp tục tiến sát bên người Ngụy Kinh Mặc thì thấy con ngựa đỏ lại phát cuồng phóng về phía trước.
Phía sau còn có những quý nữ khác, Phong Bạch Vi không thể lại trắng trợn đuổi theo Ngụy Kinh Mặc.
Mắt thấy một con ngựa khác cũng muốn vượt qua nàng ta, nàng ta cắn chặt răng, đôi tay chống đỡ nhảy tới bên Thẩm Nhược bắt được dây cương.
Ngụy Kinh Mặc không nghĩ tới con ngựa đỏ đột nhiên thay đổi phương hướng, thân thể vốn đang lung lay sắp đổ càng là lắc lư như cây bèo trong gió.
Khi Phong Bạch Tô cưỡi hắc mã đuổi theo liền thấy một con ngựa đỏ thẫm lao thẳng tới phía mình!
Đôi mắt đào hoa hơi hơi ngước lên, nàng không kịp tự hỏi liền theo bản năng nhảy lên lưng con ngựa đỏ cầm lấy dây cương.
Con ngựa đỏ thẫm như đã nhận ra chủ nhân, Phong Bạch Tô không phí nhiều công phu nó liền bình tĩnh.
Thẳng đến khi con ngựa đỏ hoàn toàn an tĩnh lại, Phong Bạch Tô mới ý thức được nàng đang ôm một người.
Lúc này cả người tiểu công tử đều thu vào trong l*иg ngực nàng, tuấn nhan như ngọc trắng bệch một mảnh, tóc dài đen nhánh như lụa hỗn độn tung bay, còn có vài sợi tóc dán trên gương mặt sạch sẽ mịn màng.
Hắn cắn chặt môi mỏng, giữa trán toát ra mồ hôi lạnh, mắt đen xưa nay thanh lãnh nhiễm hơi nước, lung lay sắp đổ, cả người thoạt nhìn kinh hoảng thất thố lại nhu nhược đáng thương, thành một mỹ cảm mong manh hiếm có.
Ánh mắt Phong Bạch Tô tản mạn dừng lại vài giây trên khuôn mặt hắn, sau đó dời đi tầm mắt, buông bàn tay cầm dây cương của hắn ra. Mắt thấy phía trước có người chú ý tới tình huống bên này, nàng gửi người ra muốn xoay người xuống ngựa.
Kết quả mới vừa một động, Ngụy Kinh Mặc trước người liền như chim sợ cành cong túm chặt nàng, đốt ngón tay trắng nõn gắt gao bắt lấy vạt áo nàng.
“Ngươi…”
Phong Bạch Tô khó có được không nói nên lời, lại thấy ánh mắt hắn hoảng loạn vọng lại đây, nghĩ đến một công tử được dưỡng nơi khuê phòng gặp được chuyện như vậy xác thật rất làm người sợ hãi. Phong Bạch Tô cũng không nỡ nói thêm lời cự tuyệt nào nữa.
Nhưng hai người cũng không thể vẫn luôn ngồi trên lưng ngựa như thế này, rốt cuộc nam nữ thụ thụ bất thân, tình huống khẩn cấp vừa rồi có thể tha thứ, hiện tại lại tiếp tục sợ là sẽ bị người lên án. Đặc biệt là đối với tiểu công tử chưa xuất giá như Ngụy Kinh Mặc, e là sẽ ảnh hưởng thanh danh và trong sạch của hắn.
Thanh âm nàng khó được thả nhẹ vài phần giống như dỗ dành, “Đừng sợ, hiện tại không sao rồi. Hai chúng ta không thể cứ ngồi như vậy mãi biết không? Như vậy đối với ngươi không tốt.”
Lông mi nồng đậm nhỏ dài rung động, hơi nước trong mắt Ngụy Kinh Mặc dần lui tán khôi phục thanh minh. Hắn ngước mắt nhìn ánh mắt khó có được vẻ nhu hòa của Phong Bạch Tô, cặp mắt đào hoa gắt gao nhìn hắn phảng phất như đang nhìn người yêu sâu đậm, làm đầu quả tim của hắn nhịn không được run nhẹ, trong thanh âm mềm nhẹ dỗ dành của nàng chậm rãi gật gật đầu.
Hai người vừa mới xuống ngựa, Phong Bạch Vi đã mang theo mọi người tới.
Sau khi nhìn đến cảnh hai người đứng chung một chỗ, Phong Bạch Vi nhìn lướt qua vẻ tản mạn trên mặt Phong Bạch Tô, sau đó nhìn Ngụy Kinh Mặc phía sau nàng ôn thanh nói: “Ngụy công tử không có việc gì thì tốt, nếu không chê còn mời đi theo qua bên này, bổn điện sẽ đưa ngươi cùng Thẩm công tử trở về.”
Thẩm Nhược đứng sau nàng ta cũng hô lên: “Biểu đệ! Mau tới đây!”
Phong Bạch Tô đứng tại chỗ, trên mặt lại khôi phục một bộ lười nhác, mắt hoa đào nửa híp cười như không cười, Đối với lời trong miệng hai người không thèm để ý.
