Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Tôn: Nam Chủ Trở Thành Phu Lang Của Ta

Chương 18: Ghen tuông

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc này, phía sau đột nhiên vang tới một thanh âm mềm nhẹ.

“Hoá ra là thất hoàng nữ điện hạ, vừa rồi đa tạ ngài ra tay tương trợ.”

Phong Bạch Tô và Liễu Đàm đồng thời quay đầu nhìn lại, liền thấy một tiểu công tử thân vàng nhạt chậm rãi đã đi tới.

Liễu Đàm nhìn công tử trước mắt mặt mày như họa thì lập tức cảnh giác chắn trước mặt Phong Bạch Tô.

Nhìn hắn chất vấn nói: “Ngươi là công tử nhà ai? Làm sao lại quen biết biểu tỷ nhà ta?”

Ngụy Kinh Kỳ gắt gao nhìn chằm chằm Liễu Đàm, dịu dàng hào phóng cười nói: “Liễu công tử không cần hiểu lầm, vừa rồi ở trên đường xe ngựa của Kinh Kỳ gặp chuyện ngoài ý muốn, may mắn thất điện hạ ra tay tương trợ mới có thể thuận lợi đi đến nơi này.”

Nói xong tầm mắt hắn lướt qua Liễu Đàm dừng trên người Phong Bạch Tô phía sau, cười nhạt xinh đẹp: “Vừa rồi điện hạ đi vội vàng, Kinh Kỳ còn chưa kịp nói lời cảm tạ.”

Nghe vậy mắt đào hoa phong tình của Phong Bạch Tô vẫn không gợn sóng, thanh âm bình đạm trả lời lại: “Công tử không cần đa lễ, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì.”

Ngụy Kinh Mặc đứng cách đó không xa, từ xa đã nhìn đến ba người đứng chung một chỗ.

Lông mi nhỏ dài run rẩy, che khuất cảm xúc đang không ngừng kích động trong mắt, tay ngọc thon dài trong ống tay áo gắt gao nắm chặt.

Thẩm Nhược không biết khi nào đã đi tới gần, sau khi nhìn ba người nơi xa lập tức tiến đến bên tai Ngụy Kinh Mặc nói thầm: “Thất hoàng nữ này thật đúng là con bướm hoa, vừa đến liền dẫn tới nam nhi gia kéo đến gần.”

Hắn nhìn kỹ hai lang nhi đằng kia, đột nhiên mắt sáng lên, dừng lại trên người Ngụy Kinh Kỳ trên, có chút kinh ngạc mở miệng: “Biểu đệ, kia chẳng phải thứ đệ nhà đệ sao? Hắn như thế nào mà đi cùng với thất hoàng nữ?”

Ngụy Kinh Kỳ là nhị công tử Trấn Bắc Vương phủ, là đệ đệ cùng mẹ khác cha của Ngụy Kinh Mặc, hai người quan hệ bình đạm, ngày thường cũng ít lui tới.

Sau khi Ngụy Kinh Mặc nghe được Thẩm Nhược nói liền thu hồi cảm xúc trong mắt, ngẩng đầu nhìn hắn thấp giọng nói: “Nhị đệ hắn ngày thường độc lai độc vãng, tính tình cũng nội liễm, ta cũng không biết hắn làm sao quen biết thất hoàng nữ.”

Thẩm Nhược nhìn ánh mắt Ngụy Kinh Kỳ liên tiếp liếc qua hướng Phong Bạch Tô, nhịn không được lắc lắc đầu: “Xem ra thứ đệ này của đệ sa ngã rồi!”

Hắn than một tiếng, lại nhìn về phía Liễu Đàm đứng trước mặt Phong Bạch Tô đang trừng mắt nhìn Ngụy Kinh Kỳ, nhẹ chậc rồi nói: “Đáng tiếc sợ là gặp được đối thủ, tiểu công tử Liễu gia này cũng không phải đèn cạn dầu.”

“Tiểu công tử Liễu gia?”

Lông mi Ngụy Kinh Mặc run rẩy, thanh âm bình đạm tựa như lơ đãng hỏi.

Thẩm Nhược thấy hắn hỏi, nghĩ đến tính tình thanh lãnh của hắn, đối với thế gia công tử trong thành Phượng Lăng biết rất ít, hắn đơn giản giới thiệu vài câu: “Tiểu công tử Liễu gia này là cháu ngoại của Liễu quý quân trong cung, là biểu đệ của Thất điện hạ. Nghe nói hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, xem như thanh mai trúc mã. Hơn nữa Liễu tiểu công tử cũng đặc biệt thích người biểu tỷ này của mình, ta còn nghe nói Liễu quý quân còn cố ý tác hợp hai người họ đấy.”

