Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Tôn: Nam Chủ Trở Thành Phu Lang Của Ta

Chương 12: Huấn luyện

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phong Bạch Tô mới đi ra không bao lâu, Phong Bạch Vi và hai người kia cũng từ trong điện ra tới.

Sau khi nhìn thấy nàng, Phong Bạch Vi bước lên một bước, nhíu mày nói: “Thất hoàng muội thật là quá mức làm càn! Mẫu hoàng nếu thật sự bị ngươi làm tức giận mà xảy ra chuyện gì, ngươi có mười cái mạng cũng không đủ bồi.”

Vừa dứt lời, Phong Bạch Chỉ muốn nịnh bợ Phong Bạch Vi cũng hừ một tiếng về phía Phong Bạch Tô: “Ngũ hoàng muội nói rất đúng! Tiểu thất ngươi có thể tiến vào Kinh Kỳ Doanh đã là mẫu hoàng phá lệ khai ân, nhị tỷ tỷ cũng khuyên ngươi một câu, đừng có không biết điều, cô phụ lòng mong đợi của mẫu hoàng.”

Nghe vậy Phong Bạch Tô nhướn mi, không để ý lắm chắp tay với hai người, âm thanh lười nhác nói: “Vậy đa tạ hai vị hoàng tỷ dạy bảo.”

Dứt lời nàng xoay người bước đi.

Nhìn thân ảnh nàng không ngừng đi xa, Phong Bạch Chỉ nhìn Phong Bạch Vi cùng Phong Bạch Anh, nhỏ giọng oán giận nói: “Cũng không biết mẫu hoàng nghĩ như thế nào, lại cho nàng đi Kinh Kỳ Doanh.”

Phong Bạch Anh bên cạnh vẫn luôn không có mở miệng nói chuyện nghe được lời nàng ta nói, lại có chút không tán đồng nhíu mày: “Mẫu hoàng làm như vậy tự nhiên là có thâm ý của người, không phải việc chúng ta có thể phỏng đoán.”

Nói xong cũng xoay người bước đi.

Chỉ để lại Phong Bạch Vi cùng Phong Bạch Chỉ còn đứng tại chỗ.

Phong Bạch Chỉ nhìn bóng dáng của Phong Bạch Anh khinh thường bĩu môi: “Thần bí cái gì chứ.”

Tiếp theo, nàng ta lại quay đầu nhìn về phía Phong Bạch Vi bên cạnh, đầy mặt tươi cười có phần nịnh nọt: “Nghe nói mẫu hoàng giao việc khoa khảo năm nay cho muội, chúc mừng ngũ hoàng muội nhé. Chuyện quan trọng như thế mà mẫu hoàng lại giao cho muội, xem ra người mẫu hoàng coi trọng nhất vẫn là ngũ hoàng muội đấy!”

Phong Bạch Vi nghe được nàng ta a dua nịnh hót, không mặn không nhạt cười cười với nàng ta.

Sau đó thu hồi tươi cười trên mặt lãnh đạm nói: “Nhị hoàng tỷ thứ lỗi, bổn điện còn có việc, đi trước một bước.”

Dứt lời, cũng không đợi Phong Bạch Chỉ trả lời, xoay người liền đi rồi.

Phong Bạch Vi kiếp trước cũng coi như là người thành đạt, hiện giờ xuyên qua đến xã hội nữ tôn còn thành một hoàng nữ, có một số việc nàng ta tự nhiên sẽ muốn tranh.

Vốn cho rằng đối phương là người giỏi giả heo ăn thịt hổ, kết quả hôm nay vừa thấy, quả nhiên là nàng ta suy nghĩ nhiều!

Nghĩ đến đây, hắc mâu thâm trầm xẹt qua vẻ khinh thường.

Chính là đáng tiếc cho chức vị bên Kinh Kỳ Doanh, nếu là cho nàng ta thì có thể đại triển ra một phen quyền cước, cuối cùng vẫn là đáng tiếc…

——

Sau khi Phong Bạch Tô rời đi, nàng cần phải về Thanh Phong điện một chuyến để thay trang phục.

