Chương 27: Vinh quang thăng chức phó ban tổng hợp 3
Người phụ nữ của gia đình dịu dàng nhã nhặn xinh đẹp này mà là vợ tôi thì dù có bắt ngày nào cũng phải bò ra lau sàn tôi cũng vui lòng. Bạch Khiết mở một chai rượu vang, rót cho tôi một ly: “Cậu đừng hút thuốc nữa, ăn đi!”
“Tôi vừa ăn rồi.” Tôi cứ ngồi im hút thuốc nhìn cô ấy.
“Vậy thì cậu uống chút rượu đi. Tối qua thật ngại quá, để cậu cười chê rồi.” Tôi bỗng nhận ra lông mi của Bạch Khiết rất dài.
Tuy không giống những người phụ nữ khác cứ lông mi dài là lẳиɠ ɭơ, nhưng hàng mi của cô ấy chớp chớp, người ta rất dễ rơi vào thế giới của cô ấy, tim đập thình thịch.
“Tôi mới để chị chê cười, tôi giả dối hơn chị nhiều, rõ ràng trong lòng muốn nhưng lại không dám làm, rõ ràng yêu nhưng lại không dám nói, rõ ràng không nỡ nhìn chị khóc nhưng lại không dám lau nước mắt cho chị, rõ ràng không muốn từ chối nhưng miệng lại nói cứng.”
“Cậu đồng ý giúp tôi thật sao?” Cô ấy cười ngọt ngào, hai gò má đỏ ửng lên.
“Đã giúp rồi, sáng nay tôi gọi cô ấy đến phỏng vấn, hơn nữa cô ấy cũng đồng ý ở lại.”
“Thật không? Thế thì tốt quá! Cô ấy thật sự ở lại?”
“Chị Bạch, chị đã biết cô ấy từng làm nghề gì đúng không?” Tôi hỏi.
“Cậu gọi tôi là chị Bạch? Cảm ơn cậu, Ân Nhiên.”
“Tôi chưa bao giờ quên chị đã tốt với tôi thế nào, nhưng chị chỉ nhớ đến việc tôi nhìn trộm chị, chị có cần thiết phải đối xử với tôi như vậy không?” Tôi đã uống rất nhiều với Mạc Hoài Nhân, tuy giả vờ say bí tỉ nhưng thật ra cũng say vài phần rồi. “Thôi không nói những chuyện đó nữa. Chuyện xảy ra rồi thì chúng ta chẳng thể làm gì được nữa… Chị Bạch, hãy thành thật cho tôi biết, có phải chị đã biết Trần Vũ Hàn làm nghề gì không?”
Cô ấy gật đầu: “Hai năm nay bố của cô bé gần như toàn ở bệnh viện để điều trị đặc biệt. Sau khi Trần Thế Mỹ xảy ra chuyện, không có tiền điều trị, cô ấy đi vay nặng lãi một khoản rất lớn, nhưng vẫn không thể duy trì được. Sau đó bị bọn cho vay đòi nợ, cô ấy vốn không chịu cúi đầu trước ai, đành đi vào con đường bán thân. Sau đó tôi biết chuyện này, muốn giúp tiền nhưng cô ấy không nhận. Nếu không phải vì tôi, có lẽ cô ấy vẫn là cô sinh viên ngây thơ trong sáng. Mỗi lần nghĩ tới việc cô ấy phiêu bạt tứ phương tôi lại cảm thấy thật tội lỗi…”
“Chị Bạch, chuyện này cũng có thể coi là số trời định sẵn, ác giả ác báo. Ngay từ đầu Trần Thế Mỹ làm chuyện ấy đã nghĩ đến báo ứng sau này, là hắn đánh cược với số mệnh.”
Bạch Khiết bỗng nắm lấy tay tôi: “Ác giả ác báo, Ân Nhiên, cậu nói xem tôi sẽ bị báo ứng thế nào?”
“Chị Bạch, chị không làm điều ác, sao lại bị ác báo chứ?”
“Tôi không làm điều ác sao? Tôi hại chết hai người, còn hại một người sống không bằng chết… Như thế không phải điều ác sao?” Bạch Khiết nắm chặt tay tôi hỏi.
