Chương 11: Kết thúc

Thời gian từng chút một trôi qua, mặt trời chính ngọ đã bắt đầu nghiêng về phía tây.

Thi đấu trên diễn võ trường vẫn như cũ chưa phân thắng bại.

Phong Bạch Tô khí định thần nhàn đứng trong sân, vạt áo màu hồng đào tung bay, giữa trán sạch sẽ, hơi thở vững vàng, bình tĩnh đứng đối diện nữ nhân dáng người cường tráng giao phong qua lại.

Lại xem nữ nhân cường tráng đối diện nàng, lúc này đã mệt đầy đầu, mồ hôi như hạt đậu không ngừng từ hai bên thái dương chảy xuống, khuôn mặt đỏ bừng, lưng áo ướt đẫm một mảng lớn. Nàng ta giương miệng thở hổn hển, tay chân bủn rủn vô lực, nắm đấm tung ra mang theo vài phần yếu ớt.

Hai bên rõ ràng chênh lệch thực lực lại cường ngạnh ở diễn võ trường kéo một canh giờ còn không phân thắng bại.

Nhóm quân binh xem chiến phía dưới chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm buồn bực, mắt nhìn về phía Phong Bạch Tô như muốn xuyên thủng nàng.

Nào có chuyện chơi đùa người khác như vậy? Nàng rõ ràng chính là vũ nhục đối thủ!

Dưới bóng cây, Ngụy Vân thấy Phong Bạch Tô còn hứng thú mà ngươi một quyền ta một chưởng khoa tay múa chân, rất có một tư thế muốn đánh tới thiên hoang địa lão, gân xanh giữa trán không kìm được mà giật liên hồi.

Vẻ mặt nàng ta âm trầm đứng lên, nhìn Phong Bạch Tô trên đài, trầm giọng nói: “Được rồi! Luận võ hôm nay đến đây là kết thúc, về sau Thất điện hạ chính là một thành viên của Kinh Kỳ Doanh, ai không phục, lần sau tái chiến!”

Lời nói nghe như có vài phần nghiến răng nghiến lợi bên trong.

Ngụy Vân vung tay áo dài, xoay người đi vào trong doanh trướng, sợ nhìn Phong Bạch Tô nhìu thêm chút nữa sẽ nhịn không được mà đập nàng một trận.

Sau khi cuộc tỷ thí tuyên bố chấm dứt, Phong Bạch Tô lập tức thu nắm đấm, lui về phía sau ba bước, đối diện nữ nhân chắp tay nói: “Đa tạ.”

Thấy vậy, nữ tử cường tráng bị bắt dừng tay, nhịn không được hung hăng cắn chặt khớp hàm.

Bị nàng ở trên diễn võ đài trêu đùa thời gian dài như vậy, làm tất cả lý trí trong đầu nàng ta biến mất hầu như không còn, cái gì thân phận địa vị cũng không rảnh lo.

Nhìn Phong Bạch Tô gằn từng chữ một buông lời hung ác nói: “Ngươi đừng đắc ý! Ngày mai chúng ta tái chiến, ta sẽ đem ngươi đánh quỳ xuống đất xin nãi nãi tha mạng!”

Nghe vậy Phong Bạch Tô có lệ nhìn nàng ta cười cười, thanh âm tản mạn nói: “Thế chúc ngươi thành công.”

Dứt lời, lại nàng ta nói cố lên.

Sau đó, tay phải ấn bên cạnh mép diễn võ đài, từ trên đài nhảy xuống, xuyên qua đám người chậm rì rì đi về trước.

Chỉ để lại nhóm quân binh ở diễn võ trường nhìn bóng dáng nàng nghiến răng nghiến lợi.

——

Sau khi trở lại hoàng cung, Phong Bạch Tô liền chui lên giường ngủ.

Đã lâu rồi không vận động như vậy, trong khoảng thời gian ngắn nàng còn có chút không thích ứng.

Thông Bạch nhìn điện hạ nhà mình trở về, trong lòng vừa vui mừng vừa đau lòng.

Vui mừng chính là điện hạ vào được Kinh Kỳ Doanh, đau lòng vì nàng nhất định đã chịu không ít khổ ở Kinh Kỳ Doanh hôm nay.

Nàng ta thả nhẹ bước chân chậm chạp đi ra ngoài, phân phó nữ hầu canh giữ ngoài cửa đến phòng bếp nhỏ phân phó một tiếng bảo các nàng phải luôn giữ nóng đồ ăn, như vậy chờ điện hạ tỉnh lại là có thể ăn được bữa cơm nóng.

Trong lúc đó, bên Phất Liễu Điện đã cử người tới vài lần, đều là Liễu quý quân dò hỏi sự tình của Phong Bạch Tô, nhưng thấy nàng vẫn luôn không tỉnh, lại đành phải đi về trước.

