Chương 5

Nguyên phủ càng ngày càng nghèo, thức ăn cũng ngày càng kém chất lượng.

Tuy nói bổng lộc của Nguyên Nghị Thần không thấp, nhưng đầu ra cao hơn so với đầu vào, rất nhiều thứ cần phải chi tiêu.

Chi tiêu trong phủ tạm thời không đề cập tới, nhưng chỉ riêng chuyện tặng lễ vật đã là một bút chi tiêu kếch xù.

Quan hệ trong triều, chỉ cần là nhà nào có việc vui mừng đều phải tiêu tiền.

Nếu lễ vật không đủ, ngày nào đó gặp phiền toái, đừng mong ai đứng ra nói đỡ cho.

Nếu đã tặng lễ vật, vậy không thể quá mức keo kiệt. Đều là gia đình giàu có, lễ vật rẻ tiền chính là khinh thường người khác, còn không bằng không tặng lễ vật.

Trước kia khi tặng lễ vật, ta là người hào phóng nhất. Chuyện có thể tiêu tiền để giải quyết, ta đều không tiếc một đồng. Bởi vậy, tuy xuất thân của ta không cao, nhân duyên trong giới phu nhân vẫn rất tốt.

Từ khi Nguyên Nghị Thần dẫn Tạ Nhu về, ta không hề cho thêm một đồng.

Trước kia là người một nhà, ta tiêu tiền cho bọn họ còn có thể hiểu được. Nhưng hiện giờ đã không phải, nếu còn tiếp tục tiêu tiền cho bọn họ, vậy ta đúng là n.g.u như bò!

Sau vài lần Nguyên Nghị Thần tặng lễ, vốn dĩ thanh danh đã không tốt, bây giờ càng tệ hơn.

Vài ngày trước khi hắn đặt mua sính lễ xa hoa cưới Tạ Nhu không thấy mảy may một chút, bây giờ tặng lễ vật lại bắt đầu keo kiệt bủn xỉn. Chẳng lẽ trong mắt hắn, đường đường là đại thần trong triều, hoàng thân quốc thích, còn không bằng một tiểu thϊếp?

Nhìn dáng vẻ của hắn giống như một con gà trống thất bại, ủ rũ cụp đuôi.

Nguyên phủ càng xui xẻo nghèo túng, ta càng phải hoa hoè lộng lẫy, mặc vàng đeo bạc.

Hoàng hôn, một trong số những cửa hàng son phấn của ta phái người đưa sản phẩm mới đến, mỗi loại đều cực kỳ tốt.

Ta hứng thú bừng bừng mở ra mười mấy hộp, xem đến hoa cả mắt.

Còn chưa kịp dùng thử, nha hoàn bên người lão phu nhân đến mời ta, nói lão phu nhân mời ta dùng bữa.

Ta không nhanh không chậm ăn diện một phen, lại đeo lên một chiếc vòng bạch ngọc, lúc này mới thong thả ung dung đứng dậy.

Ta tinh tường thấy được vẻ ghét bỏ trong mắt nha hoàn kia.

Hừ, rõ ràng là ghen ghét mỹ mạo và tiền tài của ta.

Ngô đồng trong viện rụng đầy đất, ta nghỉ chân nhìn ngắm một lúc, cảm thán thời gian quá vội vàng.

Nha hoàn không dám thúc giục, chỉ có thể nhìn theo, dường như không nhìn ra chút đặc biệt gì.

Ta lắc đầu, cô nương biết nhìn hàng như Diệu Anh thật sự hiếm thấy.

Cây ngô đồng này là một trong số những của hồi môn của ta, là chủng loại quý hiếm vận chuyển từ Giang Nam đến đây, mời thợ nổi tiếng cắt tỉa, lại mời đại sư phong thuỷ đến xem vị trí gieo trồng, mỗi một cây đều giá trị ngàn vàng.

Nguyên gia lúc trước cảm thấy ta quá rêu rao, lại không biết những đồ vật nhìn như tầm thường này thật ra càng quý.

Đến Tư Tuệ Đường, Nguyên Nghị Thần cũng có mặt, Tạ Nhu vắng mặt.

Lão phu nhân nhìn ta đầy đầu châu ngọc, hiếm hoi không nhăn mặt trách cứ, thậm chí còn ôn hoà lên tiếng: “Hoài Trang, lại đây ngồi uống ly trà.”

A, thế nhưng không gọi ta là Thẩm thị, quả nhiên là lòng mang ý xấu. Chẳng lẽ là muốn độc c.h.ế.t ta?

Ta hoài nghi nâng lên ấm trà, lường trước được bọn họ không dám lớn mật như vậy, mới uống một ngụm nhỏ.

Trà Phổ Nhĩ tầm thường mà thôi, miễn c.ư.ỡ.n.g giải khát, cũng không thể xem là trà ngon.

Ta cuối cùng hiểu được, thì ra bà ta muốn ta lấy tiền riêng trợ cấp trong phủ.

Mặt ta không lộ chút biểu cảm nào, cứ uống một ly lại một ly, dường như không nhận ra có gì khác biệt

Lão phu nhân nóng nảy, cau mày nếm một ngụm, không thể tin được mà hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra trà này có gì không đúng?”

Ta giả vờ lộ vẻ mờ mịt khó hiểu, sau đó lộ ra nụ cười khéo léo: “Trà của mẫu thân đương nhiên cực tốt.”

Mặt bà ta trầm xuống: “Trà ngươi đưa tới vài ngày trước, ta cảm thấy cũng không tệ lắm.”

Từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó. Đã quen sơn hào hải vị, làm sao nuốt trôi cơm canh đạm bạc?

Chỉ tiếc, là các ngươi chủ động lựa chọn cơm canh đạm bạc.

“Tuyết mầm đúng là trà tốt, chẳng qua hiện tại khan hiếm, chỉ sợ phải chờ tới mùa xuân năm sau mới có thể mua được.” — Trước mắt đúng là không mua được, trong tư khố của ta cũng chỉ có mấy chục cân mà thôi.

Uống không hết còn có thể làm trứng luộc nước trà.

Lão phu nhân cũng không thể nói gì thêm. Gia đình giàu có cần nhất là thể diện, cũng không thể trực tiếp mở miệng làm con dâu lấy tiền riêng trợ cấp trong nhà, nếu là truyền ra ngoài, mặt mũi của mấy thế hệ Nguyên gia xem như mất hết.

Lão phu nhân đương nhiên không chịu hết hy vọng, tiếp tục nói: “Mùng 6 tháng sau, Trấn Quốc Công phủ thế tử đón dâu, ngươi thay Nghị Thần chuẩn bị một phần lễ vật hậu hĩnh, hắn bận rộn công việc, ngươi thay hắn lo toan một chút.”

Ta cười khẽ một tiếng: “Mùng 5 tháng sau là sinh nhật cha ta, trước mắt con dâu đang bận chuẩn bị lễ vật sinh nhật cho cha, tạm thời không có thời gian. Bằng không mẫu thân chuẩn bị thay cho phu quân đi, ánh mắt của mẫu thân tốt, lễ vật được chọn tất nhiên sẽ làm Trấn Quốc Công phủ vừa lòng.”

Lão phu nhân còn tính nói thêm, Nguyên Nghị Thần đã cắn răng: “Mẫu thân, nàng ta đã không muốn, chúng ta cũng không cần làm khó người khác.”

A, thế nhưng rất có chí khí.