Phong Bạch Tô túm một nhánh cây, có chút nhàm chán cầm trong tay thưởng thức.
Đột nhiên, trong Thương Thúy Lâm truyền ra một đạo thanh âm sắc nhọn của nam nhi!
Vẻ mặt nàng nghiêm lại, cau mày, không chút do dự hai chân kẹp chặt con ngựa đỏ dưới thân phi thẳng vào Thương Thúy Lâm.
Dưới gốc một cây đại thụ, mấy tiểu công tử gắt gao dựa vào nhau, dựa lưng vào thân cây thô tráng thấp giọng nức nở. Thường thường có mũi tên xẹt qua bên người bọn họ, nháy mắt dọa bọn họ run rẩy cả người.
Khi Phong Bạch Tô xuyên qua rừng cây nhìn đến bọn họ, liền thấy một đạo mũi tên nhọn từ phía đối diện đang thẳng tắp hướng bọn họ vọt tới.
Mấy tiểu công tử bị dọa sắc mặt trắng bệch, lớp trang điểm tinh xảo trên mặt cũng bay màu.
Thấy vậy, nàng có chút không kiên nhẫn nhẹ chậc một tiếng, rút ra cung tiễn bên hông, kéo cung bắn ra, nháy mắt triều kia chi mũi tên nhọn vọt tới!
Đinh một tiếng giòn vang!
Hai mũi tên chạm vào nhau rồi lập tức rơi trên mặt đất.
Thẩm Nhược nghe được tiếng vang, mạnh dạn mở to mắt nhìn lại, liền bắt gặp nữ tử dung nhan tinh xảo ngồi ngay ngắn trên con ngựa đỏ thẫm, mắt đào hoa liễm diễm gợn nước có chút lạnh nhạt bễ nghễ bọn họ.
“Các ngươi tại sao xuất hiện ở chỗ này?”
Thẩm Nhược ngốc ngốc nhìn nàng, há miệng thở dốc không thốt ra lời.
Thấy ánh mắt nàng dần dần mất kiên nhẫn, hắn gân cổ lên nói vấp: “Ta, chúng ta, chính là tới đạp, đạp thu.”
Phong Bạch Tô nhìn mấy tiểu công tử kiều quý trước mắt chỉ cảm thấy phiền toái, lười nói nhiều với bọn họ, thanh âm nàng lạnh nhạt mở miệng nói: “Được rồi, đi theo sau ta, ta mang các ngươi ra ngoài.”
Nói rồi quay đầu ngựa lại thong thả hướng phía trước mà đi.
Mấy người Thẩm Nhược bọn họ thấy nàng không có ý định xuống ngựa, chỉ có thể nâng nhau đứng lên, run run rẩy rẩy đi theo sau nàng.
Thẳng đến khi bọn họ sắp đi ra khỏi rừng, Thẩm Nhược đã bị dọa ngốc đột nhiên nhớ ra, kinh hô một tiếng: “A! biểu đệ của ta còn ở bên trong!”
Phong Bạch Tô lập tức ghìm ngựa dừng lại, cau mày nhìn hắn.
Chỉ thấy hắn sốt ruột nhìn nàng, chỉ về bên phải nôn nóng nói: “Chính, chính là ở bên kia!”
Nghe vậy Phong Bạch Tô nhịn không được thấp giọng mắng một câu: “Phiền phức!”
Sau đó nhìn bọn họ lạnh lùng nói: “Phía trước là lối ra, các ngươi ra ngoài chờ trước đi.”
Dứt lời, cưỡi ngựa nhỏ lại vọt vào Thương Thúy Lâm.
Mấy tiểu công tử nhìn bóng dáng nàng dần dần biến mất, nhịn không được nắm chặt tay nhau an ủi nói: “Nhất định sẽ không có việc gì…”
——
Trong rừng rậm, Ngụy Kinh Mặc đi lạc đang co thân mình sau một tảng đá lớn. Xung quanh không ngừng truyền đến tiếng vó ngựa lao nhanh cùng tiếng chim thú hoảng loạn chạy trốn, làm trong lòng hắn sợ hãi một mảnh, khóe mắt thanh lãnh cũng hơi hơi phiếm hồng.