“Sao chị lại làm điều ác chứ? Chị Bạch, chị nghĩ mà xem, nếu gặp trường hợp như chị có ai là không báo cảnh sát chứ? Bọn chúng lừa của người khác mấy trăm vạn, chúng hại còn ít người sao? Cũng không biết có bao nhiêu gia đình vì chúng mà vợ con ly tán, nhà tan cửa nát. Sớm muộn gì chúng cũng phải gặp ngày đó, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi. Chị có biết mình đã cứu bao nhiêu người không?”
Tay cô ấy run lên: “Tôi cũng luôn an ủi chính mình như vậy, nhưng cứ nhắm mắt lại là tôi lại nghĩ đến chuyện đó, đêm ngủ tôi lại gặp ác mộng… Thật sự tôi không thể thoát khỏi cái bóng đen ấy, tôi khó chịu lắm…” Hai hàng nước mắt long lanh chảy xuống gò má trắng mịn, hàng lông mày chau lại như có tầng mây đen bao phủ, đôi môi run rẩy. Câu thơ trong “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị: “Lệ dàn mặt ngọc lưa thưa, cành lê hoa trĩu hạt mưa xuân dầm”
Không phải nói cô ấy lúc này sao?
Gương mặt đó quả thực đẹp đến ngạt thở, khiến người khác không dám nhìn gần, cộng với thân thể kia, trên thế gian này thật sự hiếm ai kháng cự lại được. Chiếc váy dài màu tím khiến cô ấy tựa đóa hoa mẫu đơn cao quý mà sầu thương.
Đến tận bây giờ tôi mới có dũng khí và tư cách để ôm cô ấy vào lòng, Bạch Khiết khóc trong lòng tôi một lúc, rồi ngồi lên cầm ly rượu, quệt nước mắt đi: “n Nhiên, nào, tôi cảm ơn cậu!” Hàng lông mày tựa lá liễu mùa xuân ẩn chứa nỗi sầu hận, gương mặt tựa hoa đào tháng ba che dấu một nỗi tâm tình.
Trái tim không an phận của tôi đập thình thình, Bạch Khiết và tôi liệu có thực tế không? Nhìn quanh căn nhà một lượt, tôi nản lòng. Người ta vừa biết tôi đến từ nông thôn, chẳng có nổi căn nhà là chạy còn không kịp…
Tình yêu giữa nam và nữ phải được xây dựng trên cơ sở người đàn ông đứng trước người phụ nữ phải đủ mạnh mẽ và có ưu thế. Sự mạnh mẽ và ưu thế đó vừa thể hiện ở tuổi tác, chiều cao, sức khỏe, càng thể hiện rõ hơn ở quyền thế, tiền bạc và tư tưởng. Nếu trước mặt người phụ nữ mình yêu mà người đàn ông luôn cảm thấy tự ti, xấu hổ, ham muốn chinh phục của giống đực không thể bộc lộ, anh ta sẽ nảy sinh cảm giác bất an, thậm chí bị “liệt dương” cả về tâm lý và sinh lý, từ đó không thể ngẩng đầu lên được.
Vì thế từ xưa đến nay, đàn ông đều chọn bạn đời theo tiêu chuẩn: ít tuổi hơn mình, thấp hơn mình, trình độ thấp hơn mình, thu nhập ít hơn mình...
Nghĩ vậy tôi thầm cổ vũ mình: Rồi sẽ có ngày tôi sẽ có được cô ấy với tư thế cao hơn.
“Đúng rồi, chị Bạch, tôi định cho Trần Vũ Hàn làm ở phòng nghiệp vụ hoặc tổng hợp. Dù sao thì ở kho cũng không thích hợp lắm với cô gái cao ngạo như cô ấy, lương lại thấp, nhỡ làm được một thời gian cô ấy lại mất kiên nhẫn. Nhưng mà tôi lại sợ cô ấy gặp chị.”
“Thật không? Thật là được chứ? Cũng không sao, tôi có thể từ chức…”
“Từ chức?” Bạch Khiết mà từ chức thì tôi còn hứng thú gì làm ở phòng tổng hợp nữa?
“Ân Nhiên, việc này vất vả cho cậu rồi. À, tôi cũng sẽ nhận một căn nhà tập thể, tôi sẽ nhường cho cô ấy, cậu sắp xếp nhé!”
