Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Tôn: Nam Chủ Trở Thành Phu Lang Của Ta

Chương 1: Phong Bạch Tô

Chương Tiếp »
Mùa thu ở Phượng Lăng là mùa đẹp nhất, nơi nơi đều là lá phong đỏ rơi!

Trong hoàng cung, Thanh Phong điện.

Phong Bạch Tô lười biếng nằm nghiêng ở trên giường, lật thoại bản trong tay đọc say xưa.

—— nữ tướng quân bá đạo cầm tù tiểu bạch thỏ.

Đôi môi mỏng đỏ thắm của nàng hơi hé ra, nhịn không được tấm tắc hai tiếng.

Quả nhiên thoại bản ngôn tình ở nữ tôn quốc nhìn kí©h thí©ɧ hơn!

“Điện hạ! Điện hạ!”

Lúc này một giọng nói trong trẻo truyền tới.

Thông Bạch chạy từ bên ngoài vào, nhìn Phong Bạch Tô đang nằm trên giường, mở miệng nói: “Điện hạ, ngũ điện hạ đã tỉnh! Phượng hậu truyền mệnh lệnh xuống, yến hội tuyển quân vẫn cử hành như cũ!”

Nửa tháng trước phượng hậu hạ phượng lệnh, tháng này tổ chức yến hội tuyển quân cho hoàng nữ. Yến hội lần này chủ yếu là tuyển chính quân cho nhị hoàng nữ còn chưa có phu, những hoàng nữ khác chưa đủ tuổi sẽ làm quen với các công tử ở Phượng Lăng thành trước.

Nhưng không may hai ngày trước Ngũ hoàng nữ cùng tứ hoàng nữ vì một hoa khôi đã xảy ra tranh chấp, không cẩn thận ngã từ lầu hai xuống, trực tiếp tiếp ngã đến vỡ đầu hôn mê.

Ngũ hoàng nữ do phượng hậu sinh ra, nhìn thấy nữ nhi vẫn luôn nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, nào còn có tâm tình tổ chức yến hội.

Vốn định trực tiếp hủy bỏ lần tuyển quân này, lại không ngờ ngũ hoàng nữ hôn mê suốt hai ngày đột nhiên tỉnh lại.

Trừ bỏ ký ức có chút hỗn loạn nhớ không rõ thì không có việc gì.

Thông Bạch nhịn không được nhỏ giọng nói thầm: “Mạng của ngũ điện hạ cũng thật lớn! Hôm qua mấy thái y còn đang sôi nổi lắc đầu, hôm nay lại đột nhiên tốt lên!”

Phong Bạch Tô nghe được lời nói của nàng ta cũng không có trả lời lại, vẫn lười biếng nằm ở trên giường nhìn thoại bản trong tay.

Tiểu nha đầu Thông Bạch làm sao biết đây không phải do ngũ hoàng nữ mạng lớn, mà là có một linh hồn từ thế giới khác tiến vào thân thể ngũ hoàng nữ.

Thế giới mà Phong Bạch Tô đang ở hiện tại thật ra là một quyển sách, sách tên là 《 nữ đế ký 》. Chủ yếu nói về một huấn luyện viên võ thuật ở hiện đại xuyên vào Phượng Lăng quốc, thế giới nữ tôn, trở thành hoàng nữ hoang đường háo sắc, yếu đuối vô năng, sau đó dùng tri thức lý luận cùng kỹ năng võ thuật ở hiện đại trở thành nữ hoàng, cưới về một phu lang kiều mỹ.

Sỡ dĩ Phong Bạch Tô biết chuyện này là bởi vì nàng cũng không phải người của thế giới này, quyển sách kia là tiểu thuyết nữ tôn nàng đọc ở kiếp trước.

Nàng đầu thai chuyển kiếp, có lẽ lúc đầu thai đã quên uống canh Mạnh bà nên mới có được ký ức hai đời.

Kiếp trước nàng là một sinh viên nghèo khó. Tuy rằng đầu óc thông minh, thường xuyên bị người hâm mộ gọi là học thần. Tên như nghĩa, chính là cái loại không học tập nhiều những vẫn có thể học giỏi!

Cho dù vậy cũng không thể không cúi đầu trước cuộc sống, mỗi ngày bận tất bật từ các loại thi đấu đến hoạt động câu lạc bộ chỉ vì kiếm lấy học bổng cùng tăng cường kỹ năng cá nhân để chính mình sống càng tốt hơn.