Một thân xanh lam đậm đơn giản làm khí chất trên người nàng thêm vài phần anh tư, oai phong!

Phong Bạch Tô tuy thường xuyên nhảy nhót qua lại trên điểm mấu chốt của nữ hoàng, nhưng cũng sẽ không ngốc đến mức vượt qua ranh giới, như vậy không còn là thông minh mà là ngu xuẩn rồi!

Tuy rằng đã thay một bộ quần áo khác, nhưng nàng vẫn như cũ cưỡi con ngựa nhỏ màu đỏ thẫm của mình đi đến Kinh Kỳ Doanh.

Hôm nay vừa đến doanh trại, không còn lại chịu cười cợt cùng trào phúng như ngày hôm qua, thế nhưng ánh mắt của mọi người vẫn không thân thiện như cũ.

Thậm chí có thể nói, cái loại ánh mắt cười nhạo của hôm qua còn nhẹ, hôm nay thì như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Phong Bạch Tô nhịn không được thân mình run lên, chỉ cảm thấy chính mình như con cừu non lạc vào bầy sói, vừa nhỏ yếu vô tội lại đáng thương.

Lời này may mắn nhóm quân binh không nghe được, bằng không sợ là sẽ xông lên đánh nàng một trận.

Phong Bạch Tô dưới ánh mắt thèm khát của bầy sói nhanh chóng đi vào trong doanh trướng.

Mới vừa xốc lều trại lên đã thấy Ngụy Vân đã ngồi sẵn bên trong.

Phong Bạch Tô cười chào hỏi: “Vương gia.”

Ngụy Vân nâng mắt lên nhìn nàng, vừa thấy vẻ mặt tươi cười cợt nhả của nàng liền nhớ tới sự tình hôm qua ở Diễn Võ Trường.

Giữa trán nhịn không được nhảy nhảy.

Sắc mặt nàng ta trầm ổn, thanh âm lạnh nhạt mở miệng nói: “Điện hạ đã trở thành phó tướng của Kinh Kỳ Doanh, tự nhiên phải gánh vác trách nhiệm tương ứng, chức phó tướng cũng coi như nhẹ nhàng, công việc hằng ngày chính là chỉ đạo cùng dẫn dắt các binh sĩ trong doanh huấn luyện. Tuy rằng hôm qua ở Diễn Võ Trường còn tồn tại nhiều điểm đáng lên án, nhưng bổn vương cũng thấy được thân thủ của điện hạ không tồi, hẳn là có thể đảm nhiệm công việc này.”

Phong Bạch Tô không nghĩ tới nàng ta vừa mở miệng là phân công nhiệm vụ, nàng không khỏi ngướn mày hỏi: “Dẫn dắt binh sĩ huấn luyện? Huấn luyện như thế nào?”

Ngụy Vân có hơi bất ngờ vì nàng đáp ứng quyết đoán như vậy, còn tưởng rằng nàng muốn càn quấy một phen.

Nàng ta phân phó cho thân vệ bên cạnh nói: “Mang thất điện hạ đi làm quen với hạng mục huấn luyện, hôm nay sẽ bắt đầu.”

Thân vệ lập tức cung kính đáp, sau đó dẫn theo Phong Bạch Tô đi ra khỏi doanh trướng.

Hôm qua thân vệ cũng ở Diễn Võ Trường, tuy rằng không tán đồng đối với cách trêu chọc đối thủ của Phong Bạch Tô, nhưng ở vào lúc một chân sạch sẽ lưu loát trong trận đầu của nàng lại làm nàng ta tán thưởng.

Bởi vậy cũng không giống như hôm qua chỉ cảm thấy đối phương là cái gối thêu hoa vô dụng.

Nàng ta đi từ từ về trước, nhìn các tướng sĩ đang huấn luyện chậm rãi giới thiệu: “Huấn luyện trong Kinh Kỳ Doanh có sáu mục lớn. Một là đội ngũ, hai là cung nỏ, ba là cận chiến, bốn là cưỡi ngựa, năm là phá đá. Trong đó cung nỏ bao gồm hai mục là cưỡi ngựa bắn cung và bộ binh bắn cung, cho nên gọi chung là sáu hạng mục.”