Sau ki Ngụy Kinh Mặc nghe hai người nói thì nâng mắt nhìn Ngũ Hoàng nữ đối diện và Thẩm Nhược. Sắc mặt của hắn tuy còn có chút tái nhợt, nhưng lúc này cũng đã khôi phục dáng vẻ thanh lãnh thường ngày, cất tiếng nói thanh nhuận sáng trong: “Đa tạ ý tốt của ngũ điện hạ, Kinh Mặc đi theo Thất điện về là được.”
Dứt lời cũng không xem Thẩm Nhược đối diện đang điên cuồng đưa mắt ra hiệu cho hắn, hắn chỉ khẽ rũ mắt, nhích lại gần bên người Phong Bạch Tô, toàn bộ thân mình đều bị nàng chắn phía sau. ngón tay trắng nõn phiếm ngọc trạch nhịn không được nhẹ nhàng túm chặt vạt áo bên hông Phong Bạch Tô.
Đám người đối diện đứng cách hai người một khoảng cách, bởi vậy trừ bỏ nhìn đến Ngụy Kinh Mặc đứng ở phía sau Phong Bạch Tô cũng không có nhìn thấy động tác hắn giữ chặt quần áo nàng. Nhưng thật ra thời điểm Ngụy Kinh Mặc túm chặt quần áo bên hông Phong Bạch Tô, thân thể nàng khẽ dừng lại, môi đỏ không tự giác nhẹ nhấp, cũng không ngăn lại động tác của hắn.
Suy cho cùng, nếu lúc này nàng gạt tiểu công tử ra trước mặt nhiều người như vậy, hắn về sau sợ là không còn mặt mũi gặp người nữa. Sau này nàng ở Kinh Kỳ Doanh, Trấn Bắc Vương còn không phải mỗi ngày đều làm khó dễ nàng sao?
Phong Bạch Tô ánh mắt bình tĩnh mà nhìn Phong Bạch Vi đối diện, trong lòng nghĩ: muốn túm thì cứ túm đi!
Đối diện, Phong Bạch Vi không nghĩ tới Ngụy Kinh Mặc thế nhưng sẽ cự tuyệt mình, ngược lại càng thân cận Phong Bạch Tô phong lưu lêu lổng không đáng tin kia. Trên mặt nàng ta ý cười ôn nhuận dần dần rút đi, đôi mắt đen nhánh có chút đen tối.
Nhiều ngày qua, Phong Bạch Vi có thể nói là hài lòng thuận ý, không nghĩ tới sẽ ở chỗ Ngụy Kinh Mặc đυ.ng vách tường. trong lòng nàng ta lập tức dâng lên sự bất mãn không áp xuống được, có vài lời nói như là buột miệng thốt ra: “Ngụy công tử, bổn điện là thật lòng kiến nghị ngươi, ngoài kia đã xuất hiện mãnh thú thất hoàng muội võ nghệ thường thường, đến lúc đó sợ là không bảo hộ được ngươi.”
Sau khi dứt lời, nàng ta lại phát giác lời này có vài phần cứng rắn, giọng nàng ta hơi ngập ngừng, nỗ lực nói dịu lại: “Bổn điện đây cũng là sợ thất hoàng muội bị thương, Ngụy công tử cũng không muốn liên lụy đến thất hoàng muội có phải không?”
Ngụy Kinh Mặc sau khi nghe được lời nàng ta nói, ngón tay câu bên hông Phong Bạch Tô hơi nới lỏng.
Lúc này thanh âm Thẩm Nhược cũng có chút nôn nóng truyền tới: “Đúng vậy, biểu đệ à, ngươi vẫn nên qua bên này đi! Vạn nhất thật sự xuất hiện mãnh thú, ngươi và thất điện hạ đều sẽ gặp nguy hiểm.”
Như bị lời Thẩm Nhược động, Ngụy Kinh Mặc hoàn toàn buông lỏng tay ra, hàng mi nhỏ dài che khuất cảm xúc trong mắt, cất bước chậm rãi tiến về phía trước.
Thấy vậy khóe môi Phong Bạch Vi gợi lên, mắt đen dừng ở trên mặt Phong Bạch Tô.
Phong Bạch Tô vẫn như cũ đứng thờ ơ tại chỗ, khuôn mặt tinh xảo diễm lệ có biểu tình biếng nhác, không hề để ý.
Đột nhiên đúng lúc này!
Một bóng dáng màu trắng từ trong rừng rậm chạy ra, tốc độ nhanh chóng lại hung hãn!
Nó vọt tới vị trí giữa mọi người rồi đứng lại, há cái miệng rộng như bồn máu, phát ra một tiếng rống hồn hậu.
Thấy vậy tất cả mọi người ở đây đều căng chặt lên.
Phong Bạch Tô thu hồi tản mạn trên người, mày nhăn lại, trong miệng nhẹ mắng một tiếng, động tác như tia chớp đem Ngụy Kinh Mặc phía trước túm trở về.