Sống 18 năm, tự làm chính mình trở thành một cỗ máy, mỗi ngày bôn ba chạy đi chạy lại.

Đời này nàng thành hoàng nữ ở nữ tôn quốc, không lo ăn không lo mặc, bên cạnh còn có người hầu hạ, quả thực là nàng nằm mơ cũng không mơ được cuộc sống đẹp như vậy!

Kiếp trước quá vất vả, cho nên một đời này Phong Bạch Tô tính toán làm một con cá mặn.

Chờ đến khi nữ chủ đăng vị nàng sẽ làm một vương gia nhàn tản sống cùng phu lang kiều mỹ của mình.

Chỉ cần mỗi lần Phong Bạch Tô ngẫm lại sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc!

Thông Bạch ở một bên thấy Phong Bạch Tô vẫn luôn nằm ở trên giường tản mạn, nhịn không được lại mở miệng hỏi: “Điện hạ, chúng ta không đi thăm ngũ điện hạ sao?”

Lần này cuối cùng Phong Tô Bạch cũng thả thoại bản trong tay xuống.

Trước khi buông xuống nàng còn gấp một góc nhỏ của tờ giấy lại, chờ sau khi trở về tiếp tục đọc!

Nhiều năm như vậy, nàng thật vất vả mới kết thúc chương trình học bắt buộc dành cho hoàng nữ. Sau này nàng chỉ muốn sống lãng phí thời gian, trầm mê đến chết!

Sau khi Phong Bạch Tô mang giày xong thì chậm rãi đứng dậy. Mặc một thân hồng y, cổ áo có chút nghiêng lệch, lộ ra xương quai xanh tinh xảo trắng nõn bên trong.

Tóc dài đen nhánh như tơ lụa được buộc lại bằng ngọc quan, có chút rời rạc lộn xộn.

Ngũ quan nàng tinh xảo diễm lệ, đôi mắt đào hoa câu nhân, luôn mang theo ba phần ý cười, thoạt nhìn lười biếng lại tà khí.

“Đi, nhìn xem điện hạ của chúng ta, hẳn là những người khác đều đến rồi, hiện tại đi vừa vặn tốt.”

Nói xong liền cất bước ra ngoài.

Thông Bạch ở sau vội vàng hô:

“Ai, điện hạ, tóc người bị rối! Tốt xấu gì cũng để em sửa sang lại cho ngài chứ ạ?”

“Điện hạ! Điện hạ ngài từ từ!”

Thông Bạch hoảng loạn đuổi theo, có chút mệt tâm với điện hạ thích tùy tiện nhà mình.

Cũng khó trách mỗi lần nữ hoàng nhìn thấy điện hạ sẽ nhịn không được răn dạy vài câu, nói điện hạ không chỉnh tề, không đoan chính lễ nghĩa như những hoàng nữ khác.

Mặc dù ngũ hoàng nữ điện hạ hoang đường háo sắc, nhưng cũng không làm càn vô phép giống điện hạ nhà mình.

Trong lòng Thông Bạch nhịn không được thở dài một tiếng: Cũng khó trách những người bên ngoài luôn truyền nhau nói điện hạ nhà nàng phong lưu!

Nhưng thứ làm người ta sốt ruột chính là, rõ ràng năm nay điện hạ nhà nàng đã mười tám, còn hai năm nữa là thành niên nhưng bậu viện nội viện lại không có một người.

Nghĩ đến đây trong lòng Thông Bạch liền ủy khuất, cũng không biết những người đó nghĩ thế nào mà tung tin đồn thất thiệt như vậy.

Thậm chí càng kỳ quái hơn chính là, mỗi năm còn có đại thần vì thế sự mà nói đến vấn đề này! Ngẫm lại là làm người ta phải tức giận mà.

Chỗ ở của ngũ hoàng nữ ở sau Phượng Điện, vừa bước vào đã thấy trước mặt đều là quý khí.

Bình phong chạm khắc bằng gỗ trầm hương cho cảm giác bốn mùa như xuân, lò huân lá mẫu đơn, giá đựng sơn mài đỏ, bình sứ thanh hoa bạch đế……

Lấy mỗi loại ra tính, đều là bảo bối giá trị liên thành.

So sách với điện Thanh Phong của Phong Bạch Tô, quả thực chính là xóm nghèo!

Phong Bạch Tô thờ ơ với những bảo vật này, mí mắt cũng không thèm nâng dù chỉ một chút, trực tiếp vòng qua bình phong đi vào bên trong.

