Chương 10: Tỷ thí

Kinh Kỳ Doanh

Ngụy Vân vào doanh trướng, mới vừa ngồi xuống liền nghe được thân vệ bên người nói: “Vương gia, thánh chỉ vừa truyền đến! Chức phó tướng giao cho thất hoàng nữ điện hạ.”

“Ồ?”

Ngụy Vân nhẹ nhấc mày, đúng là có chút ngoài ý muốn.

Nàng ta không tiếp xúc nhiều với thất hoàng nữ, chỉ nghe qua vài lời đồn đại. Trong những lời đồn đều nói thất hoàng nữ phong lưu phóng đãng, là kẻ ăn chơi trác táng, không sợ trời không sợ đất.

Nữ hoàng lần này lại giao nhiệm vụ này cho nàng làm Ngụy Vân bất ngờ.

Nàng ta còn tưởng rằng sẽ giao cho người có tính cách thay đổi lớn gần đây, ngũ hoàng nữ Phong Bạch Vi.

Cúi đầu gấp cuộn binh thư trong tay lại, nàng ta hứng thú mở lời phân phó: “Chờ thất hoàng nữ đến đây thì dẫn thẳng tới trướng của bổn vương.”

Thân vệ vội vàng cúi đầu đáp: “Rõ, Vương gia.”

Sau đó liền lui ra ngoài.

Phong Bạch Tô cưỡi một con ngựa cái nhỏ nhắn dịu ngoan màu đỏ thẫm chậm rì rì đi vào doanh trại.

Mới vừa tiến vào đã lập tức hấp dẫn sự chú ý của nhóm quân binh đang tập thể dục buổi sáng trong quân doanh.

Mọi người thấy nàng một thân hoa phục màu hồng đào, bộ dáng diễm lệ, cưỡi trên lưng một con ngựa nhỏ, vừa thấy chính là con cháu nhà quyền quý được nuông chiều từ bé, hoàn toàn không hợp với quân doanh trang nghiêm thiết huyết của bọn họ.

Nhóm quân binh ngày qua ngày đều ở trong quân doanh huấn luyện, tự nhiên cũng không quen biết Phong Bạch Tô, càng không biết thân phận của nàng.

Nhìn thấy bộ dáng này của nàng, một đám thô kệch máu nóng lập tức nhăn mày.

“Đây là quý nữ nhà ai? Làm thế nào lại chạy đến Kinh Kỳ Doanh chúng ta?”

“Chẳng lẽ lại là một người đánh cuộc thua? Xông vào nơi này của chúng ta thử thách lòng can đảm?”

“Nàng lớn lên hệt như mấy tên tiểu bạch kiểm vậy, so với nam nhân trông còn yếu đuối hơn, nhìn thấy chúng ta không chừng bị dọa cho quỳ khóc!”

“Ha ha ha, ngươi đúng là biết cách so, không hổ là người từng đọc sách mấy ngày!”

Mọi người nhìn về phía Phong Bạch Tô đều có ánh mắt khinh miệt lại chế giễu, trên miệng thì âm dương quái khí trêu đùa.

Các nàng là đám đại nương không quen nhìn đám con cháu được nuông chiều từ bé, bản lĩnh không có cũng chỉ có thể lấy cái vẻ bề ngoài nhân mô cẩu dạng đi lừa tiểu nam hài.

Phong Bạch Tô như không nghe được mọi người cười nhạo, thân mình lười nhác ngồi trên lưng con ngựa đỏ dương dương tự đắc.

Khi thân vệ đến thì nhìn được dáng vẻ này của nàng.

Đầu tiên nàng ta nhịn không được nhíu mày, tiếp theo nhìn nhóm quân binh trên đất trống quát lớn một câu: “Yên lặng!”

Chúng quân đều biết nàng ta là thân vệ bên người Trấn Bắc Vương nên không dám bất kính, lập tức nghiêm túc, tiếp tục tập thể dục buổi sáng.

Thấy vậy lúc này thân vệ mới lướt qua các nàng đi đến trước mặt Phong Bạch Tô hành lễ: “Mạt tướng tham kiến thất điện hạ.”

Không đợi Phong Bạch Tô đáp lại, không mặn không nhạt tiếp tục nói: “Thỉnh thất điện hạ đi theo mạt tướng, vương gia đã ở trong trướng chờ.”