Thẳng đến khi mặt trời xuống núi, Phong Bạch Tô cuối cùng tỉnh lại.

Vừa có động tĩnh, Thông Bạch vòng qua bình phong đi đến: “Điện hạ, ngài rốt cuộc đã tỉnh! Quý quân lo lắng đã sai người tới mấy lần rồi.”

Phong Bạch Tô chậm rãi ngồi dậy, mắt đào hoa lúc này vẫn còn sót lại buồn ngủ, thoạt nhìn lười lười nhác nhác.

Tiếng nói nghe có chút khàn khàn: “Giờ nào đây?”

Thông Bạch lập tức trả lời: “Điện hạ, đã giờ Dậu.”

Nói rồi, nàng ta lại hỏi tiếp một câu: “Có cần truyền người ở phòng bếp chuẩn bị thiện không?”

Phong Bạch Tô đứng dậy xuống giường, phủ thêm áo ngoài treo trên giá áo bên cạnh rồi bước ra ngoài: “Không cần, bổn điện đi Phất Liễu Điện dùng bữa.”

Nghe vậy Thông Bạch vội vàng đi theo phía sau nàng.

Hai người mới vừa vào Phất Liễu Điện, cung hầu chờ ở cửa sau khi thấy Phong Bạch Tô đến liền hớn hở chạy vào nội điện báo tin.

“Quý quân, thất điện hạ tới!”

Chờ đến Phong Bạch Tô bước lên bậc thang, một thân ảnh uyển chuyển từ trong nội điện đi ra, chính là Liễu quý quân.

Ông thấy Phong Bạch Tô, khuôn mặt đẹp lập tức treo lên nụ cười, giữ chặt tay nàng bước vào trong đi: “Tô Tô mau vào đây! Bồi quân phụ dùng bữa.”

Phong Bạch Tô cũng không tránh tay ông mà thuận theo lực đạo của ông bước vào trong điện.

Người hầu hạ trong điện thấy hai người tiến vào thì vội vàng thêm một đôi chén đũa đặt lên bàn.

Liễu quý quân lôi kéo Phong Bạch Tô ngồi xuống, nhịn không được nhìn ngắm khuôn mặt nàng vài lần, càng nhìn hốc mắt càng đỏ hoe.

Phong Bạch Tô thấy vậy, nháy mắt trong lòng một trận bất đắc dĩ, nắm tay của ông nhẹ giọng hỏi: “Phụ quân làm sao thế? Đang êm đẹp như thế nào lại muốn khóc?”

Liễu quý quân rút ra khăn lụa bên hông, nhẹ lau khóe mắt, thanh âm mềm mại: “Bệ hạ cũng thật là, vì sao cho con vào cái nơi bỏ đi như Kinh Kỳ Doanh? Chỉ có thời gian một ngày thôi mà con ta tiều tụy đi nhiều, phụ quân làm sao mà không thương tâm khổ sở?”

Liễu quý quân hoàn toàn là hình mẫu nam nhi tiêu chuẩn được dưỡng thành trong xã hội nữ tôn, tính tình mềm mại nhút nhát, tâm tính lại đơn thuần, trừ bỏ quan tâm đến những thứ ăn mặc bên ngoài của nữ nhi cũng không nghĩ được nhiều mặt khác.

Phong Bạch Tô không ít lần ở trong lòng cảm thán: Phụ quân nàng có thể sinh tồn trong cái hoàng cung ăn thịt người này, có khả năng là vì không được sủng ái đi! Bằng không với tính cách đơn thuần mềm yếu như ông ấy, sợ là đã sớm bị âm mưu quỷ kế trong hậu cung nuốt chửng rồi!

Nàng giơ tay rút khăn lụa trong tay ông, nhẹ nhàng thay ông lau nước mắt, ôn thanh trấn an nói: “Phụ quân chớ có nghĩ nhiều, ngài còn không biết tính tình của con à, làm sao lại để chính mình chịu tội chịu khổ? Ngài an tâm đi! Chăm sóc tốt cho bản thân, ngài tốt thì nữ nhi hết thảy đều tốt.”

Liễu quý quân bị lời ngon tiếng ngọt của nàng dỗ dành nở nụ cười, nước mắt cũng không còn chảy nữa.

Xem bộ dáng nàng mồm miệng ngọt ngào như vậy, mắt đẹp nhịn không được trừng mắt nhìn: “Ngươi nếu thật sự muốn cha tốt, vậy nhanh cưới phu nạp thị cho cha, để cha sớm được bế cháu gái còn tốt hơn.”

Phong Bạch Tô thấy ông lại nhắc tới chuyện này, có chút vô tội nhìn ông chớp chớp mắt: “Phụ quân ngài làm sao lại nhắc đến chuyện này? Không phải nữ nhi còn chưa tới tuổi cưới phu sao?”

