Thời gian nhanh chóng trôi qua, ngày săn thu đã đến!
Sáng sớm Thông Bạch đã cao hứng phấn chấn bắt đầu chuẩn bị đồ vật, trong miệng ngân nga khúc hát nhỏ, ở trong điện không ngừng đi tới đi lui.
Phong Bạch Tô ngồi trên giường lười biếng dựa vào gối, đôi mắt nửa híp, trong mắt còn nhập nhèm buồn ngủ.
Tiếng nói ra nghe lười biếng: “Một buổi săn thu mà thôi! Năm nào em cũng tham gia mà sao còn hưng phấn thế?”
Động tác trên tay Thông Bạch không ngừng, thanh âm nhẹ nhàng trả lời: “Chỉ cần là đi ra ngoài chơi, nô tỳ mỗi lần đều rất vui vẻ!”
Phong Bạch Tô nghe nàng ta nói, nhịn không được nhẹ lắc đầu nghĩ thầm quả nhiên vẫn là tiểu hài tử!
Xem bộ dáng hoan hô nhảy nhót của Thông Bạch như thế, nàng cũng không muốn làm nàng ta mất hứng, thanh âm thong thả nói: “Nhớ rõ mang theo ít gia vị từ phòng bếp nhỏ, đến lúc đó cho em triển lãm kỹ thuật nướng thịt của bổn điện.”
Thông Bạch vừa nghe lời này, hai mắt lập tức sáng lấp lánh nhìn về phía Phong Bạch Tô, hoan hô nói: “Cảm ơn điện hạ!”
Dứt lời ném lại đống đồ vật trên tay rồi chạy ngay tới phòng bếp nhỏ.
Lần này Phong Bạch Tô vẫn chỉ mang theo một mình Thông Bạch theo bên người, chờ khi Thông Bạch thu thập xong xuôi, hai người lúc này mới chậm rì rì đi ra Thanh Phong điện.
Địa điểm săn thu là ở núi Phượng Minh cách Phượng Lăng thành năm mươi dặm, nơi đó có một mảnh núi rừng rất lớn, được hoàng gia ngự dụng. Mỗi năm đến thời điểm săn thu đều tiến hành ở nơi này.
Người vương cung phân thành ba đợt xuất phát. Người hầu, tôi tớ xuất phát trước một bước để sửa sang tốt nơi ở cho chủ tử.
Thông Bạch ôm theo bao lớn vội vội vàng vàng đi tập hợp, bởi vì nàng ta phải đi trước Phong Bạch Tô.
Phong Bạch Tô sau khi tách ra với nàng ta thì đi vào con đường nhỏ phía bên phải, cùng nhóm hoàng nữ khác tập hợp, để chốc lát cùng nhau cưỡi ngựa đến nơi săn thu.
Các nàng là nhóm người thứ hai xuất phát, so với nữ hoàng, phượng hậu còn có chúng quý quân thì sớm hơn.
Khi Phong Bạch Tô đến nơi, đại hoàng nữ Phong Bạch Anh còn có tam hoàng nữ Phong Bạch Liễm đã tới rồi. Hai người một phải một trái đứng, ai cũng không mở miệng. Thấy Phong Bạch Tô lại gần, Phong Bạch Anh quen thói quét mắt qua một cái thì nhíu nhíu mày, còn Phong Bạch Liễm mím môi e lệ.
Phong Bạch Tô nhìn hai người họ gật đầu, trên mặt nở nụ cười coi như chào hỏi.
Lần săn thu này lục hoàng nữ Phong Bạch Hàng vẫn không tham gia. Tứ Hoàng nữ Phong Bạch Thược thật vất vả nhờ sự thỉnh cầu của Hoàng quý quân được sủng ái, được nữ hoàng thả ra khỏi cấm túc. Kết quả ở yến hội tuyển quân lần trước bởi vì thiết kế Ngụy Kinh Mặc, bị Trấn Bắc Vương trực tiếp tạo áp lực với nữ hoàng bệ hạ, lại một lần nữa bị giam lỏng. Thậm chí buổi săn thu long trọng của hoàng gia này cũng chưa thể tham gia, mặc cho Hoàng quý quân cầu tình như thế nào, nữ hoàng vẫn luôn không nhả.
“Các ngươi đều tới cả rồi?”
Lúc này, Phong Bạch Vi cùng nhị hoàng nữ Phong Bạch Chỉ cũng chậm rãi đi tới.