Phong Bạch Tô thấy biểu tình nàng ta lạnh nhạt, nhẹ nhấc mi, xoay người xuống ngựa.

Thấy nàng ta đã đi trước, thanh âm nàng khinh mạn nói: “Con ngựa đỏ này của bổn điện được an trí như thế nào đây? Cần phải hầu hạ nó cho cẩn thận, đây chính là toạ kỵ yêu quý của bổn điện.”

Thân vệ nghe được nàng nói thì quay lại nhìn, ánh mắt dừng lại trên thân con ngựa nhỏ, nhịn không được lại nhíu mày.

Một con ngựa con yếu ớt như vậy cũng chỉ có mấy tiểu nam tử khuê phòng thích.

Nàng ta chuyển ánh mắt trở lại trên người Phong Bạch Tô, thấy nàng một bộ bất cần đời, ánh mắt lại nhịn không được lạnh hơn vài phần, lời nói ra phảng phất mang theo tầng sương lạnh: “Thất điện hạ yên tâm, con ngựa nhỏ này của ngài tuyệt đối được an trí cẩn thận, sẽ không để mấy chiến mã trong quân doanh doạ cho nó sợ.”

Giọng nói rơi xuống tràn đầy trào phúng cùng châm chọc, biểu lộ chướng mắt Phong Bạch Tô.

Phong Bạch Tô lại không cảm thấy lời nàng ta nói khó nghe, thậm chí mắt đào hoa còn hiện lên nét sung sướиɠ: “Vậy đa tạ tướng quân, dù sao tiểu hồng mã này của bổn điện cũng rất quý giá.”

Thân vệ không nghĩ tới nàng lại không biết xấu hổ như vậy, sắc mặt nhất thời khó coi.

Không muốn tiếp tục tranh cãi với nàng nữa, nàng ta lạnh lùng mở miệng: “Thất điện hạ vẫn nên mau đi, Vương gia sợ là phải đợi đến không kiên nhẫn.”

Dứt lời lại không muốn nói nhiều thêm một câu, xoay người đi nhanh về trước.

Phong Bạch Tô nhìn bóng lưng lạnh lẽo của nàng ta, đôi mắt nhẹ cong cong, đối với biểu hiện của bản thân rất vừa lòng.

Ừm, theo cách này hẳn là không đến mấy ngày nữa nàng có thể trở về rồi nhỉ?

Một bên nghĩ như vậy trong lòng, một bên thong thả ung dung dạo bước về phía trước.

Thân vệ rất nhanh đã dẫn nàng tới trước doanh trướng, nàng ta thông báo một tiếng với người trong trướng.

Phong Bạch Tô nghe được một thanh âm trầm thấp từ bên trong truyền ra: “Vào đi.”

Nghe vậy Phong Bạch Tô cất bước đi vào.

Mới vừa vào đã thấy Ngụy Vân ngồi sau bàn làm việc.

Lúc này nàng ta đang rũ mắt, khuôn mặt kiên nghị nghiêm túc, mày kiếm sắc bén hơi cau lại, mặc dù lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, Phong Bạch Tô vẫn có thể cảm nhận được một thân sát khí của nàng ta.

Không hổ danh là Trấn Bắc Vương xông ra từ núi thây biển máu, khí thế cả người thế kia xác thật không người nào có thể kháng cự!

Cũng không biết là nàng ta cố ý hay vô tình mà không nghe được tiếng bước chân tiến vào doanh trướng, để Phong Bạch Tô đứng ở nơi đó chờ.

Phong Bạch Tô không khỏi hơi nhấc mày, một chút cũng không khách khí với nàng ta, tùy ý ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

Nàng cũng không vội mở miệng nói chuyện, cầm lấy chung trà trên bàn đổ ra một ly trà nguội, ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng nâng lên uống chậm.

Một chén trà nhỏ qua đi, Ngụy Vân ngồi sau bàn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, giống như bây giờ mới phát hiện Phong Bạch Tô đang ngồi trong trướng.

Ánh mắt nàng ta có chút sắc bén, trầm giọng nói: “Thất điện hạ.”

Phong Bạch Tô thấy vậy buông chung trà trong tay, đứng dậy chắp tay có lệ: “Trấn Bắc Vương.”