Thanh âm nàng ta dừng lại, chỉ vào một chỗ, “Hôm nay vừa lúc tiểu đội một và tiểu đội hai đang tiến hành huấn luyện cưỡi ngựa bắn cung, điện hạ có thể dẫn các nàng đến sau núi huấn luyện.”

Nói tới đây nàng ta dừng bước chân quay người qua: “Phải huấn luyện như thế nào, ý tứ của vương gia là điện hạ có thể toàn quyền làm chủ.”

Phong Bạch Tô vẫn luôn nện bước lười nhác đi theo sau nàng ta.

Mặt không cảm xúc gật đầu: “Được.”

——

Địa điểm huấn luyện cưỡi ngựa bắn cung nằm trong Thương Thúy Lâm gần Kinh Kỳ Doanh, địa thế bằng phẳng trống trải, khoảng cách giữa các cây cối lớn, trong rừng có nhiều loài chim thú thật sự rất thích hợp làm nơi huấn luyện cưỡi ngựa bắn cung.

Phong Bạch Tô vẫn cưỡi con ngựa nhỏ của mình chậm rì rì đi đến Thương Thúy Lâm.

Khi nàng đến nơi, người của tiểu đội một và hai đã chờ sẵn ở lối vào rừng.

Các nàng mỗi người cưỡi một con ngựa cao lớn uy phong lẫm lẫm, khi Phong Bạch Tô cưỡi con ngựa nhỏ màu đỏ thẫm của mình đứng vào trong đó, trông chẳng khác gì đang chơi nhà chòi.

Ngày hôm qua ở diễn võ trường cũng không phải tất cả binh sĩ đều có mặt, trong đội một và đội hai cũng có rất nhiều người không quen biết Phong Bạch Tô.

Thấy nàng cưỡi con ngựa con lại đây, lớn lên cũng là da non thịt mềm, làn da so với tiểu nam tử trong khuê phòng còn trắng hơn. Trong ánh mắt không khỏi nhiều thêm chút coi khinh, nghĩ thầm này lại là con cháu nhà ai dựa vào quyền thế gia tộc nhét vào.

Đương nhiên trong này tự nhiên cũng có biết Phong Bạch Tô, nhưng do trận tỷ thí trong diễn võ trường quá mức khuất nhục, mặc kệ là có lên đài tỷ thí hay không, các nàng cũng không dám nói ra bên ngoài, thật sự là cảm thấy quá mất mặt!

Phong Bạch Tô cũng không thèm để ý trong lòng các nàng nghĩ như thế nào, thân mình lười nhác dựa vào đầu ngựa, duỗi tay chống cằm nhẹ nhàng chậm chạp nói: “Nghe nói trong Thương Thúy Lâm này chim bay cá nhảy rất nhiều, đặc biệt là mấy loài chim trong rừng có đến cả trăm loại. Bổn điện thì khá tò mò chúng nó trông như thế nào.”

“Không bằng như vậy đi”, nàng lại đổi tay chống cằm, thanh âm khinh mạn: “Huấn luyện cưỡi ngựa bắn cung hôm nay sẽ tìm mấy loài chim này, hai mươi loại trở lên xem như đạt yêu cầu. Đúng rồi, bổn điện không chịu nổi cảnh máu me, cũng không thích chim chết. Khi các ngươi bắn tên tốt nhất là bắn trúng cánh hoặc chân, bằng không mặc dù đủ hai mươi loại, bổn điện thấy chúng không còn tung tăng nhảy nhót, nói không chừng tâm tình không tốt cũng không đạt yêu cầu.”

Dứt lời như đã nói đến mệt mỏi, nàng duỗi tay che môi đỏ ngáp một cái, nhấc mí mắt lên tuyên bố nói: “Được rồi, bắt đầu đi! Thời gian là trước khi mặt trời xuống núi, bổn điện còn chờ trở về dùng bữa nữa.”