Lúc này, phía sau tảng đá đột nhiên truyền đến một trận động tĩnh, thân thể hắn nháy mắt căng chặt. bàn tay ấn trên đống lá khô nhịn không được nắm chặt.
Đột nhiên, một tiếng xe gió vang lên!
Động tĩnh phía sau đột ngột im bặt.
Hắn cứng đờ đã lâu, cuối cùng là cất bất an thò đầu ra từ sau tảng đá, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy cách tảng đá không xa có xác một con thú hoang nằm đó, trên người còn cắm một mũi tên lạnh lẽo.
Một thân ảnh xanh thẳm từ đối diện trong rừng cây đi ra.
Nàng cưỡi một con ngựa nhỏ màu mận chín, ngón tay thon dài cầm cây cung sắc bén. Khuôn mặt diễm lệ còn lưu lại một tia sát khí, khiến người ta nhịn không được kinh hoàng.
Mắt đào hoa đa tình nhìn lướt qua thi thể dã thú dừng ở trên người hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn, bộ dáng thoạt nhìn kiêu căng lại lạnh nhạt.
Phong Bạch Tô sau khi nhìn đến Ngụy Kinh Mặc thò đầu ra, tầm mắt nhìn lướt qua khuôn mặt nhỏ hoảng loạn kia của hắn, trong miệng nhẹ chậc một tiếng: “Tiểu công tử, ngươi đúng là biết tìm phiền toái cho ta đấy.”
Nàng cưỡi ngự nhỏ chậm rãi đi đến trước mặt hắn, nhìn hắn rồi mở miệng hỏi: “Có đứng lên được không?”
Ngụy Kinh Mặc nghe được lời nàng, lại thấy trên mặt nàng còn vương lại nét không kiên nhẫn.
Mắt thanh lãnh hơi rũ xuống, hắn khẽ cắn môi mỏng, ngón tay ngọc ấn trên tảng đá muốn đứng lên.
Đáng tiếc, chân trái mới vừa dùng một chút lực, liền nhịn không được ăn đau một tiếng, lại ngã trở về.
Nháy mắt, trên trán trắng nõn bóng loáng toát ra một loạt mồ hôi mỏng.
Phong Bạch Tô thấy hắn kêu đau rồi ngã về phía sau, sắc mặt khẽ biến lập tức từ trên ngựa nhảy xuống, duỗi tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của hắn mới không làm hắn nện vào tảng đá cứng rắn phía sau.
Nàng cúi đầu thấy bộ dáng hắn cắn môi nhịn đau, nhịn không được lại chậc một tiếng: “Ngươi bị thương sao không nói? Làm anh hùng cái gì chứ?”
Ngụy Kinh Mặc vẫn dựa vào người nàng, cắn môi không nói gì, bộ dáng trầm mặc kia như đang giận dỗi.
Thấy vậy Phong Bạch Tô có chút vô ngữ, cũng không biết mình chọc tới tiểu công tử quý giá này khi nào.
Nàng chịu thương chịu khó khom lưng ôm hắn lên, đặt hắn ngồi trên tảng đá.
Sau đí quỳ một gối xuống đất, xốc làn váy dưới chân hắn lên lộ ra bàn chân bên trong.
Ngụy Kinh Mặc nhìn động tác của nàng, hai tròng mắt trợn lên kêu kinh hãi: “Ngươi, ngươi làm gì vậy? Không biết xấu hổ!”
Chân của nam nhi gia sao có thể bị nữ tử tùy ý nhìn đến, điều này chỉ có thê chủ tương lai mới có thể xem!
Phong Bạch Tô lại thờ ơ, duỗi tay nắm lấy mắt cá chân hắn, nhẹ nhàng dùng một chút lực, liền nghe được hắn kêu đau đớn.