Liễu quý quân lại không nghe nàng biện minh: “Chính phu có thể không cưới, cưới một sườn phu cũng được! Lại không được thì nạp một tiểu thị. Con nói cho phụ quân xem con thích bộ dạng tính cách gì, ngày mai phụ quân đi tìm cho con.”

Phong Bạch Tô lại bị làm cho to đầu, cười gượng gạo: “Không vội không vội…”

Liễu quý quân thấy nàng lại có bộ dáng đối phó cho có lệ thì thực sự có chút nóng nảy.

Hốc mắt vừa mới khô lại hồng nhuận lên, sắc mặt đau khổ: “Tô Tô, con chẳng lẽ thực sự có bệnh kín gì à? Con nói cho phụ quân, chúng ta ngày mai sẽ đi trị!”

Rõ ràng là ở độ tuổi huyết khí phương cương, nữ tử nhà khác hận không thể mỗi ngày đều ngủ bên ôn nhu hương, vì sao đến lượt Tô Tô nhà ông thì kháng cự nam nhi, lại không phải ngườitu hành trong chùa miếu, sao lại ít ham muốn như vậy?

Phong Bạch Tô thấy ông càng nói càng thái quá, tự đem bản thân dọa rớt nước mắt.

Nàng nhịn không được đầy đầu hắc tuyến: “Phụ quân đừng suy nghĩ linh tinh nữa! Thân thể của nữ nhi rất tốt, không cần tìm thầy trị bệnh!”

Dứt lời thấy Liễu quý quân còn muốn mở miệng, nàng vội vàng đứng dậy cáo từ: “Ngày mai nữ nhi còn muốn đi Kinh Kỳ Doanh, không ở lại bồi ngài được! Lần sau lại đến xem ngài.”

Nói xong liền gọi Thông Bạch, xoay người bước nhanh ra ngoài cửa.

Liễu quý quân còn chưa kịp nói cái gì, nàng đã chạy mất dạng.

Thấy vậy ông đành ngồi trở lại vị trí nhưng mày đẹp vẫn hơi chau có chút ưu sầu.

Bán Hạ hầu hạ bên người thấy vậy, lập tức cúi người khuyên nhủ: “Quý quân cũng đừng nghĩ quá nhiều, điện hạ còn không thông suốt, không nhận ra được sự tốt đẹp của lang nhi thôi.”

Liễu quý quân nghe vậy nhịn không được khẽ thở dài một tiếng: “Cũng không biết Tô Tô vì sao lại chán ghét nam tử như thế, may mắn ta cho người thả ra chút chuyện phong lưu cho nàng, bằng không để những người đó biết nữ nhi của ta ở tuổi này vẫn là đồng tử thân, chẳng phải là chọc người chê cười?”

“Bán Hạ”, ông đột nhiên nhẹ gọi một tiếng: “Ngươi ngày mai chọn mấy cung hầu đưa đến Thanh Phong điện. Vũ mị, thanh thuần, chọn nhiều mấy người. Ta không tin, mỗi ngày đối mặt với lang nhi mỹ mạo như vậy nàng sẽ không động tâm.”

Bán Hạ lập tức thấp thấp lên tiếng: “Vâng, quý quân.”

Phong Bạch Tô lúc này còn không biết ngày mai trong điện của nàng lại nhiều thêm mấy lang nhi xinh đẹp, Sau khi nàng mang theo Thông Bạch trốn khỏi Phất Liễu Điện, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thông Bạch thấy nàng một bộ biểu tình nghĩ mà sợ, trong lòng có chút buồn bực: “Điện hạ, sao ngài lại chán ghét nam tử như thế chứ?”

Quá phí hoài thanh danh phong lưu của nàng!

Nàng ta nhỏ giọng lầu bầu: “Lang nhi thật tốt! Thơm tho mềm mại, không bằng ngài nằm trên giường cứng ngắc cả ngày sao?”

Thông Bạch đặc biệt hâm mộ những nữ tử đã có phu lang, chỉ là nàng ta mỗi ngày đều ở bên thịnh thế mỹ nhan như điện hạ, mặc dù có lang nhi nhìn qua, cũng là nhìn điện hạ nhà nàng, cố tình điện hạ nhà nàng đối với lang nhi lại khinh thường nhìn lại.

Nghĩ đến đây ánh mắt nàng ta nhịn không được có chút u oán.

Phong Bạch Tô có vẻ mặt hiếm lạ nhìn nàng ta, khó hiểu nói: “Bổn điện khi nào nói chán ghét nam tử?”

Nàng chỉ đơn giản là không muốn tới gần đám nam nhân hoa hòe lộng lẫy mà thôi!