Ngụy Kinh Mặc nghe xong lời Thẩm Nhược nói, trên mặt mang theo một mạt lạnh lẽo mà chính hắn cũng chưa phát hiện.

Đôi mắt thanh lãnh nhẹ rũ, nhịn không được thấp giọng nỉ non một câu: “Hồ ly tinh……”

Sau khi Thẩm Nhược nói xong thì quay đầu nhìn về bên người Ngụy Kinh Mặc, tựa hồ nghe được hắn thấp giọng nói cái gì đó, hắn ghé sát vào hỏi nhỏ: “Biểu đệ, đệ vừa nói gì à? Sao trông đệ có vẻ không vui nha?”

Ngụy Kinh Mặc lạnh lùng nhìn hắn, thần sắc nhàn nhạt: “Biểu ca đang nói gì vậy?”

Nghe vậy Thẩm Nhược lại cẩn thận nhìn nhìn hắn, thấy hắn vẫn là vẻ thanh lãnh thường ngày liền lắc lắc đầu, tỏ vẻ không có gì.

Chỉ tưởng chính mình nhìn lầm rồi.

——

Lại qua nửa canh giờ, nữ hoàng dắt phượng hậu cùng vài vị quý quân cũng đi tới khu vực săn bắn.

Ngoài phượng hậu ra, mấy quý quân đi cùng hoặc là phụ quân của các hoàng nữ ở đây hoặc là người được nữ hoàng sủng ái.

Mỗi năm săn thu đều giống nhau, các hoàng nữ đầu tiên là bồi nữ hoàng đi một vòng quanh khu vực săn bắn sau đó mang theo tùy tùng của từng người tiến vào khu săn bắn.

Săn thu năm nay vốn là vì tổ chức đại lễ dành cho người trẻ tuổi nên cũng chẳng phân biệt cái gì thân phận địa vị, chỉ cần là quý nữ Phượng Lăng thành đều có thể tham dự. Hơn nữa người săn thú nhiều nhất còn sẽ được nữ hoàng ban thưởng, điều này đối với các quý nữ trong sân mà nói cũng coi như là một phần vinh quang.

Đến nỗi mấy hoàng nữ, tự nhiên cũng muốn biểu hiện cho tốt, tuy rằng các nàng không để bụng ban thưởng của nữ hoàng, nhưng cũng muốn ở trước mặt nữ hoàng tạo ấn tượng tốt.

Săn thu, ngoài quý nữ thế gia tham gia, nam tử cũng có thể tham gia, nhưng phần lớn bọn họ cũng chỉ là tùy tiện chơi đùa, sẽ không đi cạnh tranh cùng những nữ tử thân cường thể tráng.

Nhiều nhất cũng chính là cưỡi ngựa đi dạo ở bên ngoài khu săn bắn, săn mấy con thỏ con hoặc là nai con gì đó.

Thẩm Nhược dắt con ngựa nhỏ của mình đi đến trước mặt Ngụy Kinh Mặc, thấy phía sau hắn rỗng tuếch, có chút khó hiểu hỏi: “Biểu đệ ngựa của đệ đâu? Không phải đã nói muốn bồi ta cùng đi khu vực săn bắn sao?”

Ngụy Kinh Mặc thấy ánh mắt hắn có chút mất mát, trên mặt hiện lên nụ cười nhạt: “Đệ đã kêu Đông Thanh đi dắt, nếu đệ đáp ứng chuyện của ca rồi thì sẽ giữ lời.”

Vừa dứt lời, từ xa Đông Thanh dắt một con ngựa nhỏ màu mận chín đi tới.

Thẩm Nhược nhìn con ngựa nhỏ trước mắt này có chút quen thuộc, nhịn không được nhíu nhíu mày. Thấy nó thân hình mập mạp của nó, hắn hơi nghi ngờ nói: “Biểu đệ, đây không phải là con ngựa mà ta biết đi? Sao nó lại béo thế này?”

Trời ạ, nó rốt cuộc đã tăng bao nhiêu cân vậy? Hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng dịu ngoan đáng yêu trước kia, thoạt nhìn vừa ngốc lại ngớ ngẩn!

Ngụy Kinh Mặc nghe hắn nói lời này, khuôn mặt như ngọc nhịn không được hơi ửng đỏ.

Hắn cũng không chăm sóc nó nhiều, không biết sao liền biến thành dáng vẻ như bây giờ!

Lúc này Thẩm Nhược đột nhiên tiến đến bên tai hắn, nhỏ giọng hỏi: “Đệ như thế nào lại đem nó tới đây? Vạn nhất bị người khác nhìn ra đây là kỵ mã Thất điện hạ đã cưỡi thì phải làm sao?”