“Ưm —”
Thân thể Ngụy Kinh Mặc xoay tròn trực tiếp ngã vào l*иg ngực nàng, chóp mũi oánh bạch đυ.ng phải xương quai xanh cứng rắn của nàng, môi mỏng vô thức tràn ra một tiếng kêu đau.
“Đừng nhúc nhích!”
Phong Bạch Tô trực tiếp vòng lấy bờ vai của hắn đè hắn lại, tiếng nói từ tính trầm thấp dễ nghe.
Nghe vậy, Ngụy Kinh Mặc nghe lời ngoan ngoãn nằm trong lòng nàng, lòng hờn dỗi mới vừa rồi lan tràn trong nháy mắt biến mất hầu như không còn. Hắn vươn đôi tay gắt gao túm chặt quần áo hai bên hông Phong Bạch Tô, chóp mũi quanh quẩn mùi hoa nồng đậm đặc trưng trên người nàng, chỉ cảm thấy đầu óc cũng bắt đầu trở nên mơ màng, nhịn không được muốn say mê trong đó.
Phong Bạch Tô hoàn toàn không hề phát giác ra ý tưởng của tiểu công tử trong l*иg ngực, mắt hoa đào có chút sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm quái vật khổng lồ đột nhiên xuất hiện phía trước.
Đối diện, Phong Bạch Vi sau một thoáng ngây người ngắn ngủi liền lập tức phục hồi tinh thần.
Không kịp xem tình huống hai người đối diện, nhìn bọn thị vệ đi theo sau người ra lệnh: “Sống chết không màng! Xông lên!”
Mệnh lệnh vừa phát ra, bọn thị vệ cầm cung tiễn lập tức bắn về phía con quái vật khổng lồ, bọn thị vệ bên người các quý nữ khác cũng sôi nổi tiến lên hiệp trợ.
Phong Bạch Vi che chở Thẩm Nhược phía sau cùng các quý nữ lùi về phía sau.
Mọi người cũng không dám tùy tiện tiến lên, chỉ dám công kích ở cự ly xa, quái vật khổng lồ ở vị trí trug tâm nhìn mũi tên nhọn không ngừng phóng tới nó, động tác nhanh nhạy tránh né, há miệng to rộng liền táp tới thị vệ gần nó nhất.
Khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc!
Từ vị trí phía sau nó đột nhiên nhanh chóng phóng tới một viên đá, mang theo lực lượng âm thầm đánh trúng một con mắt của nó.
Quái vật khổng lồ lập tức gầm rú một tiếng, thân thể thật lớn lảo đảo ngã trên mặt đất. Cùng lúc đó, phía trước có tiếng phá gió vang lên, một mũi tên dài sắc bén theo sau một bước nháy mắt xuyên thấu thân thể nó.
Ở trong mắt mọi người, các nàng chỉ nhìn thấy khi quái vật khổng lồ sắp tấn công đến thị vệ thì một mũi tên nhọn phá không mà đến, nháy mắt xuteen qua thân thể khổng lồ của quái vật, làm nó còn chưa phát ra tiếng kêu rên liền trực tiếp ngã xuống mặt đất.
Thấy vậy mọi người nhìn về phía Phong Bạch Vi đang thu hồi trường cung, ánh mắt lộ ra ý khâm phục, trong lòng sôi nổi tán thưởng tài bắn cung tuyệt vời!
Thẩm Nhược đứng phía sau Phong Bạch Vi, đem toàn bộ quá trình nàng ta ra tay đều thu hết vào đáy mắt.
Nhìn nàng thần sắc bình đạm thu hồi cung tiễn, oai hùng trên mặt không cao ngạo không nóng nảy, làm trái tim hắn đập lỡ một nhịp.
Chỉ cảm thấy nàng ta cùng hình tượng anh hùng trong lòng mình chồng lên nhau.
Bên này, tay trái Phong Bạch Tô rũ bên người nhẹ nghiền nghiền bụi bặm trên đầu ngón tay.
Vào lúc quái vật khổng lồ ngã xuống, tay phải của nàng liền buông lỏng Ngụy Kinh Mặc trong lòng ra.
Chờ đến khi mọi người lại lần nữa nhìn qua chỉ thấy hai người an tĩnh đứng cách nhau một đoạn.
Mấy cái quý nữ ở cách xa xa nhìn Phong Bạch Tô, trong mắt không hẹn mà cùng xẹt qua tia khinh miệt.
Cùng so sánh với ngũ điện hạ dũng mãnh phi thường thì thất hoàng nữ thật đúng là khiến người chướng mắt.
Ngụy Kinh Mặc không có lại đi về phía Phong Bạch Vi bên kia nữa mà yên lặng theo sau Phong Bạch Tô đi ra ngoài.
–––
Tác giả có lời muốn nói: Tôi biết tôi rất "sến"! Nhưng tôi vẫn muốn nói!
Anh hùng cứu mỹ nhân thật tuyệt vời!!