Ngụy Vân thấy nàng như thế, ánh mắt không tự giác bỏ thêm một tầng uy áp, như mũi tên nhọn quét qua nàng.

Vốn tưởng rằng vị hoàng nữ ăn chơi trác táng này sẽ bị dọa sợ, lại thấy nàng như không phát hiện, vẫn như cũ cà lơ phất phơ đứng đó, bộ dáng có thể nói là kiêu ngạo đến cực điểm.

Thấy vậy đôi mắt đen sắc bén của nàng ta không khỏi híp lại, anh mắt dừng trên người Phong Bạch Tô còn có thêm ý vị thâm trường.

Vị thất điện hạ trong lời đồn là cái bao cỏ ăn chơi này quả thật có vài phần ý tứ……

Ngụy Vân tựa lung vào ghế, nhìn nàng thong thả mở miệng: “Thất điện hạ nếu đã vào Kinh Kỳ Doanh thì phải phục tùng quy củ bổn vương, Kinh Kỳ Doanh không thịnh hành cái gì mà so địa vị quyền thế, chỉ có nắm đấm mới là lớn nhất. Thất điện hạ nếu làm phó quan của Kinh Kỳ Doanh tự nhiên cũng không ngoại lệ, chỉ có đánh bại các nàng mới có thể chân chính khiến các tướng sĩ Kinh Kỳ Doanh tin phục, mới được tính là chân chính gia nhập Kinh Kỳ Doanh này.”

“Nếu không”, giọng nói nàng ta thay đổi, thanh âm lạnh lùng: “E là phải mời điện hạ quay về theo đường cũ.”

Nàng ta nói xong, thấy trong mắt đào hoa của Phong Bạch Tô dường như hơi loé thì lại híp mắt lạnh giọng bổ sung một câu: “Bổn vương khuyên thất điện hạ nghiêm túc đối mặt, luận võ trong quân doanh không phải là con nít chơi đồ hàng, bị thương chết đều có khả năng.”

Lời này của nàng ta có thâm ý, môi đỏ của Phong Bạch Tô nhẹ cong, không để ý trả lời: “Đây là dĩ nhiên, bổn điện nhất định toàn lực ứng phó.”

——

Tin tức thất hoàng nữ gia nhập Kinh Kỳ Doanh muốn luận võ nháy mắt truyền khắp toàn bộ trên dưới Kinh Kỳ Doanh.

Đặc biệt là đám quân binh tập thể dục buổi sáng hôm nay, càng là nhiệt tình báo danh, gấp không chờ nổi muốn đem tiểu bạch kiểm này đè trên mặt đất cọ xát.

Chính ngọ* đúng là lúc mặt trời gắt nhất, mặc dù đã vào thu nhưng vẫn phơi người đến nóng rát như cũ.

(*) Giữa trưa

Lúc này xung quanh diễn võ trường vây đầy người, trong ánh mắt tràn đầy nóng lòng muốn thử nhìn thân ảnh lười biếng trên võ đài.

Ngụy Vân đứng tại nơi râm mát của diễn võ trường, nhìn các tướng sĩ dưới sân trầm giọng tuyên bố: “Tất cả tướng sĩ nghe lệnh! Phàm là người không phục đều có thể lên đài tỷ thí, thẳng đến khi người khiêu chiến cuối cùng xong, trận luận võ mới tính là kết thúc!”

Lời này vừa nói ra, nháy mắt khiến nhóm binh tướng phía dưới hưng phấn.

Này chẳng phải là đang nói, bất kỳ người nào không phục đều có thể lên đánh người một trận sao?

Quả nhiên, luận tàn nhẫn độc ác thì phải xem Trấn Bắc Vương!

Trên đài, nụ cười của Phong Bạch Tô cứng lại khi nghe Ngụy Vân nói ra hai câu cuối cùng.

Nàng ta có ý gì thế? Cái gì gọi là người cuối cùng khiêu chiến xong luận võ mới tính kết thúc?

Phía dưới có hơn hai trăm người, mỗi người đi lên bem nàng một trận, chẳng phải nàng sẽ tiêu đời luôn à?

Tươi cười trên mặt Phong Bạch Tô dần dần biến mất, nhìn Ngụy Vân nơi xa hơi hơi mỉm cười nhìn nàng, trong lòng nàng không khỏi cười khổ.