Nhìn đến ngọc nhan thanh lãnh tràn đầy thống khổ của hắn, nàng tức giận nói: “Không biết xấu hổ cái gì? Nếu không phải các ngươi xông vào nơi này gây phiền toái cho ta, ta còn lười chẳng muốn quan tâm các ngươi.”
Thấy hắn còn muốn giãy giụa, nàng giơ ra tay đè lại người hắn, trầm giọng nói một câu: “Ngồi yên nào!"
Mặt Ngụy Kinh Mặc ửng đỏ, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng cởi giày trên chân mình ra.
Khi bàn tay ấm áp chạm vào chân, hắn chỉ cảm thấy làn da dưới lớp tất nóng bừng lên, vẫn luôn thiêu đốt đến toàn thân hắn.
Đôi mắt thanh lãnh không tự giác mà xẹt qua nét xấu hổ và giận dữ.
Trong lòng Phong Bạch Tô không nghĩ nhiều như vậy, nàng mặt mày nghiêm túc cúi đầu, trên tay hơi hơi dùng sức, chỉ nghe răng rắc một tiếng vang nhỏ.
Ưm!
Ngụy Kinh Mặc lập tức cắn cánh môi, lúc này mới không có đem tiếng hô đau kêu ra.
Phong Bạch Tô đã buông bàn chân hắn ra, chậm rãi đứng dậy: “Tốt rồi, trở về bôi thuốc mấy ngày là không sao.”
Ngụy Kinh Mặc vội vàng kéo làn váy che lại, sau khi nghe được lời nàng nói, bàn chân giấu bên dưới khẽ nhúc nhích, quả nhiên không còn đau như vừa rồi nữa.
Thấy nàng chỉ xem chỗ bị thương của hắn, xấu hổ và giận dữ trong lòng lại nhiều thêm chút xấu hổ.
Ngụy Kinh Mặc trước nay đều là thanh lãnh đạm mạc, trước mặt ngoại nhân lúc nào cũng thập phần thoả đáng.
Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng có bộ dạng chật vật quẫn bách như thế này, nhưng cố tình mỗi lần còn đều gặp được Phong Bạch Tô, và lần nào cũng càng xấu hổ hơn lần trước.
Nghĩ đến đây hắn trộm nhìn bộ quần áo sạch sẽ gọn gàng cùng bộ dáng lười biếng của Phong Bạch Tô.
Trong lòng bỗng dâng lên cảm giác ủy khuất khó tả, cổ cảm xúc này tới không thể hiểu được lại như sóng lớn mãnh liệt, làm trong mắt hắn nhịn không được tụ lại một tầng hơi nước.
Chờ đến khi sờ đến nước mắt trên mặt, trong lòng càng cảm thấy mất mặt hơn, như tiến vào một vòng tuần hoàn ác tính, nước mắt trong mắt càng tụ càng nhiều, giống như chú mèo nhỏ đáng thương thút tha thút thít.
Phong Bạch Tô thấy sau khi nàng buông chân hắn ra, tiểu công tử thanh lãnh như ngọc trước mắt lại đột nhiên bật khóc, lại còn càng khóc càng thương tâm, cái mũi nhỏ khóc đến đỏ lên.
Đột nhiên có chút khó giải quyết. Bởi vì sự tồn tại của Liễu quý quân, Phong Bạch Tô đối với nam tử rơi lệ đã có bóng ma trong lòng, làm cho nàng theo bản năng mềm giọng: “Được rồi được rồi, đừng khóc, vết thương ở mắt cá chân ngươi không thể trì hoãn, ngươi cũng không muốn thành tiểu công tử què chân có phải hay không? Ta đây cũng là bất đắc dĩ! Đừng khóc, giống như lần trước, chỉ có chúng ta biết thôi được không? Ngươi về sau vẫn là tiểu công tử thanh bạch.”
Vừa nói vừa duỗi tay vỗ nhẹ vào tấm lưng gầy yếu của hắn an ủi.
