“Ồ... một triệu tệ, cô không nói thì tôi cũng quên mất.” Tô Khanh Từ vỗ tay, ngoài cửa bước vào mấy người mặc áo đen, mỗi người đều xách theo một vali.
Mấy người này đến từ thủ đô, người không đủ trình độ là không nhận ra đối phương, nhưng mà đối với Tô Hải lại không hề lạ lẫm.
Người cầm đầu đeo kính râm, tóc cắt ngắn, thân cao gần 1m9, khí thế mạnh mẽ, đặc biệt là sau khi người này liếc Tô Hải một cái, Tô Hải lập tức co rúm người lại.
“Cậu ba! Sao cậu lại tới đây? Ông cụ vẫn còn khỏe chứ?” Tô Hải nịnh nọt tiến lên chào hỏi, ánh mắt dính vào vali, có chút vui mừng: “Các cậu khách sáo như vậy làm gì? Chỉ cần cậu đến là được, quà cáp làm gì!” Nhưng người bị gọi là cậu ba lại không thèm để ý đến Tô Hải, trái lại bước đến trước mặt Tô Khanh Từ.
“Hiện tại có thể bắt đầu chưa?” Giọng nói của người đàn ông trầm ấm mà mạnh mẽ, rõ ràng là một câu hỏi mà lại nghe giống như ra lệnh.
Tô Khanh Từ nghe vậy thì sửng sốt, dù sao lúc trước cô gọi điện thoại ông ngoại nguyên chủ cũng không ôm bao nhiêu hy vọng, nhưng không ngờ rằng hiện tại chạy tới chống lưng cho cô lại là cậu ba nhà họ Cố- Cố Chi Nghiêm biệt hiệu “Diêm Vương”.
Nhanh chóng hoàn hồn lại, Tô Khanh Từ quay sang nhìn Tô Tình Nhu, chỉ thấy cô ta nắm chặt lấy cánh tay Tống Tây, giống như sợ chính mình cướp người vậy, cô lạnh lùng cười.
“Món quà này là tôi chuyên môn tặng cho cô, người đang làm trời đang nhìn, tôi không thèm để ý những chuyện cô làm với tôi, nhưng sau này nếu cô còn dám trêu chọc tôi...
Răng rắc!” Tô Khanh Từ làm động tác cắt cổ, còn phối âm, khiến Tô Tình Nhu sợ tới mức tái mét mặt mũi, hai chân mềm nhũn trực tiếp ngồi quỳ trên mặt đất.
Nhất định là người nhà họ Cố cứu Tô Khanh Từ, bây giờ cô đã biết tất cả mọi chuyện! Hơn nữa người tới còn là cậu ba nhà họ Cố! Không phải nhà họ Cố đã vứt bỏ Tô Khanh Từ sao? Sao người nhà họ Cố còn tới? Trên lễ đài, mấy người áo đen mở vali ra, dùng sức tung những tờ giấy hồng xanh lên, tựa như cánh hoa, tung bay khắp hôn lễ.
“Trời ạ, là tiền âm phủ!” “Thật đen đủi! Mau ra khỏi đây đi!” Khách khứa gặp qua không ít vụ phá tiệc cưới, nhưng là lần đầu tiên gặp được việc rải tiền giấy trong hôn lễ, mỗi người cảm thấy đen đủi, lập tức xoay người muốn rời đi.
Huống chi nhìn mấy người mặc áo đen kia cũng không giống người thiện lành gì, ngay cả tô hải đều phải cúi đầu khom lưng nịnh bợ.
Bọn họ cũng chỉ là đến tham gia náo nhiệt, nhưng không ngờ lại chọc phải nhân vật ghê gớm.
Tiền âm phủ bay lả tả trong không trung, Tô Khanh Từ dưới sự bảo vệ của đám người mặc đồ đen chậm rãi đi ra khỏi lễ đường, ngó lơ tiếng khóc lóc mắng chửi sau lưng.
Cho dù là cảm xúc còn sót lại của nguyên chủ khiến cho l*иg ngực cô đau nhói, nhưng mà cô không hề cảm thấy chính mình làm sai.
Khốn nạn thì phải chịu dạy bảo, có thù oán tất nhiên phải báo ngay cho nóng, nếu không thì chính là mất hết mặt mũi của Tiên Tôn.
“Vâng thưa ông nội.” Cậu ba chuyển di động đang nói chuyện cho Tô Khanh Từ.
Tô Khanh Từ nhận lấy di động, cô rất có thiện cảm đối với ông cụ mình xin nhờ chuyện gì cũng đồng ý này.