Nhóm binh sĩ trong tiểu đội một và hai nghe xong quy tắc thì mỗi người đứng sững sờ ở nơi đó, không biết có phải cảm thấy quá mức vớ vẩn hay không mà trong khoảng thời gian ngắn cũng chưa phản ứng lại.

Có binh sĩ tính tình xúc động sau khi lấy lại tinh thần đỏ mặt kháng nghị nói: “Này, đây là cái phương thức huấn luyện gì thế? Quá hoang đường!”

Các nàng huấn luyện cưỡi ngựa bắn cung trước kia có bắn hưu, bắn gà rừng, còn bắn qua mãnh thú. Chưa từng có cái gì mà bắn chim, lại còn phải phân chủng loại, quá vớ vẩn!

Đáng tiếc Phong Bạch Tô lại không nói thêm lời nào, nàng chỉ dựa vào con ngựa nhỏ dưới thân nhắm hai mắt lại.

Thấy vậy nhóm binh sĩ chỉ có thể ghìm ngựa chuyển hướng vào Thương Thúy Lâm. Nghiến răng nghiến lợi quay đầu lại nhìn thoáng qua Phong Bạch Tô nhàn nhã tản mạn, hậm hực nói: “Chúng ta đi!”

Dứt lời mọi người vó ngựa tung bay, một trận bụi đất cuốn lên, mỗi người giống như mũi tên nhọn biến mất trong Thương Thúy Lâm.

——

Cây cối sinh trưởng trong Thương Thúy Lâm thẳng tắp lại cao ngất, cành lá tốt tươi, phóng mắt nhìn lại đều là một màu xanh ngắt!

Muốn ở trong hoàn cảnh này tìm kiếm mục tiêu là các loài chim nhỏ, không thể nghi ngờ là mò kim đáy bể.

Bốn phía bên tai tuy đều có tiếng chim hót ríu rít truyền đến, nhưng thanh âm quá mức phức tạp và đông đảo, làm người ta càng khó định vị được phương hướng cụ thể.

Hơn nữa, quan trọng nhất là thẳng cho đến các nàng tiến vào Thương Thúy Lâm kiểm tra bao đựng tên thì mới phát hiện, bao đựng tên chỉ trang bị 30 mũi tên. Nói cách khác, nếu muốn bắn đủ hai mươi loài chim, các nàng nhiều nhất chỉ được phép mắc lỗi mười lần, hơn nữa còn phải đáp ứng ba yêu cầu kỳ ba của Phong Bạch Tô, không thể bắn chết mấy con chim này.

Sau khi tiểu đội binh sĩ suy nghĩ cẩn thận, ai nấy sắc mặt đều trở nên rất khó coi.

Này chính là hình thức huấn luyện địa ngục! Căn bản không xem các nàng là người mà! Người thường sao có thể làm được điều này chứ?

Nhưng dù trong lòng các nàng có sông cuộn biển gầm đến thế nào, hiện tại cũng chỉ có thể căng da đầu đi làm.

Bất quá, trong lòng mọi người đối với Phong Bạch Tô càng thêm nghiến răng nghiến lợi, cái tên này chính là ma quỷ!

Lúc này trong rừng đã biến thành một cuộc hỗn chiến, các loại mũi tên nhọn đan chéo nhau trong bóng cây phát ra từng đợt tiếng xé gió.

Phong Bạch Tô cưỡi ngựa nhỏ đứng ở bên ngoài Thương Thúy Lâm. Đột nhiên, một đạo lãnh quang sắc bén hướng tới nàng bắn lại đây, nàng nhắm mắt nghiêng đầu tránh thoát, ngón trỏ cùng ngón giữa l*иg vào nhau, động tác nhẹ nhàng ưu nhã kẹp lấy mũi tên dài bên tai.

Lông mi nhỏ dài run run, chậm rãi mở đôi mắt liễm diễm.

Nhìn mũi tên nhọn tản ra ánh sáng lạnh trong tay, nàng không khỏi hơi nhướn mày.