Một người ăn cơm rất ngon, làm gì phải nghĩ không thông chia đồ ăn cho người khác.

Hiển nhiên là nàng đã quên, lấy thân phận thất hoàng nữ của nàng, ai lại có lá gan cùng nàng chia đồ ăn? Trừ khi nàng tự mình đồng ý.

Thông Bạch nhìn nàng yên lặng không còn gì để nói, nghĩ thầm: Ngài thế này mà còn chưa tính chán ghét nam tử? Nhắc tới hai chữ nam tử đã hận không thể một bước nhảy thành ba thước xa. Không biết còn tưởng rằng con rệp gì đó đấy?

Nàng ta mặt vô biểu tình trả lời: “Ngài chưa từng nói.”

Nghe vậy Phong Bạch Tô quay đầu lại nhìn nàng ta một lần nữa, cứ cảm thấy ngữ khí của nàng ta có chút không đúng.

——

Sáng ngày hôm sau, trước khi Phong Bạch Tô đi Kinh Kỳ Doanh thì tới Thái Võ Điện trước thỉnh an nữ hoàng.

Mới vừa bước vào trong điện liền thấy Phong Bạch Vi, Phong Bạch Anh, Phong Bạch Chỉ đều ở đây.

Nàng nhẹ nhướng mày, nhìn nữ hoàng ở vị trí cao nhất hành lễ nói: “Nhi thần bái kiến mẫu hoàng.”

Nữ hoàng nâng mí mắt lên liếc nàng một cái, trầm giọng mở miệng: “Đứng lên đi.”

Phong Tô Bạch lúc này mới đứng dậy, cùng Phong Bạch Vi các nàng ba người đứng cùng nhau.

Thấy trên người nàng một thân áo gấm đỏ, ánh mắt nữ hoàng trầm xuống, thanh âm không phập phồng mở miệng: “Nghe nói hôm qua ngươi tới Kinh Kỳ Doanh tỷ võ với quân tướng trong đó?”

Nghe vậy Phong Bạch Tô thành thật trả lời: “Đúng vậy mẫu hoàng, nhi thần xác thật có tỷ võ.”

Nữ hoàng lại tiếp tục hỏi: “Trẫm còn nghe nói ngươi thắng?”

Lời này vừa nói ra ánh mắt của Phong Bạch Vi và hai người còn lại cũng dừng trên người Phong Bạch Tô, còn ẩn ẩn mang theo tâm tình xem náo nhiệt.

Phong Bạch Tô thành thật trả lời: “Thật sự là thắng.”

“Hừ!”

Ai ngờ vừa dứt lời nữ hoàng ở chủ vị liền không nhịn được hừ lạnh một tiếng.

Thanh âm lãnh lệ: “Thắng? Thắng một tiểu binh? Người thứ hai lên sân đấu đã đánh không lại? Ngươi cũng không biết xấu hổ mà nói ra? Trẫm còn thấy xấu hổ thay ngươi!”

Phong Bạch Tô lại lẩm bẩm lầm bầm nhỏ giọng nói: “Thắng một người cũng là thắng mà.”

“Ngươi nói cái gì?”

Thấy nàng rũ đầu nhỏ giọng nói thầm điều gì đó, trong lòng nữ hoàng giận dữ: “Xem ra ngươi còn không phục? Như thế nào, đánh bại một người khiến cho ngươi tìm không thấy phương hướng? Ngươi nhìn một thân này của ngươi xem, giống đi quân doanh sao?”

Mặt bà âm trầm, phẫn nộ quát: “Lăn trở về đem bộ đồ này của ngươi thay ra cho trẫm! Trẫm đã ra lệnh cho Trấn Bắc Vương để nàng ta tẩy đi một thân khí chất không tốt này của ngươi! Lại làm trẫm mất mặt xấu hổ ở bên ngoài, ngươi xem trẫm có lột da ngươi không!”

Như thể là khó thở, nói xong, bà nhịn không được ho khan.

Cung hầu đứng hầu hạ bên cạnh bị doạ, vội vàng ở phía sau vỗ lưng cho bà.

Bên cạnh, ba người Phong Bạch Vi cũng khẩn trương nhìn nữ hoàng: “Mẫu hoàng, ngài không sao chứ?”

Sau khi nữ hoàng đã bình ổn lửa giận trong lòng, thấy Phong Bạch Tô còn đứng như khúc gỗ ở dưới đó, bà có chút đau mắt, quát: “Còn không mau cút cho trẫm!”

Phong Bạch Tô cũng không nghĩ tới nữ hoàng sẽ tức giận như vậy, ít nhiều có chút vô tội nhéo nhéo ngón út, lúng ta lúng túng nói: “…… Nhi thần cáo lui.”

Sau đó xoay người rời khỏi Thái Võ Điện.