Nói rồi tầm mắt hắn nhịn không được dừng lại bên cạnh con ngựa đỏ thẫm, thanh âm ngừng lại một chút lại bổ sung thêm một câu: “…… Tuy rằng hiện tại nó béo ra một vòng, nhưng nếu bị nhìn ra, trong sạch của đệ có còn muốn hay không?”

Ngụy Kinh Mặc nhìn thấy sự quan tâm trong mắt hắn thì cười cười: “Biểu ca không cần lo lắng, lần này đệ mang nó tới là muốn trả nó lại cho Thất điện hạ. Hơn nữa cũng chỉ là một con ngựa, tình huống khi đó ca cùng mấy vị công tử đều có mặt ở đó, sao lại ảnh hưởng đến thanh danh? Biểu ca đừng suy nghĩ lung tung nữa!”

Thẩm Nhược thấy sắc mặt hắn bình đạm như thường, cuối cùng chỉ đành từ bỏ.

Hai người được tùy tùng nâng lên ngựa, cưỡi ngựa chạy chậm bên ngoài khu vực đi săn.

Ngụy Kinh Mặc lần này thuần túy là vì bồi Thẩm Nhược nên cung tiễn gì đó cũng không có chuẩn bị.

Ngược lại, Thẩm Nhược cũng ra hình ra dạng đeo theo bao đựng tên, trên tay còn nắm cây cung, hiển nhiên là chuẩn bị ở bên ngoài đại triển ra một phen thân thủ.

Trên đường, bọn họ cũng đυ.ng tới mấy đôi công tử kết bạn mà đi, trong đó có cả tiểu công tử Liễu gia, Liễu Đàm.

Liễu Đàm tự nhiên nhận ra Ngụy Kinh Mặc cùng Thẩm Nhược, hai vị công tử nổi danh ở Phượng Lăng thành, chẳng qua gia thế địa vị bất đồng, Liễu Đàm tuy là hoàng thân quốc thích, nhưng cùng hai người bọn họ còn không được nửa lời.

Ngày thường có công tử tổ chức yến hội, hắn cũng chỉ đứng xa xa nhìn bọn họ.

Hôm nay, Liễu Đàm lại thật lâu không thể thu hồi tầm mắt, một đôi mắt to vẫn luôn đặt ở con ngựa đỏ thẫm dưới thân Ngụy Kinh Mặc.

Trong lòng hắn thích Phong Bạch Tô, tự nhiên đối với chuyện của nàng sẽ để bụng, phàm là đồ vật nàng đã dùng qua, chỉ cần liếc mắt một cái liền ghi tạc trong lòng.

Tuy rằng này con ngựa đỏ này và trong trí nhớ có chút bất đồng, có vẻ càng to béo hơn chút, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nhận sai, đây là tọa kỵ của Phong Bạch Tô.

Liễu Đàm không nghĩ tới Phong Bạch Tô sẽ có quan hệ với Ngụy Kinh Mặc, thậm chí còn đem ngựa của nàng đưa cho hắn.

Hắn nhịn không được cắn chặt cánh môi, ánh mắt không tự chủ được rơi vào khuôn mặt thanh lãnh xuất trần của Ngụy Kinh Mặc.

Thần tiên công tử, gia thế, ngoại hình, mọi thứ đều xuất chúng, liệu biểu tỷ cũng sẽ thích không?

Tầm mắt nóng rực như thế tự nhiên dẫn tới Ngụy Kinh Mặc cùng Thẩm Nhược chú ý.

Hai người ngẩng đầu nhìn thoáng qua đối diện, liền thấy Liễu Đàm cắn môi, sắc mặt khó coi.

Thẩm Nhược lập tức nghiêng mình qua Ngụy Kinh Mặc nói một câu: “Đệ xem, Liễu tiểu công tử này nhận ra con ngựa dưới thân đệ rồi.”

Ngụy Kinh Mặc trầm mặc không nói, mắt nhìn Liễu Đàm khẽ lóe lóe.

Sau đó hắn hắn cười khẽ từ xa chào hỏi rồi thu hồi tầm mắt, nhìn Thẩm Nhược nhắc nhở: “Đi thôi biểu ca, không phải còn muốn đi săn thỏ sao?”

Hai người thúc ngựa lại tiếp tục đi về phía trước.

Liễu Đàm nhìn bộ dáng hắn bình thản ung dung, dường như căn bản không để hắn vào trong mắt.

Nhìn như ôn nhu hiền lành tươi cười, Liễu Đàm lại từ bên trong nhìn ra chút ngạo mạn cùng kiêu căng. vẻ bình đạm cao cao tại thượng ấy làm người vô cớ liền cảm thấy thấp kém hơn một bậc.