“Chị từ chức thì còn chỉ tiêu sao? Tôi đã chuẩn bị cho cô ấy xong rồi. Còn công việc, chị cũng không cần từ chức, để cô ấy làm việc ở tầng khác là được.” Làm lãnh đạo thật tốt, muốn làm gì cấp dưới cũng được.
“Cậu nhường tiêu chuẩn của mình cho cô ấy?”
“Cứ coi là thế đi. Tôi cũng không thể rời khỏi kho được.” A Tín và tôi, dù là lúc nào cũng phải ở kho trông coi. Có khi rời khỏi kho một đêm là tôi không thể yên tâm nổi.
“Ân Nhiên, cậu nói đi, có phải Mạc Hoài Nhân giúp cậu không?”
“Coi là vậy, không có bọn chúng thì giờ tôi cũng không được thế này.”
“Ân Nhiên, cậu nghe tôi, qua lại với chúng phải có chừng mực, chúng không có ý đồ tốt với công ty. Tôi sợ cậu theo chúng sẽ sa chân xuống bùn…”
“Trước đây tôi mới sống trong bùn, giờ mặc kệ bùn lầy gì, có cái gì bẩn hơn nữa được sao?”
Bạch Khiết cũng uống không ít, gò má đỏ ửng lên, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên gương mặt cô ấy toát lên vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn. Tôi không khống chế được bản thân, nhoài người tới định hôn cô ấy, không cẩn thận gạt phải chai rượu rơi xuống vỡ tan. Tôi cũng mặc kệ, khi sắp chạm vào đôi môi hồng ướŧ áŧ kia, Bạch Khiết tránh ánh mắt của tôi, tay khẽ vuốt tóc mái. Động tác quen thuộc này… tôi nhớ rồi, trước đây cô ấy từng nhìn tôi như vậy, chính là lần tôi vào nhầm phòng thay quần áo, cô ấy cho tôi là đồ háo sắc...
Tôi lập tức nổi điên! Cô ấy vẫn chưa xua tan được cái bóng đen tôi là đồ háo sắc! Tôi nhìn vào mắt cô ấy mà đau lòng, tôi giận dữ lật bàn: “Thì ra đến tận bây giờ chị vẫn cho tôi là tên biếи ŧɦái đi nhìn trộm!”
Cô ấy sợ hãi nhìn chiếc bàn bị lật ngửa, hốt hoảng giải thích: “Không có, tôi không...”
“Không? Chị đừng có lừa tôi! Chị cố gắng nhẫn nhịn lấy lòng tôi mà thôi, chị vẫn không tin tôi!”
“Ân Nhiên, cho tôi thời gian được không? Tôi...”
Tôi không để cô ấy nói hết: “Đủ rồi! Chị quá giả tạo! Sau này đừng có đến làm phiền tôi! Nếu không thì Trần Vũ Hàn gì đó tôi sẽ đuổi khỏi đây!”
Tôi sập cửa bỏ đi, tại sao người đem đến cho tôi những mộng tưởng đẹp nhất lại luôn khiến tôi đau lòng như vậy. Người ta vẫn nói không thể tùy tiện nghe theo những lời khen tặng hay gièm pha, ai thế nào cuối cùng cũng sẽ rõ ràng mà thôi. Câu này sai, hoàn toàn sai lầm!
Trở về kho, tôi cùng A Tín uống hai chai rượu trắng, cuối cùng say đến bất tỉnh nhân sự...
Cuối cùng tôi cũng chỉnh lý xong đống giấy tờ hóa đơn, cũng không tra ra bất cứ điểm bất thường nào hồi Mạc Hoài Nhân quản lý. Lâm ma nữ bảo tôi làm lại là có ý đồ gì? Lẽ nào cô ta cũng nghi ngờ Mạc Hoài Nhân? Sao có thể? Hoàng Kiến Nhân và Mạc Hoài Nhân đều là người của cô ta mà, hay ngay từ đầu cô ta đã cho tôi là gián điệp Vương Hoa Sơn phái đến, cho tôi kiểm tra là để chứng minh mình chẳng làm gì?
