Ngoài cửa, Tô Khanh Từ dừng bước, không nói gì nhìn về phía Cố Chi Nghiêm.
Cố Chi Nghiêm thầm lo lắng, anh ta biết em gái rất kháng cự cuộc hôn nhân này, vội vàng đưa tay xin thề.
"Chuyện này anh thật sự không biết, thời điểm anh đến tìm em, ông cụ Phó vẫn chưa đến!"
Tô Khanh Từ rút lại cánh tay đang khoác lên khuỷu tay Cố Chi Nghiêm, chậm rãi nói: "Anh nói với ông ngoại một tiếng, em cảm thấy có chút không thoải mái, cần được nghỉ ngơi."
Nếu là trước kia, Cố Chi Nghiêm nhất định sẽ không giúp Tô Khanh Từ nói dối, nhưng bây giờ anh ta cũng không vui khi nhìn thấy Tô Khanh Từ lập gia đình sớm như thế, vội vàng gật đầu đồng ý.
"Được được được, em cứ từ từ trở về nghỉ ngơi thật tốt, anh trai cam đoan sẽ thuyết phục ông nội từ chối cuộc hôn nhân này!"
Tô Khanh Từ men theo đường cũ trở về, mà trong phòng khách ông cụ Phó cầm điện thoại sờ mũi một cái.
"Công việc công việc, cháu dứt khoát kết hôn với công việc cả đời đi! Ông đây dùng cái mặt già này của mình chủ động đến nhà họ Cố cầu hôn, cháu thì hay rồi, vừa hỏi là công việc, vợ quan trọng hay công việc quan trọng!"
Đầu dây bên kia điện thoại không biết Phó Quân Thâm nói gì khiến ông cụ Phó tức giận cúp điện thoại, mặt cũng biến thành màu đen.
Đúng lúc hai bên đương sự đều không có mặt, cho dù ông cụ Phó có háo hức đến mấy thì cuối cùng vẫn trở về trong vô vọng.
Thật sự không phải không có thu hoạch, bởi vì lúc đi ông có cầm theo một chai rượu Thiệu Hưng mà ông cụ Cố cất giấu nhiều năm.
. . .
Thư phòng chủ viện.
Trước khi trở lại đơn vị, Cố Chi Nghiêm đến tạm biệt ông cụ Cố, nhưng mà dù chỉ ở chung vài ngày ngắn ngủi, anh ta đã có phần không yên tâm về con bé này.
"Ông nội, trước giờ cháu chưa bao giờ tin vào ma và thần, nhưng mà lần này, em gái cháu liên tục gặp chuyện ngoài ý muốn, cháu nghĩ chuyện hôn sự với nhà họ Phó thật sự nên được xem xét một cách kỹ lưỡng, trước kia có tin đồn, mệnh Phó Quân Thâm rất cứng rắn, sát khí nặng, khắc vợ, mọi người trong vòng luẩn quẩn này đều biết, ông đem em gái gả đến nhà họ Phó chỉ sợ…"
"Việc hôn nhân này..."
Lần này, ông cụ Cố không vung gậy quát mắng anh ta nữa mà bị dao động.
Tuy rằng nhà họ Cố không nên bội ước, nhưng vì tính mạng của cháu gái nhỏ, cho dù ông phải mất mặt già này cũng không sao.
Nghĩ đến đây, đúng lúc ông cụ Phó lại gọi điện tới.
"Hôm nay thật không khéo, ngày khác tôi sẽ để cho đứa cháu trai không nên thân kia của mình gặp con bé một lần, ở thời đại của chúng ta, ở tuổi này của bọn chúng, trẻ con có thể chạy loạn khắp nơi rồi!"
"Ông Phó, em gái của cháu mới mười tám tuổi thôi, không thể lập gia đình khi còn nhỏ như thế được!"
Cố Chi Nghiêm đứng ở một bên cuối cùng cũng không nhịn được, khéo léo từ chối.
Âm lượng của anh ta không nhỏ, đối phương rõ ràng nghe thấy, quả nhiên âm thanh ở đầu dây bên kia tạm dừng.
Ông cụ Cố thấy thế trong lòng lộp bộp, lập tức nhặt cây ba-toong lên đi về phía Cố Chi Nghiêm mà đánh.
"Không biết lớn nhỏ, sao cháu có thể nói chuyện với ông Phó như thế!"
"Ai ui ai ui! Ông nội đánh nhẹ một chút, hôm nay cháu còn phải về đơn vị! Đừng đánh mặt, chừa cho cháu mặt mũi đi!"
Trong điện thoại truyền ra một trận cầu xin tha thứ và vang lên âm thanh loảng xoảng, ông cụ Phó ở đầu dây bên kia mới lên tiếng khuyên can.
"Quên đi quên đi, đừng đánh nữa, thằng ba nói đúng, bây giờ con bé vẫn còn nhỏ, là do lão già tôi quá nóng vội. Nhưng mà trước tiên có thể để cho hai đứa nhỏ gặp mặt để bồi dưỡng tình cảm."