Sau đó thuận tay đem mũi tên nhọn bay sai hướng này nhét vào bao đựng tên treo trên lưng ngựa.

Trong lòng không chút để ý nghĩ: Xem ra đám gia hoả bên trong có chút nóng nảy, liệu nàng có nên xen vào không?

——

Cách Phong Bạch Tô không xa, một vài lang nhi trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện ở nơi này.

Ngụy Kinh Mặc nhìn Thẩm Nhược dẫn đầu, mi hơi chau, tiếng nói thanh thúy như ngọc thạch nhàn nhạt mở miệng: “Biểu ca, chúng ta vẫn nên trở về thôi, nơi này quá nguy hiểm.”

Hôm nay Thẩm Nhược phái người đến Trấn Bắc Vương phủ gửi thiệp mời, rủ Ngụy Kinh Mặc cùng ra ngoài đạp thu.

Thẩm Khác nghĩ sau khi nhi tử lành bệnh vẫn luôn buồn ở trong phòng, cho nên muốn để hắn ra ngoài giải sầu tụ tập với các lang nhi cùng trang lứa.

Nghe Ngụy Kinh Mặc nói xong, một quý công tử bên cạnh cũng mở miệng khuyên can: “Đúng đó, chúng ta trở về đi, ta nghe mẹ ta nói đây là nơi nhóm quân binh của Kinh Kỳ Doanh huấn luyện, chúng ta không nên đến gần.”

Thẩm Nhược nhìn mấy người muốn rút lui, lại ai nha một tiếng: “Các ngươi làm sao mà lá gan nhỏ như vậy, ta đương nhiên biết đây là nơi Kinh Kỳ Doanh huấn luyện nên mới muốn tới. Các ngươi không muốn xem tư thế oai hùng của các tướng sĩ khi huấn luyện sao?”

Đừng nhìn Thẩm Nhược xuất thân nho lâm thế gia, diện mạo cũng là dịu dàng đoan chính thanh nhã, nhưng hắn từ nhỏ đã đặc biệt sùng bái những tướng quân oai hùng. Khi còn nhỏ thích quấn lấy hai biểu tỷ Trấn Bắc Vương phủ xem các nàng ở võ trường thượng luyện võ. Trưởng thành rồi vẫn không thay đổi, thường lén chạy tới bên này quan sát nhóm binh sĩ huấn luyện.

Hắn không thèm để ý tiếp tục nói: “Yên tâm đi, sẽ không có nguy hiểm đâu, ta có thể đảm bảo với các ngươi, nơi này ta tới rất nhiều lần rồi, chưa từng phát chuyện ngoài ý muốn nào, các ngươi cứ yên tâm!”

Mấy tiểu công tử thấy bộ dáng hắn nói thề son sắt cũng có chút động lòng.

Rốt cuộc kiều lang mến mộ anh hùng, tuổi tác như hoa như ngọc như bọn họ, xuân tâm vừa mới nảy mầm, ngưỡng mộ các tướng sĩ bảo vệ quốc gia cũng thực bình thường.

Dường như bị hắn nói cho đả động, trong mắt mấy quý công tử xẹt qua tò mò, mặt mang theo nét ngượng ngùng gật gật đầu.

Thẩm Nhược thấy vậy, ánh mắt chuyển qua tới lại dừng trên người Ngụy Kinh Mặc, đôi mắt chờ đợi nói: “Biểu đệ, đệ xem chúng ta tới cũng tới rồi, xem một cái được không? Xem một cái chúng ta liền đi.”

Ngụy Kinh Mặc thấy bộ dáng khẩn cầu của hắn đáng thương vô cùng, trong lòng xẹt qua mạt nhàn nhạt bất đắc dĩ, cuối cùng nhìn hắn gật đầu: “Thế thì đi.”

Nghe vậy Thẩm Nhược lập tức nhỏ giọng hoan hô, mang theo mấy người đi vào Thương Thúy Lâm.
« Chương TrướcChương Tiếp »