Thứ hai, Trần Vũ Hàn đến thật, qua sự sắp xếp của Mạc Hoài Nhân, cô ấy đến thẳng ban quan hệ đối ngoại. Không biết người đẹp mắt phượng này có làm được công việc vất vả này không. Có điều, ban này phụ trách giao tiếp, nói thế nào cũng thấy có liên quan đến công việc trước đây của cô ấy. Để sắp xếp cho Trần Vũ Hàn và An Lan mà đầu tôi như phình cả ra, cũng không muốn nghĩ nhiều nữa.
Ngồi trong văn phòng tổng hợp, mấy đồng nghiệp tán chuyện với nhau: “Anh em vẫn dám uống nước lọc à?”
“Uống thì sao chứ?”
“Cậu không biết vụ có người chết vì uống nước của công ty X sao?”
“Nước lọc cũng hại chết người được sao? Không phải có đánh dấu đạt tiêu chuẩn DC rồi sao?”
“DC có phải là đi chết không? Từ đó có thể thấy vấn đề vệ sinh thực phẩm của Trung Quốc thật đáng lo ngại. Cũng giống như chất lượng của nhân viên nào đó trong công ty mình cũng đáng để suy nghĩ.” Câu nói này thật chói tai, không sai, chính là nói tôi đấy. Tôi vừa lên thì bọn họ chẳng ai phục hết. Thời gian làm việc của họ lâu hơn tôi, kinh nghiệm nhiều hơn tôi, chẳng ai ngờ được chức phó ban tổng hợp lại để người ngoài làm cả. Dù gì Mạc Hoài Nhân cũng là kẻ lọc lõi sự đời, tuy năng lực không ổn nhưng dù sao cũng hơn kẻ ngoài ngành là tôi đây.
Tôi vẫn nghĩ suốt nên làm thế nào để hóa giải sự bài xích của đồng nghiệp, nhưng có vẻ như rất khó khăn, sự đố kỵ và oán hận của họ không phải chỉ dùng một hai bữa cơm là có thể xóa bỏ.
Tôi dứt khoát không quan tâm nữa, lên mạng tìm một vài tài liệu để nâng cao năng lực. Tìm mãi tìm mãi rồi đến trang web của công ty. Trên trang web này có diễn đàn nội bộ, trong đó có phương thức liên hệ với lãnh đạo, số điện thoại, MSN, QQ. Lâm ma nữ là lãnh đạo cấp cao, tên cô ta ở ngay vị trí đầu, dù sao cũng không có việc gì, tôi thêm địa chỉ QQ rồi vào xem blog cá nhân của cô ta.
Dòng chữ chim bay phượng múa tràn ngập ý thơ: Lâm Hoa Tịch Thập. Tôi phì cười... để tôi xem cô là hoa gì? Anh túc à? Hay là hoa ăn thịt người?
Nhấp vào xem, bên trong toàn là những bức ảnh chụp với trình độ thấp của cô ta, hoặc mấy dòng chữ ngắn ngủn, hoặc là mấy bài thơ cổ. Cô ta có dáng người mẫu nhưng không hề đăng ảnh chân dung nghệ thuật, toàn là ảnh khi đi du lịch. Nhìn những bức ảnh không trang điểm phấn son này mà tôi sững sờ. Bối cảnh hoặc là khu rừng trúc xanh mướt, hoặc là vòm lá ánh nắng chiếu rọi, hoặc biển hoa muôn màu sắc, hoặc con đường tấp nập với những trung tâm thương mại lấp lánh ánh đèn, tất cả đều tôn lên vẻ đẹp của mỹ nhân Lâm Tịch. Nụ cười đó dường như theo công thức nhưng vừa đủ. Ngũ quan tinh tế được thoa lên lớp hóa trang tươi tắn, cổ áo được kéo xuống rất thấp, đường cong nơi ngực khiến người ta liên tưởng miên man. Đôi mắt xanh biếc vô cùng có thần. Mái tóc dài đen nhánh rủ xuống tận thắt lưng rất hiếm gặp. Cô ta là bông hoa rừng, là đóa thược dược đỏ thắm, cuồng nhiệt mà nho nhã. Mùi hương trên người cô ta tự nhiên mà hài hòa, không phải mùi nước hoa đắt tiền, mà là hương thơm phảng phất của đồ bông phơi dưới ánh nắng.