Liễu Đàm cảm thấy hẳn là chính mình nhìn lầm rồi, Ngụy Kinh Mặc vẫn luôn là thần tiên công tử thanh lãnh xuất trần, ở trong đám nam tử bọn họ cũng rất được lòng, hắn như thế nào sẽ cảm thấy người ta kiêu ngạo chứ?

——

Bên này, Ngụy Kinh Mặc cùng Thẩm Nhược tiến vào khu ngoài rìa của trường săn.

Động vật sống ở ngoài khu vực săn bắn đều tương đối dịu ngoan, thỏ và nai con chiếm đa số. Cho nên mặc dù không mang theo thị vệ cũng rất an toàn.

Thẩm Nhược cưỡi ngựa đến một sườn núi nhỏ, mặt trên tràn đầy cỏ xanh non.

Ngụy Kinh Mặc thấy hắn ngừng lại, có chút khó hiểu hỏi: “Biểu ca đang đợi gì vậy?”

Thẩm Nhược lập tức ra hiệu hắn im lặng, nhỏ giọng nói: “Đây là một ổ thỏ, ta đang chờ con thỏ xuất hiện.”

Nghe vậy Ngụy Kinh Mặc như suy tư gì gật gật đầu.

Nhìn hắn cưỡi ngựa đứng giữa ổ thỏ, trong lòng có chút nghi ngờ: Đứng gần như vậy, những con thỏ đó sẽ ra à?

Rất mau, thời gian liền cho Ngụy Kinh Mặc câu trả lời!

Hai người đứng tại chỗ đợi hơn nửa canh giờ, mà ngay cả bóng dáng con thỏ cũng chưa nhìn thấy.

Ngụy Kinh Mặc thấy hắn có chút uể oải, chỉ có thể mở miệng an ủi nói: “Biểu ca đừng nóng vội, chúng ta lại đi nơi khác nhìn xem.”

Thẩm Nhược gật gật đầu, hai người lúc này mới rời khỏi ổ thỏ này.

Lại vòng quanh ngoài khu săn bắn hơn phân nửa vòng, cũng không biết có phải vận khí không tốt hay không thế nhưng một con vật cũng không thấy được.

Thẩm Nhược mất mát lầm bầm lầu bầu: “Hôm nay làm sao vậy? Như thế nào mà một con vật nhỏ cũng không có?”

Hắn vừa dứt lời, đột nhiên, ở trong rừng cây phía sau bọn họ truyền ra một tiếng rít sắc nhọn!

Ngựa dưới thân Ngụy Kinh Mặc cùng Thẩm Nhược chịu kinh hách hí lên một tiếng, không chịu khống chế hướng mà lao về phía trước.

Tùy tùng phía sau thấy vậy lập tức kinh hô lên: “Công tử!”

Khi Phong Bạch Tô từ vòng trong khu săn đi ra vừa lúc đυ.ng phải nữ chủ Phong Bạch Vi.

Nàng ta không chỉ có một người, phía sau còn đi theo mấy quý nữ, mọi người nhìn ra sau Phong Bạch Tô, ánh mắt theo bản năng dừng ở con mồi trên lưng ngựa của nàng, thấy chỉ có một con hưu cùng mấy con gà rừng.

Trong ánh mắt mọi người xẹt qua vài phần khinh thường.

Phong Bạch Vi nhìn ra sau Phong Bạch Tô, ngược lại là hiền lành chào hỏi: “Thất Hoàng muội, muội cũng ra ngoài rồi sao?”

Cũng không biết là làm cho người phía sau xem, hay là thiệt tình như thế.

Nhưng tục ngữ nói duỗi tay không đánh mặt cười, Phong Bạch Tô lập tức gợi lên môi đỏ cười cười với nàng ta: “Ngũ Hoàng tỷ.”

Mắt đào hoa chậm rãi dừng lại trên lưng ngựa của nàng ta, thấy nàng ta thu hoạch khá phong phú, liền nhàn nhạt khen lại một câu: “Ngũ Hoàng tỷ thật lợi hại, xem ra thu hoạch không ít nhỉ.”

Nghe vậy Phong Bạch Vi cười một tiếng, đang muốn mở miệng nói gì đó, liền nghe phía trước có một tiếng hổ gầm truyền tới.

Nháy mắt, ánh mắt tất cả mọi người ở đây cảnh giác hơn, giục ngựa hướng về phía trước chạy đi!

–––

Tác giả có lời muốn nói:

Phong Bạch Tô: Ai là hồ ly tinh?
« Chương TrướcChương Tiếp »