“Khụ khụ…” Ho khan vài tiếng khiến cho giọng nói hơi dịu dàng một chút: “Xin chào…” Để một vị thần tiên mấy ngàn tuổi như cô gọi một nhân loại mới mấy chục tuổi là “Ông ngoại”, khiến cô trong chốc lát còn có chút không quen.
“Từ Từ, sao di động của cháu lại tắt máy? Sao cháu lại ho khan? Cháu bị cảm à? Để ông bảo anh ba cháu đưa cháu đi bệnh viện kiểm tra một chút!” Đầu dây bên kia quả nhiên vang lên giọng nói thân thiết nồng hậu của ông cụ, từng câu chữ đều mang theo sự yêu thương.
“Không ạ!” Tô Khanh Từ vội vàng phủ nhận: “Cháu không bị cảm, không cần đi bệnh viện.” Ông cụ cố nghe cháu ngoại kiên quyết, cũng không ép cô làm chuyện không muốn làm.
“Được rồi được rồi, không đi thì không đi. Vậy lần này Từ Từ đi theo anh ba về nhà đi, vé máy bay ông đã mua xong, nếu là cháu không thích đông người, vậy để ông sai người lái máy bay riêng đến đón cháu
Tô Khanh Từ thưởng thức kẹo mυ"ŧ trong tay, giống như đang suy tư gì đó.
“Tạm thời cháu không đến kinh đô. Mặc Mặc còn không về nhà, cháu là chị gái làm sao có thể yên tâm trở về hưởng phúc được ạ.” Đại khái là trong giọng nói của Tô Khanh Từ rõ ràng có vài phần mất mát, làm cho người ở đầu dây bên kia cũng trầm mặc.
Thực ra trước đây nhà họ Tô không phải bị lạc mất một đứa con gái mà là một đôi song sinh long phượng.
Nguyên chủ còn có một người em trai, tên là Tô Thanh Mặc.
“Chuyện của Mặc Mặc không phải trách nhiệm của cháu, nếu ông ngoại có thể tìm được cháu, thì cũng nhất định có thể tìm được Mặc Mặc. Nghe lời, về nhà đi, ông ngoại đã lâu không gặp cháu, các anh trai của cháu cũng rất nhớ. Nếu cháu thật sự không thích thằng bé nhà họ Phó kia, ông ngoại cũng không ép cháu, chỉ cần cháu về nhà là được.” Trong mắt người đời, ông Cố là người rất uy nghiêm, chưa ai nhìn thấy ông ấy phải nhường nhịn chịu thua như này, hơn nữa đối phương còn là một cô bé.
Trong mắt cậu ba Cố Nghiêm Tri cũng xẹt qua tia kinh ngạc, dù sao thì trước giờ ông cụ đối xử với đám cháu trai chỉ có khắc nghiệt và đòn roi.
Mắt anh ta liếc Tô Khanh Từ, nhưng dáng ngồi lại rất đoan chính.
Tô Khanh Từ chú ý tới ánh mắt đánh giá mình của anh ba, cũng không tỏ ra khϊếp sợ, biểu cảm thản nhiên.
“ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG!” Ngoài xe đột nhiên vang lên tiếng súng nổ.
“Á!” Tài xế bị ngộ thương, xe bắt đầu mất khống chế.
“Làm sao vậy!” Bên kia đầu dây đúng là tiếng ông Cố khẩn trương truy hỏi.
“Không có gì ạ, phía trước xảy ra sự cố nhỏ mà thôi, con cúp máy trước đã, lát nữa con gọi lại cho ông sau!” Tô Khanh Từ cúp điện thoại, lập tức phân tích tình huống trước mắt.
“Các anh hấp dẫn hỏa lực!” Cậu ba nhà họ Cố trước tiên thay thế tài xế bị thương, thông qua bộ đàm mệnh lệnh vệ sĩ ở trên một chiếc xe khác.
Những vệ sĩ đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng, trải qua quá không ít tình huống nguy hiểm, phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn, ngay cả Tô Khanh Từ đều có chút cảm khái, đây là “Fast and Furious” bản hiện thực sao? “Cẩn thận!” Cậu ba kinh hô một tiếng, cơ thể gần như là bản năng xông lên bảo vệ Tô Khanh Từ, cánh tay anh trong nháy mắt đó xuất hiện một lỗ máu chảy không ngừng.
“Anh bị thương!” “Không có việc gì!” Cậu ba trải quá vô số lần mưa bom bão đạn, không để vào mắt chút thương cỏn con này.
