Sau khi ngồi xuống, Hoa Ninh tò mò nhìn cô, chủ yếu là tò mò về bộ y phục cô đang mặc. Thực ra cũng không thể trách anh được, ai mà không cảm thấy rờn rợn khi gặp một người mặc đồ đỏ giữa đêm khuya chứ?
“Bà thực sự đã sống nhiều năm như vậy sao?”
Hoa Tuế Từ im lặng. Cô có thể nói rằng đến tận bây giờ cô vẫn cảm thấy mọi thứ như một giấc mơ không?
“Nhiều năm như vậy, bà ăn uống thế nào? Có phải bà tu luyện theo kiểu khổ hạnh không?”
Hoa Tuế Từ ngước mắt nhìn anh, Hoa Ninh lập tức rụt lại, làm động tác “con ngậm miệng lại ngay”.
Tìm một chỗ ngồi xuống, Hoa Tuế Từ cúi mắt nhìn đôi tay mình. Thực tế, những câu hỏi của Hoa Ninh cũng là điều cô không rõ. Thậm chí, cô bắt đầu hoài nghi nguyên do của lần bế quan mà cha mẹ ép buộc cô trăm năm trước.
Hoa Ninh nhìn sương mù dần tan, không kìm được mà đề nghị, “Hay chúng ta chuyển chỗ khác nhé? Trời sắp sáng rồi.”
“Con sợ trời sáng sao?”
“Con tất nhiên không sợ, chỉ là nếu bị người ta nhìn thấy sẽ dễ bị hiểu lầm, xuất hiện tin đồn không hay…” Hoa Ninh thì thầm.
Hoa Tuế Từ đứng dậy, “Đi thôi.”
Hoa Ninh dẫn cô đi theo lối tắt về ngôi nhà của người dân trong làng mà đoàn phim thuê, rón rén như kẻ trộm khiến Hoa Tuế Từ không khỏi thắc mắc.
Cô trợ lý của Hoa Ninh thấy anh về liền mừng đến suýt khóc, nhưng khi thấy anh dẫn theo một người nữa thì suýt ngất xỉu. Sự nghiệp đỉnh cao của ông chủ cô chẳng lẽ kết thúc tại đây sao?
“Suỵt,” Hoa Ninh nhanh chóng ra hiệu, hạ giọng giải thích, “Không phải như em nghĩ đâu, cô ấy… là người nhà của anh, đến đây chụp ảnh bị lạc đường, anh tình cờ gặp được. Một cô gái trẻ mà ở trong núi lớn như thế này thì nguy hiểm quá, đúng không?”
Đối diện với đứa cháu mặt dày không biết ngượng, Hoa Tuế Từ chẳng buồn nhìn, quay đi như mặc nhiên đồng ý với lời nói dối của anh.
Cô trợ lý vẫn nhìn Hoa Ninh với ánh mắt nghi ngờ, nhưng anh chỉ phất tay bảo, “Đừng nghĩ ngợi nhiều, mau đi ngủ đi.”
Tiễn cô trợ lý đi, Hoa Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, lừa được ai thì cứ lừa trước đã.
Ông nội của Hoa Ninh đến nhanh hơn anh tưởng. Dù đã tuổi cao sức yếu nhưng ông vẫn giữ dáng vẻ oai nghiêm, khi bước vào phòng, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, ông lập tức đỏ hoe đôi mắt.
“Cô nhỏ…”
Trong phòng lặng như tờ, Hoa Ninh đứng ngây ra tại chỗ, tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong. Việc tưởng là gặp tổ tiên giờ hóa ra là thật, khiến đôi chân anh gần như mềm nhũn.
Ông lão liếc nhìn anh một cái, Hoa Ninh lập tức hiểu ý, xoay người bước ra khỏi phòng.
Hoa Tuế Từ với vẻ mặt phức tạp nhìn ông lão đứng trước mặt mình. Cô vẫn có thể mơ hồ nhận ra dáng vẻ khi còn nhỏ của ông.
Ông lão xúc động, bước lên hai bước, giọng nói run rẩy, "Cô nhỏ, thật là cô sao?"
Sự chênh lệch tuổi tác giữa hai người quá lớn. Hoa Tuế Từ vẫn còn nhớ như in trước khi cô nhập định, cậu bé này từng nắm tay cô, nài nỉ cô khi xuất quan hãy dẫn cậu xuống núi mua kẹo hồ lô.
Thế nhưng, thời gian chẳng mấy chốc đã trôi qua gần một thế kỷ. Cô vẫn giữ nguyên dáng vẻ như xưa, còn cậu bé ấy giờ đã già nua, sức tàn lực kiệt.
Hoa Tuế Từ đưa tay ra hiệu hai người ngồi xuống nói chuyện. Cô vô thức xoa xoa ngón tay, nhẹ giọng hỏi, "Lúc đó ta nhập định, có phải gia đình đã có sự sắp xếp đặc biệt gì đúng không? Sau khi ta nhập định, đã xảy ra chuyện gì?"
Ông lão hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cảm xúc, khẽ gật đầu, "Cha tôi có nhắc đến, nhưng chưa kịp nói rõ thì đã qua đời. Cha ra đi đột ngột, chỉ kịp để lại một câu rằng nếu ông qua đời, hãy ngay lập tức niêm phong quan tài, hỏa táng, không cần lưu linh cữu, trực tiếp chôn cất vào cái hố mà ông đã tự tay đào sẵn."
Hoa Tuế Từ cau mày, chuyện này thật kỳ lạ. Vậy anh họ và các trưởng bối đã phát hiện ra điều gì? Tại sao lại là cô?
"Ông nội và cha tôi đều qua đời trước khi giặc ngoại xâm kéo đến. Khi đó tôi còn nhỏ, chỉ biết rằng chú bác cùng anh em trong gia đình đã dẫn phần lớn đệ tử xuống núi để chống lại quân xâm lược. Trong suốt mười năm, chỉ có những tin dữ liên tiếp được báo về..."
Ông lão nắm chặt mép bàn, giọng nói ngày càng nghẹn ngào không thể kiểm soát. Những điều này, ông chưa từng nói với ai, vì không biết phải kể cho ai nghe. Tất cả tổ tiên và cha chú đều đã qua đời, khi vừa trưởng thành, ông đã phải gánh vác trách nhiệm gia tộc, nhưng do truyền thừa bị đứt đoạn, ông không biết phải đi về đâu, cuối cùng đành quyết định đưa những người thân còn lại rời khỏi núi Vân Di, hòa nhập vào xã hội.
Nhưng giờ đây, người cô nhỏ mà ông tưởng đã mất từ lâu lại xuất hiện trước mặt, mặc dù không rõ những năm qua cô nhỏ đã trải qua những gì, nhưng ít nhất ông đã có người để chia sẻ những gian khó năm xưa.