Mở miệng nói chuyện đúng là khuôn mặt anh khí tuấn tú của Phong Bạch Vi.
Đã nhiều ngày qua, nữ hoàng rất coi trọng giao cho nàng ta vài việc đại sự. Vì nàng ta đều hoàn thành xuất sắc, được không ít người trong triều khen ngợi, nữ hoàng cũng thập phần vừa lòng, thưởng cho không ít đồ vật.
Thậm chí còn có người đề nghị lập Phong Bạch Vi làm thái nữ. Dù sao Phong Bạch Vi là con của phượng hậu, lập làm Thái Nữ là danh chính ngôn thuận.
Trước kia Phong Bạch Vi phẩm hạnh không tốt, không xứng đáng nhận trọng trách, nữ hoàng không lập thái nữ còn có lý. Nhưng hiện giờ ngũ hoàng nữ Phong Bạch Vi tính tình trầm ổn nội liễm, làm việc quyết đoán, lại không lập thái nữ thì có phần không hợp quy chế tổ tông.
Bởi vậy không ít thế gia đại nho còn có người trong phe phượng hậu đã nhất tề dâng thư lên nữ hoàng góp lời thỉnh lập thái nữ.
Nữ hoàng ngoài miệng tuy chưa đáp ứng, nhưng đã ẩn ẩn có dấu hiệu buông lỏng.
Cũng chính vì thế mà Phong Bạch Vi nhiều ngày nay có thể nói là xuân phong đắc ý, như đang đắm mình trong gió xuân!
Hành trình săn thu lần này phượng hậu đã ám chỉ cho nàng ta, muốn nhân cơ hội chọn một nam tử từ thế gia làm chính phu của nàng ta.
Thật ra trong lòng Phong Bạch Vi đã có mục tiêu, chỉ là còn chưa kịp nhắc tới với phượng hậu.
Mắt đen sâu thẳm sắc bén của nàng ta xẹt qua một mạt nhất định phải có được, trong mấy hoàng nữ ở hoàng gia này, nàng ta có tự tin thắng được lòng mến mộ của người nọ!
Ánh mắt Phong Bạch Vi nhẹ đảo qua vài người trước mắt, thời điểm tầm mắt dừng trên người Phong Bạch Tô, nhìn khuôn mặt nàng diễm lệ, mắt đen có tia khinh miệt chợt lóe rồi biến mất!
Diện mạo thật ra không tồi, chỉ tiếc cái danh ăn chơi trác táng, bằng không còn có chút cơ hội được trở thành đối thủ của nàng ta.
Ba người Phong Bạch Tô nhìn thấy hai người lại tới cũng gật đầu chào hỏi.
Quan hệ giữa nọi người đều là không mặn không nhạt, chỉ duy trì hài hòa ở mặt ngoài.
Nhị hoàng nữ Phong Bạch Chỉ cố ý muốn kết thân với Phong Bạch Vi, chỉ tiếc Phong Bạch Vi chướng mắt nàng ta, vốn chỉ là kẻ hám lợi đứng sau đại hoàng nữ Phong Bạch Anh, thái độ đối với mình còn tốt hơn em gái cùng cha Phong Bạch Liễm.
Phong Bạch Chỉ mặc dù nịnh bợ Phong Bạch Vi, nhưng thấy nàng ta vẫn là bộ dáng lãnh đạm thì nhịn không được có chút tức giận.
Nhìn về phía Phong Bạch Vi đang nói chuyện cùng Phong Bạch Liễm, trong ánh mắt xẹt qua vài phần âm lãnh.
——
Mấy hoàng nữ đều đã đến đông đủ, rất mau sau đó đã có thị vệ dắt ngựa đến.
Mấy thớt ngựa này đều là danh câu* do hoàng gia thuần dưỡng, con nào con nấy béo tốt khỏe mạnh, màu lông bóng loáng, không thua kém gì những chiến mã trong quân doanh.
(*) Danh câu: chỉ những con ngựa nổi tiếng, có dòng dõi tốt hoặc đã đạt được thành tích đáng chú ý.
Phong Bạch Tô nhận dây cương từ trong tay thị vệ, nhìn ngựa màu đen trước mắt, duỗi tay xoa xoa bộ lông mượt trên lưng nó.
“Phì ~”
Tiếng ngựa hí phía sau vang lên.