Không có việc gì đi nghiên cứu phụ nữ là việc làm rất ngu ngốc, vô tình bạn sẽ bị kéo vào thế giới của cô ta, dần dần tim đập loạn nhịp. Khi nhận ra tôi vội vàng tắt trang web, lẽ nào tôi lại kỳ vọng gì ở lão yêu bà đáng chết này? Tôi thầm chửi bản thân, điên rồi!
Nhưng tại sao tôi lại có một niềm kỳ vọng kỳ lạ với cái điện thoại? Tôi mong màn hình sẽ hiển thị số điện thoại quen thuộc của cô ta...
Nhìn điện thoại, nhìn mãi, tôi có mong chờ không? Đúng là tôi có chút mong chờ. Bỗng điện thoại rung lên kèm theo tiếng nhạc, tôi giật mình, số hiển thị trên màn hình lại chính là của cô ta, chỉ có điều quen rồi thì phải, dù sao thì ở thành phố này cô ta là người gọi cho tôi nhiều nhất.
Cô ta gọi tôi đến văn phòng, tôi tới đó. Bất luận bạn đang ở trong môi trường thế nào, dù là mùa hè hay mùa đông, thời tiết nóng hay lạnh, có mở điều hòa hay không, chỉ cần người phụ nữ này xuất hiện là cả thế giới thành mùa đông. Cái lạnh này không giống sự lạnh lẽo tỏa ra từ Trần Vũ Hàn, mà là cả không gian đều hạ nhiệt theo Lâm Tịch, thật đáng sợ!
Lâm ma nữ khoan thai nói: “Phó ban Ân, dạo này công việc có tốt không?”
Vừa gặp đã nói một câu mơ hồ, có phải nắm được thóp gì của tôi không? Nhớ lại thì đúng là chuyện xấu tôi đã làm không ít, lại còn hối lộ, đi cửa sau, còn làm loạn chế độ phân nhà.
Tôi hơi cúi người: “Cảm ơn Lâm tổng giám quan tâm, nhờ hồng phúc của cô gần đây Ân Nhiênăn ngon, ngủ yên, làm việc vui vẻ.”
Lâm ma nữ cười lạnh lùng: “Hừ... biết cách ăn nói rồi đấy. Công việc ở kho và phòng tổng hợp vất vả, phải phiền phó ban n rồi.”
“Công ty hết tình hết nghĩa với tôi, đương nhiên tôi phải cống hiến hết mình.”
“Ồ, vậy sao? Anh đã cống hiến những gì rồi, nói xem nào? Còn nữa gần đây anh làm những gì, không làm những gì đều nói hết đi.” Nhìn nụ cười lạnh thấu xương của cô ta mà tôi toát mồ hôi lạnh. Trên thế gian này, thứ võ công còn lạnh lẽo hơn Huyền Minh Thần Chưởng chính là vẻ mặt độc môn của Lâm ma nữ.
“Tôi thì có thể làm gì chứ, phải không? Chỉ là đồng nghiệp nữ liếc mắt với tôi nhiều hơn một chút, đồng nghiệp nam thì đố kỵ hơn một tí, nhưng cái khác thì cũng chẳng có gì.” Tôi lảng sang chủ đề khác. Đúng là vậy mà, trẻ tuổi chức vị cao, quần áo đắt tiền, khí chất tăng lên hẳn, đồng nghiệp nữ không ki bo gì mấy cái liếc mắt.
“Vậy sao? Đúng là chuyện tốt. Phó ban Ân chưa có bạn gái đúng không?” Có trời biết được rốt cuộc cô ta muốn hỏi cái gì.
“Chưa... chưa có.”
“Là thế này, tôi muốn hỏi phó ban Ân, cô nhân viên An Lan là thế nào? Cô ấy không có cả bằng chính quy mà anh cũng tuyển vào. Lại còn là em gái của cấp dưới An Tín của anh. Phó ban Ân, anh nói xem. A Tín đã cho anh cái gì?” Cô ta đã biết rồi...
