Chương 9

17

Trải qua cuộc sinh tử này, ta càng thêm nhìn thấu rất nhiều chuyện, ta cống hiến sức lực của mình vào thương sự càng ngày càng lớn mạnh, từ bố trang đến muối và các loại sinh kế khác nhau.

Mười chín năm hạn hán, ta quyên góp hơn một nửa số tiền bạc trong tay để cứu trợ thiên tai. Chỉ là đáng tiếc, quan phủ nhận định thương nhân quyên góp là một nam tử đại nhân đại nghĩa, nếu có thể để cho người đời biết thì tốt rồi, thật sự nữ tử có khi còn có thể làm tốt hơn rất nhiều nam tử.

Tuy nhiên, ta cũng thông suốt, ta tin tưởng, đường là do từng bước đi mà ra, có lẽ mười năm, có lẽ trăm năm, cũng có thể nghìn năm, nhất định nữ tử sẽ nhìn thấy ánh sáng trọn vẹn vào một ngày nào đó.

Hôm nay, ta ở trong phòng vùi đầu tính sổ, vừa ngẩng đầu, liền phát hiện phụ thân đứng ở trước mặt, ta cứng tay sững sờ tại chỗ.

"Phụ thân, con..." Ta giật giật môi, lại không biết giải thích như thế nào.

Phụ thân nhìn một đống sổ sách trên mặt bàn của ta, thần sắc không đẹp lắm, râu ria thật dài bị thổi vài sợi. Ta vốn tưởng rằng người lại muốn răn dạy ta, liền cúi đầu, tính toán ngoan ngoãn nghe. Nhưng ai ngờ, phụ thân lấy từ sau lưng một quyển sách, viết "Bách thương tạp yếu", sách đã rất cũ, mỗi trang sách đều có chút ố vàng.

Ta có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, nếu ta nhớ không lầm, đây hẳn là quyển sách phụ thân đã tịch thu của ta.

"Phụ thân, đây là... quyển sách khi còn bé?"

Ta chạm vào cuốn sách và có một số ngạc nhiên. Phụ thân nghiêm mặt, cứng rắn nói: "Trả lại cho con, con muốn học thì học, đừng mỗi ngày lén lút dậy sớm."

Ta nhận lấy cuốn sách, vui vẻ nói: "Phụ thân không còn nghĩ rằng con đã học được điều này là vớ vẩn? Người chịu để cho con làm thương nhân sao?"

"Ta không cho, con sẽ không học sao?"

“Không thể."

"Vậy còn hỏi?"

Ta buông quyển sách kia xuống, từ trong tủ rút ra vài quyển sách, bày ở trên mặt bàn, có chút tự hào nói: "Con đã sớm không xem "Bách thương tạp yếu", phụ thân, người xem, con rất lợi hại, những quyển sách này đều là con biên soạn, chỉ đáng tiếc là chỉ có một mình con xem."

Những cuốn sách này, là ta tập hợp kinh nghiệm giao thương của mình trong những năm qua để viết nên, bên trong bao gồm những khó khăn, cách thức, phương thức và minh chứng khác nhau trong việc giao thương từ trước đến nay của Đại Kiền.

Ta ngẩng đầu vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt một cái, thấy phụ thân tuy rằng mặt vẫn còn khó chịu, nhưng nhướng mày, trong lòng vui vẻ.

18

Lại là một năm tuyết rơi dày đặc, nữ tử học đường vẫn lén lút, mọi người càng thêm im lặng không nói, sợ gây họa.

Nhưng nhìn chung, chúng ta đã đi được những bước đầu tiên, con đường phía trước mặc dù dài, nhưng cũng coi là đã được mở.

Hôm nay, sau khi tuyết rơi, ta và Thẩm Ý Nùng, Phạm Viên Viên đứng bên ngoài học đường, bên trong tiếng đọc sách vang lên.

Phạm Viên Viên nằm sấp trên lan can, chống mặt, mơ màng nói: "Khương tỷ tỷ, tỷ nói thật sự sẽ có một thời đại như vậy sao? Nữ tử có thể cùng nam tử ngồi ngang hàng, các nàng muốn đọc sách liền đọc sách, muốn hành y liền hành y, không muốn lập gia thất thì không gả, còn có, bọn họ còn không cần làm thϊếp cho người ta, nam tử có thể làm chuyện gì, nữ tử cũng có thể làm chuyện đó, quả thực giống như thế giới cực lạc miêu tả trong sách, cảm thấy quá khó tin."

Ta thì thầm: "Sẽ có, mặc dù chúng ta có thể không tìm thấy con đường đó, nhưng ít nhất chúng ta đang đi trên con đường đó."

Ta tin tưởng, trăm năm, nghìn năm, chỉ cần có một thế hệ nữ tử không ngừng nỗ lực, nhất định sẽ có một thế hệ nữ tử có thể chứng kiến thời khắc đó, các nàng chính là chúng ta, chúng ta cũng chính là các nàng, các nàng sẽ thay chúng ta chứng kiến nữ tử đi tới thời khắc bình đẳng."

Mỗi tia lửa chảy trong dòng sông dài lịch sử có thể không dễ thấy, nhưng một ngày nào đó, chúng sẽ hội tụ thành những tia lửa rực rỡ và cùng nhau nghênh đón một đợt nở rộ.

Có lẽ, thế hệ của chúng ta không thể thực hiện nhiều bước lớn, nhưng ta nghĩ rằng chúng ta luôn luôn có thể để lại một cái gì đó cho con đường phía trước của thế hệ sau này, nếu họ cũng có những người thức tỉnh, những chuyện chúng ta đã làm có thể may mắn trở thành nguồn tham khảm nhỏ cho họ, hướng dẫn, để họ có thể xua tan mây mù khi bối rối: Ồ, hóa ra ngày xưa cũng có nữ tử đi con đường này.

Thẩm Ý Nùng vươn tay, đón một mảnh bông tuyết.

"Con đường này, sẽ rất khó khăn, nhưng...", nàng chậm rãi mở miệng: “Ta sẽ đi đến đó dù có hàng nghìn người.”

Phạm Viên Viên mở to đôi mắt tròn trịa, kiên định nói: "Cho dù có hàng nghìn người, ta vẫn sẽ đi."

Ta quay đầu nhìn về phía tuyết trắng xóa, lặp đi lặp lại: "Dù có hàng vạn người, ta vẫn sẽ đi.”

Ngày đó, ta đã sống mà không hề hối tiếc.