Phong Bạch Vi lúc này đã cưỡi trên lưng ngựa, nàng ta kéo chặt dây cương trong tay, tuấn mã dưới thân lập tức nhấc cao hai móng trước, sau đó liền hướng tới phía trước lao nhanh mà đi.
Sống lưng thẳng tắp thoạt nhìn khí phách lại hăng hái!
Theo sát sau nàng ta chính là đại hoàng nữ Phong Bạch Anh còn có nhị hoàng nữ Phong Bạch Chỉ, hai người cũng lập tức cưỡi hắc mã dưới thân chạy về phía trước.
Nhất thời, chỉ còn lại có Phong Bạch Tô cùng Phong Bạch Liễm còn đứng tại chỗ.
Từ nhỏ các hoàng nữ đã được học cưỡi ngựa bắn cung, vì vậy ngay cả Phong Bạch Liễm nhút nhát cũng sẽ cưỡi ngựa, chẳng qua kỹ năng cưỡi ngựa không xuất sắc bằng những người khác.
Nàng ta cẩn thận bò lên trên lưng ngựa, hai chân nhẹ nhàng kẹp lại làm hắc mã dưới thân chạy chậm.
Phong Bạch Tô nhìn chằm chằm bóng dáng nàng ta vài giây sau cũng đạp bàn đạp xoay người lên ngựa.
Hôm nay nàng thay một bộ kỵ phục to rộng hoa lệ tôn lên dáng người, vẫn là màu đỏ thẫm, ngồi trên lưng con ngựa đen càng có vẻ phong tư trác tuyệt.
Bàn tay trắng nõn mạnh mẽ nắm chặt dây cương, hai chân thon dài gắt gao kẹp chặt bụng ngựa, tiên y nộ mã hồng y nữ lang nháy mắt như tia chớp bay nhanh về phía trước.
Có nhiều con đường dẫn lên núi Phượng Minh, Phong Bạch Tô không chọn đường lớn mà các hoàng nữ khác đã đi mà là chạy vòng quanh Phượng Lăng thành rồi phi thẳng lên núi Phượng Minh bằng con đường nhỏ.
Đã lâu không có cưỡi qua ngựa vui sướиɠ đến vậy, Phong Bạch Tô nhất thời phấn khích liền thay đổi hướng đi.
Trong rừng núi, Phong Bạch Tô cưỡi hắc mã nhanh như điện chớp chạy về trước, tiêu sái lại tùy ý!
Khi sắp đến dưới chân núi Phượng Minh, phía trước con đường nhỏ đột nhiên xuất hiện một chiếc xe ngựa chặn ngang ở giữa.
Mã phu cưỡi trên con ngựa điên cuồng thân thể lung lay sắp đổ, bên cạnh xe ngựa còn có một vị công tử một thân vàng nhạt cùng tiểu thị bên người đứng chung một chỗ, lúc này đang khẩn trương nhìn mã phu.
Thấy vậy Phong Bạch Tô nhăn mi, ghìm ngựa ngừng ở trước xe ngựa.
Nhìn công tử quay đầu lại, nàng lên tiếng dò hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tiểu công tử mặt mày như họa, sau khi nhìn đến Phong Bạch Tô, mặt trái xoan hơi hơi phiếm hồng, thanh âm mềm nhẹ mở miệng: “Quý nữ thứ lỗi! Con ngựa kéo xe đột nhiên bị kinh hách, có lẽ ngài phải ở chỗ này chờ một lát.”
Phong Bạch Tô không để ý, quay đầu lại nhìn về phía xa phu đang chế phục ngựa, thấp giọng nói một câu: “Không ngại.”
Nghe vậy tiểu công tử nhịn không được trộm mắt nhìn khuôn mặt nghiêng tinh xảo của nàng.
Đột nhiên con ngựa điên cuồng nâng chân trước lên, mã phu trên người nó nhất thời không kịp phản ứng, thân thể theo phản xạ ngửa ra sau.
Đồng tử Phong Bạch Tô hơi co lại, theo bản năng vận khinh công bay về phía nàng ta. Khi lúc mã phu sắp ngã xuống đất nàng vươn cánh tay ngăn lại eo của nàng ta, không để nàng ta bị ném trên mặt đất.