“Lâm tổng giám, cậu ấy không cho tôi gì cả, nhưng trong kho cần người trung thực, cẩn thận, chịu thương chịu khó, những người kia tốt nghiệp trường đại học nào đó, từng làm ở công ty nào đó, người ta có thể làm được bao lâu ở kho hàng chứ? An Lan tuy là em gái An Tín nhưng phẩm chất hai người họ tôi biết rõ. Lâm tổng có thể thấy đấy, những người trước đây có ai làm được tốt như chúng tôi...”
“Vậy sao? Thế thì tôi phải cảm ơn anh rồi. Nhưng anh như thế có gọi là tự tiện làm theo ý mình được không?”
“Lâm tổng, chuyện nhỏ như vậy tôi nào dám báo cáo lên cho chị? Những việc xử lý được tôi tuyệt đối không làm phiền đến Lâm tổng giám chị.”
“Ồ... Ân Nhiên gan góc cùng mình, xem ra đã bị mài hết gai nhọn rồi nhỉ?”
“Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt mà. Thẳng thắn, năng nổ, thuận ta thì sống, chống ta thì chết, lại không khiến người khác khinh ghét, cuộc sống thuận buồm xuôi gió, người làm được đến mức đó thế gian này chỉ mình Lâm tổng giám.”
“Không khiến người khác khinh ghét? Anh học được cách đi ngược lại với lương tâm rồi à? Tôi ở công ty lâu như vậy, ai hận tôi, ghét tôi, không thích tôi, lẽ nào tôi không biết?”
“Nói vậy là Lâm tổng giám cảm thấy nhiều người không thích mình?”
“Anh...” Cô ta nhẫn nhịn. “Tôi hôm nay tâm trạng tốt không tính toán với anh. Còn chuyện nữa, tôi bảo anh chỉnh lý giấy tờ, anh làm thế nào rồi?”
Tôi vội đưa giấy tờ ra: “Mời Lâm tổng giám xem qua.”
Cô ta nhíu mày: “Nhiều vậy sao...”
Thì ra chuyện xấu cô ta bảo tôi đã làm chính là việc tự ý nhận An Lan, còn chuyện chưa làm chính là chưa đối chiếu xong đống giấy tờ. Tôi thở phào, cũng may tôi làm nhiều chuyện như thế mà cô ta mới biết được một chút: “Nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi trước.”
“Đợi đã !”
Hừ, tôi lại làm gì nữa à?
“Tối nay tôi phải đi tiếp đón vài khách hàng, anh không phải thần rượu sao, đi cùng tôi.” Lâm Tịch ngẩng lên nói. Yêu bà đáng chết, xinh đẹp như thế sao lúc nào cũng đeo cái kính già nua thế kia chứ.
“Giao thiệp như thế không phải là công việc của ban quan hệ đối ngoại sao? Tôi là thần rượu á, ai bảo vậy...”
“Tôi nghe nói phó ban n nghìn chén không say, trong tiệc mừng nhậm chức đã uống khiến cho cả bàn tiệc say túy lúy. Sao, không vui lòng à?”
“Vui, vui lòng...”
Đến nơi, tôi giật mình, mấy người này rất quen, là bọn đã cho thuốc vào rượu của Lâm Tịch, khiến cô ta thất thân bởi tôi. Kẻ thù gặp nhau mà Lâm Tịch lại bình thản như không, cứ như chưa từng quen biết họ vậy.
Người có thù tất báo như Lâm Tịch, bụng dạ vô cùng thâm thúy, còn gọi tôi đến cùng tiếp đón đám người này, có lẽ đã nghĩ ra cách báo thù rồi.
Sau khi món ăn được đưa lên, tôi ăn vài miếng, đặt đũa xuống, miệng ngậm một điếu thuốc, định lấy cái bật lửa trên bàn, thế mà... có đến ba người phụ nữ cùng thò tay ra lấy. Mấy người kia chua xót nói: “Anh Ân đây thật được yêu mến quá...”
Ngay Lâm ma nữ cũng giả vờ ho hắng, trợn mắt nhìn ba nữ đồng nghiệp kia: “Làm gì thế?” Đương nhiên không phải cô ta cũng giành việc lấy bật lửa, cô ta đang mắng ba nhân viên của mình.