Mẹ kiếp, nữ nhân này đủ tàn nhẫn!

Kế hoạch đánh thua rồi cút về cung trong lòng nàng trực tiếp ngỏm củ tỏi, thành công làm tâm tình sung sướиɠ của Phong Bạch Tô hậm hực.

Nhìn đến tiểu binh thứ nhất xông lên, mắt đào hoa có chút khó chịu nheo lại.

Không chờ người nữ nhân đến gần, Phong Bạch Tô trực tiếp vươn chân dài “phanh” một tiếng, một chân đem người đạp xuống!

Nháy mắt phía dưới vang lên một trận hút khí.

Diễn Võ Trường vừa rồi còn ồn ào không ngừng nháy mắt an tĩnh hẳn.

Ngụy Vân nhìn đến một chân gọn gàng lưu loát này của nàng, mày kiếm nhịn không được nhướn lên.

Phong Bạch Tô đứng trên diễn võ đài nhìn nữ nhân sắc mặt tái nhợt bị nàng đá ra bên ngoài, môi đỏ câu lên: “Xin lỗi, không cẩn thận không khống chế được lực đạo, ngươi không sao đấy chứ?”

Nữ nhân nhìn bộ dáng nàng cười tủm tỉm, chỉ cảm thấy nàng đang không tiếng động cười nhạo nàng ta.

Nàng ta chịu đựng bụng đau nhức, cắn răng trả lời: “Đa tạ thất điện hạ quan tâm, mạt tướng không có việc gì.”

Nghe vậy Phong Bạch Tô không để ý ừ nhẹ, mắt khẽ đảo qua mọi người, không chút để ý mở miệng nói: “Còn có ai muốn bị đánh thì động tác nhanh lên, bổn điện còn phải về ăn cơm nữa.”

Thái độ kiêu ngạo khıêυ khí©h nháy mắt làm nhiều người tức giận!

Tuy rằng một chân vừa rồi của nàng xác thật sạch sẽ lưu loát, nhưng cũng bởi vì vị tiểu binh kia khinh địch mới có thể bị nàng đá trúng.

“Ta tới!”

Giọng nói thô vang lên từ bên dưới, một nữ nhân thân hình cao lớn cường tráng bước lên diễn võ đài.

Cả người nàng ta là cơ bắp rắn chắc, quần áo dày rộng cũng không che được khối cơ bắp cuồn cuộn bên trong.

Khuôn mặt hung thần của nàng ta nhìn trừng trừng Phong Bạch Tô, trong ánh mắt tàn nhẫn như muốn hóa thành mũi tên nhọn bắn về phía nàng.

Lúc này Phong Bạch Tô đã bình tĩnh, lại khôi phục bộ dáng lười biếng ngày thường.

Mắt đào hoa liễm diễm phong tình lướt qua cơ bắp rắn chắc của nữ nhân, ánh mắt nàng có chút xuất thần.

Vì cuộc sống làm một con cá mặn một đi không trở lại thắp nén nhang.

Nữ nhân thấy nàng còn có thời gian phát ngốc, nháy mắt nổi trận lôi đình, lập tức vọt qua phía nàng.

Thân hình Phong Bạch Tô di chuyển cực nhanh, lướt qua nắm đấm lao tới lập tức đến vị trí phía sau nàng ta.

Mọi người ở đây cho rằng nàng sẽ bắt lấy cơ hội này đá nữ nhân xuống đài.

Kết quả nàng lại không nhúc nhích mà kiên nhẫn chờ đợi nữ nhân ổn định thân mình xoay người lại.

Thấy vậy ánh mắt mọi người nhìn về phía nàng có chút bị đè nén, chỉ cảm thấy một ngụm buồn bực nghẹn ở trong lòng không ra được.

Cách đó không xa, sau khi Ngụy Vân nhìn hành động của nàng cũng nhịn không được hơi nhíu mày.

Nàng lại đang chơi cái trò gì đây?

Trên diễn võ đài, Phong Bạch Tô lại một lần nữa sung sướиɠ cong môi đỏ.

Bởi vì nàng linh cơ chợt lóe, vừa nghĩ ra một biện pháp khắc phục tình hình.

Có lẽ mộng tưởng làm cá mặn của nàng còn có thể cứu được!