Lúc sau mã phu đứng vững thì kinh ngạc ra một thân mồ hôi lạnh, sau đó lập tức cảm kích nhìn Phong Bạch Tô nói lời cảm tạ: “Đa tạ quý nữ ra tay!”
Phong Bạch Tô lại không có nhìn nàng ta, chỉ nhàn nhạt nói: “Che chở chủ tử của ngươi tránh xa một chút.”
Ném xuống một câu xong, mũi chân nhẹ điểm nháy mắt liền bay đến con ngựa đang phát cuồng.
Đôi tay nàng gắt gao thít chặt dây cương, trong mắt liễm diễm đào hoa lộ ra mũi nhọn, theo đó lực độ trên tay nàng tăng thêm, ngựa điên cuồng dưới thân bị ghìm lại ngã ngửa lên, trong miệng hí vang một tiếng thật dài, lưng ngựa cơ hồ vuông góc với mặt đất.
Thân hình Phong Bạch Tô vững vàng ngồi trên lưng ngựa, hai chân thon dài hữu lực gắt gao kẹp chặt, chỉ thấy hai móng trước nháy mắt hạ xuống, hơi thở nôn nóng cả người nó cũng đi theo dần lắng xuống, chậm rãi bình ổn lại.
Sau khi Phong Bạch Tô thấy nó bình tĩnh trở lại, chân trái vừa nhấc, động tác sạch sẽ lưu loát nhảy xuống.
Sắc mặt nàng bình tĩnh đi đến trước mặt ba người, đạm thanh nói: “Về sau đi ra ngoài tốt nhất nên mang theo người hiểu về ngựa.”
Dứt lời liền xoay người đi đến hắc mã trước mặt, một bước nhảy lên, nhanh chóng chạy tới núi Phượng Minh.
Tiểu thị bên người nhìn công tử nhà mình có ánh mắt xuất thần nhìn bóng dáng Phong Bạch Tô, cho rằng hắn bị cảnh tượng vừa rồi dọa tới, hắn ta có chút lo lắng dò hỏi: “Công tử, ngài không sao chứ?”
Ngụy Kinh Kỳ thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta không có việc gì, không cần lo lắng.”
Đôi mắt hắn như họa lấp lánh, nhìn tiểu thị bên người đột nhiên hỏi: “Ngươi biết đây là quý nữ nhà ai không?”
Tiểu thị bên người lắc lắc đầu, “Nô chưa từng gặp qua.”
Ngụy Kinh Kỳ nghe vậy trên mặt hơi có chút thất vọng, nhưng nghĩ đến nữ tử cũng đi đến núi Phượng Minh, đôi mắt của Hắn lại sáng lên: “Được rồi, chúng ta cũng xuất phát nhanh thôi.”
——
Khi Phong Bạch Tô đi vào khu vực săn bắn, mới vừa xoay người xuống ngựa, nơi xa có một thân ảnh xanh miết liền lăn lại đây.
Trong miệng còn nhão dính dính kêu: “Biểu tỷ ~”
Nháy mắt một dòng khí lạnh dọc theo cột sống của Phong Bạch Tô lao thẳng lên trên đầu!
Thân thể nàng hơi cứng đờ xoay người lại, khóe miệng miễn cưỡng gợi lên một nụ cười: “Biểu đệ…”
Liễu Đàm mặc một thân áo dài xanh lá, thân hình hắn nho nhỏ, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt to luôn cất chứa hơi nước, như bất kỳ lúc nào cũng sắp khóc ra tới nơi.
Thấy tươi cười trên mặt Phong Bạch Tô có chút cứng đờ, mắt to nháy mắt tụ tập tầng hơi nước, dẩu cái miệng nhỏ lên túm lấy ống tay áo của Phong Bạch Tô.
Phong Bạch Tô thấy hắn duỗi tay lại đây, nhanh tay lẹ mắt né sang một bên, vội vàng hô: “Liễu Đàm Đàm, có chuyện thì nói, trước công chúng đừng có động tay động chân!”
Một bộ tránh còn không kịp này như bị hắn đυ.ng tới liền mất đi trong sạch vậy.
Liễu Đàm nghe được nàng gọi ra tên bằng điệp từ thì lập tức có chút ủy khuất rụt tay về, mắt to tròn rưng rưng nước như đã sắp trào lệ.
Mỗi lần Phong Bạch Tô kêu tên của hắn thành điệp từ, đã nói lên rằng nàng sắp tức giận rồi!