Ngụy Kinh Mặc nghe được lời dỗ dành của nàng, một chút cũng không cảm thấy được an ủi.
Nước mắt cứ tuôn rơi không ngừng, trong lòng xấu hổ buồn bực nghĩ: Ai là tiểu công tử què chân! Hơn nữa hắn đã là công tử không trong sạch. Lần trước cả người ướt đẫm bị nàng xem hết thân mình còn bị nàng ôm lâu như vậy, hôm nay lại bị nàng xốc váy sờ soạng chân nam nhi gia. Tuy rằng hắn biết đều là bất đắc dĩ, nhưng những việc này cũng xác thật đều đã xảy ra, người khác không biết, chính hắn còn có thể không rõ ràng sao?
Nghĩ đến đây Ngụy Kinh Mặc càng thấy đau lòng, khóc càng thêm thương tâm không thôi.
Phong Bạch Tô giờ đây thật sự là chân tay luống cuống, nhìn mặt trời nơi xa dần lặn xuống, nghĩ đến việc lát nữa nhóm binh sĩ sẽ ra tới, nếu bị các nàng nhìn thấy nhóm tiểu công tử này, sợ là từng cái tiểu công tử khóc càng thê thảm hơn.
Nàng cuối cùng là có chút bất đắc dĩ mở miệng nói: “Ngươi nói đi, muốn ta làm thế nào ngươi mới không khóc nữa?”
Ngụy Kinh Mặc nghe được lời nàng nói, khóc một lúc rồi cũng dần dần bình ổn lại.
Đôi mắt đỏ như con thỏ nâng lên, liền thấy mắt đào hoa của Phong Bạch Tô ôn nhu lại bất đắc dĩ nhìn hắn, cùng bộ dáng lười nhác không chút để ý ngày thường của nàng hoàn toàn bất đồng, trong mắt tất cả đều là hình bóng của hắn.
Trong lòng hắn như bị ai đó nhẹ nhàng cào một cái, vô thức tránh ánh mắt nàng.
Thanh âm ông ông mở miệng nói: “… Ta chỉ không nhịn không được, hiện tại đã không có việc gì.”
Thấy hắn rốt cuộc đã bình tĩnh lại, trong lòng Phong Bạch Tô thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cũng không để ý hắn nói, chỉ nghĩ nhanh chóng mang theo tiểu công tử kiều khí này đi ra ngoài.
“Trời sắp tối rồi, chúng ta đi ra ngoài đi, chốc lát nữa nhóm binh sĩ huấn luyện trong rừng sẽ đi ra ngoài, các ngươi lại ở nơi này sợ là không quá ổn.”
Ngụy Kinh Mặc rũ đầu gật gật đầu, khẽ ừ một tiếng.
Phong Bạch Tô như là sợ hắn lại khóc nữa, chờ đến khi hắn mang giày, còn lễ phép dò hỏi một câu: “Ta ôm ngươi lên ngựa nhé?”
Ngụy Kinh Mặc nghe được nàng nói trong lòng không kìn được lại ngượng ngùng, nhưng không thể không nén lại ngượng ngùng gật gật đầu.
Thấy vậy Phong Bạch Tô nhanh chóng ôm hắn lên, tận khả năng tránh tiếp xúc đến thân thể của hắn đem hắn lên ngựa.
Ngụy Kinh Mặc chỉ cảm thấy thân thể ấm áp, khi nhận ra hắn đã ngồi trên lưng ngựa rồi.
Nhìn đến động tác của nàng e sợ tránh còn không kịp, trong lòng hắn không biết vì sao lại có chút mất mát.
Phong Bạch Tô thấy hắn ngồi vững, thấp giọng nhắc nhở một câu: “Ngồi vững và nắm chắc nhé.”
Sau đó dắt một bên dây cương, dẫn chú ngựa đỏ thẫm đi ra ngoài.
——
Thẩm Nhược và mấy người khác nôn nóng ở bên ngoài đi tới đi lui, thấy Phong Bạch Tô đi vào lâu như vậy còn chưa ra, trong lòng càng thêm bối rối.
