Không lâu sau, Cố Chi Nghiêm xoa xoa cái mông bị đánh, tiêu sái bước ra khỏi phòng không hề có chút hình tượng nào.
“Ồ, lại bị đánh à?” Cố Chi Văn ngồi trên sô pha, dáng vẻ vui sướиɠ khi thấy người gặp họa.
Cố Chi Nghiêm trông thấy dáng vẻ này của anh ta thì chỉ muốn đánh người, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, nhe răng trợn mắt uy hϊếp.
“Trong khoảng thời gian em không ở nhà, anh phải bảo vệ em gái thật tốt! Nếu như em ấy bị tên kia lừa đi, thì anh cứ chờ bị đánh đi!”
“Ý em là Phó Quân Thâm? Tuy rằng cậu ta học cùng lớp với anh hai em, nhưng là một người anh trai, anh phải nhắc nhở em một câu.” Cố Chi Văn dùng ngón đẩy chiếc kính trên sống mũi, chậm rãi nói thêm: “Cậu ta vẫn luôn học vượt cấp, tuy rằng tốt nghiệp trước em hai năm, nhưng mà năm nay cậu ta cũng chỉ hai mươi tư tuổi mà thôi, kém em hai tuổi.”
“Cố Nhị! Đừng tưởng anh là anh trai em thì em không dám đánh anh!”
“Em đánh thử một cái xem.” Cố Nhị liếc mắt nhìn, chậm rãi nói: “Xem ra ông nội đánh vẫn còn nhẹ.”
Làm anh em hai mươi mấy năm, nên rất hiểu đức hạnh của nhau, đừng nhìn Cố Nhị ngoài mặt lịch sự, thế nhưng anh ta là người tâm địa gian xảo nhất, chính là một tên văn nhã bại hoại điển hình!
Cố Tam tính tình ngay thẳng nên cũng không ít lần bị anh ta chơi xỏ.
“Quên đi, lần này tạm tha cho anh, nếu chần chừ ở đây nữa em sẽ không kịp về đơn vị mất! Vừa hay trong khoảng thời gian này anh có thể dạy em gái học tập thật tốt, nhớ kỹ, nhất định không thể để cho tên nhóc nhà họ Phó kia đến gần con bé!”
Cố Nhị thờ ơ phất tay ra hiệu rằng anh ta đã nghe thấy, nhưng thật ra anh ta cơ bản là chẳng để ở trong lòng.
Thay vào đó, anh ta càng tò mò hơn, Cố Tam hung hăng cố chấp ngang ngược, làm sao đi một chuyến đến thành phố Giang, thì suốt ngày bảo vệ đứa em gái tiện nghi mà mình mang kia trở về như bảo bối vậy chứ?
. . .
Trước khi đi, Cố Tam vẫn còn lo lắng, anh ta vội vã chạy đến Thanh Mai Uyển, kết quả được người hầu báo rằng cô Cả vẫn còn đang nghỉ ngơi.
Nghĩ đến mấy ngày nay cô gái nhỏ đã trải qua không ít chuyện, có lẽ thật sự mệt, cuối cùng cũng kiềm chế tâm trạng, quyết định không đi quấy rầy em gái nghỉ ngơi.
Mà trên thực tế, trong phòng ngủ của Tô Khanh Từ đã không có một bóng người, cô sớm đã không còn ở nhà họ Cố.
Tô Khanh Từ không có cách nào tra được người mua đằng sau địa chỉ IP ở kinh đô, nhưng cô ẩn nấp trong diễn đàn sát thủ mấy ngày này, cuối cùng cũng thu được tin tức tốt.
Bởi vì cô nhận được"đơn đặt hàng gϊếŧ người" từ cùng một địa chỉ IP, lúc này đối tượng ám sát thế mà lại là tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Phó, Phó Quân Thâm!
Bởi vì độ khó nhiệm vụ tăng lên, lần này đối phương ra giá hào phóng hơn rất nhiều so với lần trước, thế mà ra hẳn ba mươi lăm tỷ!
Không phải Tô Khanh Từ thấy tiền là sáng mắt, cô chỉ là muốn biết người mua phía sau có thù hận gì với mình và Phó Quân Thâm mà liên tục thuê sát thủ gϊếŧ người.
Hơn nữa, dựa vào cái gì mà mạng của tên nhóc nhà họ Phó kia lại mắc hơn cô gấp 10 lần!
. . .
Kinh đô, khách sạn Đế Hào.
Lúc này, Tô Khanh Từ đang mặc quần áo của người phục vụ nam, ngồi trong phòng để đồ của căn penthouse tổng thống ăn kẹo mυ"ŧ.
Dựa theo manh mối mà người mua cung cấp, hôm nay, sau khi uống rượu say, Phó Quân Thâm sẽ trở lại căn phòng tổng thống này, rất thuận tiện cho việc ám sát.
Sát thủ tuyệt đối không thể cho người ngoài nhìn thấy khuôn mặt thật của mình, cho nên Tô Khanh Từ đã dùng bài thuốc bí truyền độc nhất vô nhị - thuật dịch dung, thoạt nhìn căn bản chỉ là một người đàn ông nhỏ gầy.
Cho dù ông cụ Cố có ở ngay trước mặt chắc chắn sẽ không nhận ra cô!
Một cây kẹo mυ"ŧ đã được giải quyết xong, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì, ngay lúc Tô Khanh Từ cho rằng thông tin của người mua là sai thì trên màn hình điện thoại bỗng lóe lên dòng chữ: mục tiêu đã vào bẫy.
Và cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa và âm thanh nói chuyện.