Lúc này đại hoàng nữ cùng nhị Hoàng nữ đều đã tới rồi.

Tam hoàng nữ còn chưa tới, tứ hoàng nữ lại bởi vì chuyện này mà bị nữ hoàng phạt cấm túc hai tháng.

Từ nhỏ lục hoàng nữ đã bệnh tật ốm yếu, lại cảm nhiễm phong hàn nhiều ngày, ốm đau trên giường.

Dư lại một cửu hoàng nữ, bởi vì tuổi còn nhỏ, phượng hậu sợ nàng ta quá mức ầm ĩ quấy rầy đến nữ nhi mình nên trực tiếp không cho nàng ta tới.

Trừ tám hoàng nữ mới sinh ra đã bất hạnh chết non. Nữ hoàng có tổng cộng chín hoàng nữ hai hoàng tử.

Phong Bạch Tô đối với việc mình là người thứ ba tới đây rất hài lòng, không sớm cũng không muộn, thời gian vừa vặn tốt!

Nàng vừa tiến vào, đại hoàng nữ Phong Bạch Anh liền nhịn không được nhăn mày. Nhìn quần áo lôn xộn cùng mái tóc hỗn độn của nàng, có chút không vui.

Nhịn không được mở miệng quở mắng: “Lão thất! Ngươi nhìn lại quần áo cùng đầu tóc của ngươi xem, đúng là đồi phong bại tục! Đường đường là thất hoàng nữ Phượng Lăng quốc mà cả ngày biếng nhác! Chuyện mẫu hoàng bắt làm, không phải dùng thủ đoạn gian lận chính là làm qua loa cho xong! Nào có bộ dáng của hoàng nữ!”

Phong Bạch Anh càng nói càng tức, đến cuối cùng nhịn không được lắc ống tay áo trực tiếp xoay đầu đi.

Nàng ta xưa nay là người cứng nhắc tuân thủ lễ nghĩa, chính là người chấp nhất với chủ nghĩa phong kiến.

Ngày thường không quen nhìn ngũ hoàng nữ hoang đường cùng thất hoàng nữ lười nhác.

Đáng tiếc ngũ hoàng nữ là con của phượng hậu, thân phận tôn quý, phượng hậu lại rất được nữ hoàng sủng ái.

Mặc dù nhìn thấy thì ngũ hoàng nữ cũng chỉ có thể đem bất mãn nghẹn ở trong lòng.

Nhưng thất hoàng nữ Phong Bạch Tô lại khác! Phụ quân chỉ là một quý quân không được sủng ái, bản thân nàng cũng không được nữ hoàng yêu thích.

Cho nên mỗi lần nhìn thấy Phong Bạch Tô nàng ta đều nhịn không được răn dạy vài câu.

Phong Bạch Tô đã sớm nghe quen, nghe tai này ra tai kia, căn bản không để lời nàng ta nói ở trong lòng.

Vẻ mặt thờ ơ, ngữ khí có lệ: “Đại hoàng tỷ nói đúng.”

Dứt lời cũng không đợi nàng ta trả lời, chỉ lo kéo ghế ngồi xuống. Ngửa thân thể ra sau có chút lười nhác dựa vào lưng ghế.

Phong Bạch Anh mới vừa quay đầu đã nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, trong nháy mắt lại tức điên lên: “Ngươi…”

Lời còn chưa nói ra đã bị nhị hoàng nữ Phong Bạch Chỉ ở bên cạnh ngăn cản.

“Được rồi hoàng tỷ, tỷ còn không biết ngày thường tiểu thất đã là cái dạng này rồi sao, cho dù mẫu hoàng có nói cũng không thay đổi, tỷ cần gì phải so đo như thế? Tức giận không phải thương đến chính thân thể tỷ sao.”

Lời này vừa nói ra đồng thời vừa nịnh hót đại hoàng nữ, vừa lôi Phong Bạch Tô ra dẫm một chân.

Phụ quân Phong Bạch Chỉ cũng chỉ là con trai của một quan nhỏ ở địa phương, được nữ hoàng đưa về lúc cải trang vi hành.

Bởi vì xuất thân của phụ quân nên Phong Bạch Chỉ vẫn luôn cảm thấy thấp kem, nhưng cố tình dã tâm người này lại lớn, ngày thường luôn thích nịnh bợ những hoàng nữ xuất thân tốt lại được nữ hoàng sủng ái.