Đột nhiên, một tiểu công tử bên cạnh mở miệng hô: “Ra rồi! Ra rồi!”
Thẩm Nhược nghe vậy nhìn lại, thấy Phong Bạch Tô nắm đỏ con ngựa nhỏ đi ra, ngồi bên trên là Ngụy Kinh Mặc.
Hốc mắt của hắn lập tức đỏ lên, chạy tới chỗ hai người: “Biểu đệ, xin lỗi, đều do ta không tốt.”
Ngụy Kinh Mặc nhìn mặt hắn đầy áy náy, tiếng nói ôn nhu trấn an: “Không có việc gì biểu ca, ca xem ta hiện tại không phải vẫn tốt sao?”
Bộ dáng bình tĩnh đạm nhiên, một chút cũng nhìn không ra dáng vẻ đáng thương khóc thút thít vừa rồi.
Phong Bạch Tô quay đầu lại liếc mắt một cái, trong lòng lại nghĩ: Tiểu công tử này được, có đến hai gương mặt!
“Được rồi, trời cũng sắp tối, các ngươi chạy nhanh trở về đi.”
Nàng lên tiếng đánh gãy bọn họ, mở miệng nhắc nhở.
Nghe vậy Thẩm Nhược lúc này mới ngừng, quay đầu nhìn về phía Phong Bạch Tô khó được chân thành mà cảm tạ nói: “Đa tạ Thất điện hạ cứu giúp.”
Phong Bạch Tô lại không để ý vẫy vẫy tay, dư quang thấy Ngụy Kinh Mặc muốn leo xuống ngựa, nàng mở miệng chặn lại nói: “Thành thật ngốc ở trên ngựa đi, không muốn giữ lại chân à?”
Ngụy Kinh Mặc nghe được lời nàng nói, thấy ánh mắt mọi người dừng ở trên người hắn. Nghĩ đến cái gì đó, trên mặt ngọc nhiễm một tầng phấn hồng, dưới ánh hoàng hôn càng thêm xinh đẹp.
Hắn cắn môi mỏng, không nhúc nhích nữa.
Thẩm Nhược gần hắn nhất thật ra cũng không thấy được biến hóa trên mặt hắn, chỉ nghe được sự tình chân của hắn.
Nháy mắt lại đầy mặt khẩn trương: “Chân đệ bị thương?”
Ngụy Kinh Mặc thấy hắn lã chã chực khóc, nước mắt ở hốc mắt đảo quanh, hắn vội vàng mở miệng nói: “Chỉ là không cẩn thận bị trật một chút, biểu ca đừng lo lắng.”
Phong Bạch Tô thấy hai người lại không dứt muốn nói nữa, nhìn hoàng hôn đã rơi xuống một nửa, nàng đem dây cương trong tay nhét vào tay Thẩm Nhược, ngoài miệng thúc giục nói: “Được rồi được rồi, nói nhiều thế làm gì? Không muốn bị nhóm binh sĩ nhìn thấy thì các ngươi chạy nhanh ra khỏi đây đi.”
Hai người bị nàng một lần nữa đánh gãy thành công ngậm miệng lại, Thẩm Nhược nhịn không được trộm trừng mắt nhìn nàng một cái.
Quả nhiên, vẫn làm người khác chán ghét như vậy!
Phong Bạch Tô lại mở miệng thúc giục: “Đi mau đi mau!”
Mấy tiểu công tử trở thành con rệp bị nàng ghét bỏ thúc giục đi về trước, khuôn mặt đều nhịn không được đỏ lên.
Đỏ vì tức giận!
Phong Bạch Tô nhìn bóng dáng bọn họ rời đi liền cảm thấy thả lỏng cả thể xác lẫn tinh thần.
Quả nhiên, tiểu công tử gì đó thật sự rất phiền toái!
–––
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi là cẩu thổ!
Tôi yêu anh hùng cứu mỹ nhân!!
\ (  ̄︶ ̄ ) /