Tuy nhiên điều khiến anh ta kinh ngạc chính là, cô bé trước mắt cũng không hề tỏ ra sợ hãi hoặc bị dọa khóc, vẻ mặt trấn định đến nỗi… khiến người ta đoán không ra cảm xúc thật.
Tô Khanh Từ thực ra đang tự hỏi, ở thời đại mà cô sống trước khí phi thăng, đều là dùng vũ khí lạnh, hiện giờ tự mình trải nghiệm thời kỳ dùng vũ khí nóng, vô tình đánh thức tính hiếu chiến ẩn sâu trong xương máu của cô.
“Một cánh tay có thể lái xe sao?”
Tô Khanh Từ hỏi, nếu anh ba không thể lái xe bằng một cánh ta, vậy chính mình chỉ có thể đứng ra, một bên lái xe một bên đối phó với địch! Cậu ba Cố mới đầu không hiểu, thẳng đến khi anh ta thấy Tô Khanh Từ cầm lấy vũ khí trong xe, sắc mặt lập tức thay đổi, đang chuẩn bị ngăn trở, chỉ thấy Tô Khanh Từ đã kéo cửa kính xe xuống nhắm thắng chiếc xe Santana màu đen đang xông đến từ đằng sau.
“ĐOÀNG!” Một tiếng nổ lớn, con xe Santana màu đen trong nháy mắt đã biến thành một quả cầu lửa! “Khoảng cách hai trăm mét, hướng mười một giờ rưỡi!” Tô Khanh Từ lại nói.
Ánh mắt cậu ba nhà họ Cố chợt lóe, lập tức phối hợp thay đổi vị trí.
Trong lòng lại rất kích động, cô em gái này, có chút bản lĩnh! … Nhận ra đối phương có chuẩn bị mà đến, thế mà huy động mười mấy chiếc xe vây bắt chặn đường! Nhưng mà rất nhanh, Tô Khanh Từ phát hiện ra điểm khác thường.
“Chiếc Porsche kia cũng cũng là ông ngoại phái tới?” Tầm mắt Tô Khanh Từ dừng ở biển số của chiếc Porsche màu đen đứng đối diện, là biển số xe của thành phố Giang, không phải là biển thủ đô! Khi hai chiếc xe đi song song, đối phương hình như có dự cảm, ngoảnh đầu nhìn về phía Tô Khanh Từ.
Hai người đối diện trong nháy mắt đó, trong mắt cùng lúc hiện lên một tia kinh ngạc.
Là anh ta à!
Là người rơi xuống vách núi!
Người đàn ông tựa hồ cũng có chút ấn tượng với Tô Khanh Từ, con ngươi giống như chim ưng nhìn chằm chằm cô.
“Lão đại! Bên kia là người của lão nhị sao?” Lái xe chính là một thanh niên nhuộm tóc hồng, cậu ta cũng chú ý tới bởi vì bên cạnh có sự xuất hiện của hai chiếc xe khác, đã dẫn dắt không ít hỏa lực!
“Không phải!” Người đàn ông thu hồi tầm mắt, lần thứ hai tập trung lực chú ý đối với kẻ truy sát.
Tô Khanh Từ thấy đối phương cũng đang sống mái với mấy chiếc Santana đằng sau, lúc này mới nhận ra.
“Đừng ham chiến, những người này không phải nhằm vào chúng ta, nhanh chóng bỏ chạy!” Cậu ba Cố hiếm khi bị người khác ra lệnh, nhưng là trong tiềm thức vẫn tin lời Tô Khanh Từ nói, lập tức thay đổi tay lái,nhấn ga, đột phá vòng vây.
Bởi vì ô tô hấp dẫn hỏa lực đã bỏ trốn mất dạng, dư lại chiếc Porsche mang biển số bản địa, một mình ứng phó quân địch bắt đầu cố hết sức không ít.
“Tránh ra, để tôi tới!” Người đàn ông lái xe việt dã nhìn chằm chằm xe Porsche chạy xa, mệnh lệnh tóc hồng nhường ra vị trí tài xế.
“Lão đại, vết thương trên người anh còn chưa lành, tôi lo lắng…” “Với cái kỹ thuật lái xe này của cậu, chẳng lẽ muốn cho tôi chịu chết cùng cậu à?” Người đàn ông quát lớn, nhanh chóng đổi vị trí với tóc hồng, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú bóng xe đằng xa, thẳng thắn đuổi theo.