Phong Bạch Tô lười phản ứng lại nàng ta cũng mặc kệ hai người ở nơi đó nói cái gì, hơi rũ mắt thưởng thức ngọc bội hình cá trắng đen bên hông.

——

Trên giường, sắc mặt Phong Bạch Vi có chút tái nhợt đang ngồi ở chỗ kia, lẳng lặng mà nhìn ba tỷ muội.

Sau khi tỉnh lại trong thân thể này, đầu óc nàng ta liền mơ màng, rất mơ hồ với ký ức trước kia của nguyên chủ.

Vì mới đến, để tránh xảy ra sai lầm nàng ta đành phải im lặng. Không vội vã chen vào nói.

Nhìn ba người trước mặt này, đại hoàng nữ Phong Bạch Anh là người phong kiến, nhị hoàng nữ Phong Bạch Chỉ là một người thích nịnh bợ, mà thất hoàng nữ lại là người phong lưu.

Đôi mắt đen của Phong Bạch Vi xẹt qua một tia khinh thường, có chút chướng mắt.

Không lâu sau tam hoàng nữ Phong Bạch Liễm cũng tới đây.

Nàng ta cùng nhị hoàng nữ Phong Bạch Chỉ là tỷ muội song sinh, chỉ tiếc tính tình bất hòa, Phong Bạch Chỉ vẫn luôn chướng mắt muội muội nhát gan hướng nội này.

Tuy rằng hai người là tỷ muội ruột thịt nhưng cũng không thân cận.

Sau khi Phong Bạch Liễm đi vào, thấy nhị hoàng nữ đang ngồi ở trên ghế nói chuyện với đại hoàng nữ thì có chút nhút nhát sợ sệt ngẩng đầu lên muốn gọi.

Sau khi Phong Bạch Chỉ nhìn thấy nàng ta thì thần sắc lạnh nhạt xoay đầu đi, tiếp tục nói chuyện với đại hoàng nữ.

Thấy vậy Phong Bạch Liễm có chút mất mát rũ đầu xuống, không tự giác cắn chặt môi.

Phong Bạch Vi vẫn luôn không nói gì, sau khi thấy Phong Bạch Liễm đi vào thì mở miệng: “Tam hoàng tỷ cũng tới đây sao.”

Có lẽ là vừa mới lành bệnh, tiếng nói của nàng còn có chút khàn khàn. Lúc này khóe miệng hơi nhếch, đôi mắt hình lưỡi liềm cong lên. Làm mờ đi bệnh khí trên mặt nàng ta.

Sau khi Phong Bạch Vi mở miệng, ánh mắt của mấy người bọn họ đều dừng ở trên người nàng ta.

Thấy bộ dạng trầm ổn có lễ nghĩa của nàng ta, trong lòng bọn họ có chút kỳ quái, cứ cảm thấy lần này lão ngũ tỉnh lại có chút không giống.

Phong Bạch Liễm không ngờ Phong Bạch Vi lại nói chuyện với nàng ta, trước kia Phong Bạch Vi vẫn luôn cảm thấy chính mình là con của phượng hậu, vô cùng khinh thường tỷ muội các nàng.

Đây là lần đầu tiên Phong Bạch Vi nói chuyện với nàng hiền lành như vậy.

Phong Bạch Liễm có chút kinh hỉ ngẩng đầu lên, đôi mắt nhịn không được tỏa sáng.

Nàng ta gật đầu: “Tiểu, tiểu ngũ, ngươi không có việc gì chứ?”

Phong Bạch Vi nhìn bộ dạng lo lắng của cô nương trước mặt, hảo cảm đối với nàng ta tăng lên, cười trả lời: “Đã không còn gì trở ngại, tam hoàng tỷ không cần lo!”

Phong Bạch Chỉ ở bên cạnh nhìn hai người ở chung hòa hợp, ngầm hung hăng trừng mắt Phong Bạch Liễm một cái.

Nha đầu chết tiệt kia cũng thật biết làm bộ làm tịch, hiện giờ còn không phải đang nịnh bợ Phong Bạch Vi sao.

Phong Bạch Tô ở phía sau vẫn ngồi trên ghế như cũ, nhìn mấy người họ nói chuyện với tâm tư khác nhau, nàng có chút nhàm chán ngáp một cái.

Đôi mắt đào hoa nhịn không được bắt đầu lim dim.

Tác giả có lời muốn nói: Văn Nữ tôn, nam sinh tử!

Tất cả nội dung đều là hư cấu, chỉ để mọi người cùng thưởng thức!
Chương Tiếp »