Từ khi ngồi lên cái ghế phó ban tổng hợp, thường xuyên mặc đồ hiệu hăm hở đi qua đi lại trong công ty, đồng nghiệp nữ trong công ty cũng liếc mắt đưa tình không ít, làm lãnh đạo thật thích.
Mấy người kia đến để bàn chuyện mở cửa hàng độc quyền mới. Xem ra chỉ trong mấy tháng, nhờ vào Ức Vạn họ kiếm được không ít, định mở cửa hàng mới rồi.
Mấy cô đồng nghiệp kia không thuộc bộ phận chúng tôi, hình như bên quan hệ đối ngoại. Quan hệ đối ngoại? Tôi chú ý nhìn lại, quả nhiên có Trần Vũ Hàn. Vừa rồi cô ấy không giành lấy bật lửa, tôi cũng không để ý là cô ấy cũng ở đây. Nhưng với tính cách đó sao cô ấy có thể đi tranh giành bật lửa chứ?
Một người nâng ly mời Trần Vũ Hàn: “Liên kết với Ức Vạn là việc làm đúng đắn nhất trong cuộc đời chúng tôi! Sản phẩm của Ức Vạn không chỉ có bao bì đẹp, mà chất lượng càng không còn gì để chê! Slogan của Ức Vạn là: Không chỉ có đẹp... từ mấy vị nữ đồng nghiệp đây là có thể nhìn ra rồi, ha ha ha...”
Trần Vũ Hàn cười đáp lại, người đẹp lạnh lùng mắt phượng cười một cái là khiến đàn ông có mặt ở đó ngây ngất, tôi cũng ngất ngây. Mấy người kia cũng biết Trần Vũ Hàn là người ở ban quan hệ đối ngoại, lập tức cùng xúm lại mời rượu cô.
Nhưng điều khác biệt lớn nhất của cô với người khác chính là sự đúng mực, lạnh lùng như băng nhưng lại vô cùng quyến rũ.
Náo nhiệt một lúc lâu, Lâm ma nữ ngoắc ngón tay gọi tôi lại, ghé tai tôi nói: “Đi hỏi phục vụ loại thuốc mê lần trước bọn chúng cho tôi uống.”
“Phục vụ? Phục vụ có sao? Đây là quán ăn chứ có phải quán rượu đâu...”
“Tôi mặc kệ, mau nghĩ cách kiếm về đây cho tôi!” Lâm ma nữ nổi giận.
“À... được. Tại sao lại đánh thuốc họ? Muốn báo thù sao?”
“Gậy ông đập lưng ông. Dám chơi tôi sao? Tôi phải khiến chúng trả giá đắt!”
Tôi gãi đầu, thứ đó chắc đến quán bar mới có, không biết hiệu thuốc có bán không. Trần Vũ Hàn tiến lại nói: “Phó ban Ân, cảm ơn đã giúp tôi.”
“Chuyện nhỏ thôi, không cần khách sáo.”
Trần Vũ Hàn xuất thân từ nơi đó, có lẽ cô ấy biết ở đâu bán thứ ấy. Tôi hỏi, thế là cô ấy lấy ra từ trong gót giày một túi bột nhỏ: “Không màu không mùi, ba phút là có tác dụng, không khác gì say rượu. Anh muốn đánh thuốc bọn người kia?”
“Ừ, cho chúng say là được.”
Kỹ thuật bỏ thuốc của Trần Vũ Hàn đúng là xuất quỷ nhập thần, tay nhẹ nhàng xé túi, kẽ tay kẹp một chút bột, cầm ly rượu lên mời người khác, rồi thình lình cho thuốc vào ngay cốc người ta. Tôi cũng cầm ly đi mời rượu, nhưng lại bị đối phương đưa ly đã bị Trần Vũ Hàn bỏ thuốc, làm sao đây, uống không được, không uống cũng không được...
Sau đó tôi vẫn phải uống...
Nhân lúc mấy người kia say bí tỉ, Lâm ma nữ ném hợp đồng của chúng vào thùng rác, lấy hợp đồng mình đã chuẩn bị sẵn ký vào, còn lấy con dấu trong túi của người ta ra đóng lên. Hợp đồng mà Lâm ma nữ chuẩn bị không phải người ta không kiếm được gì mà chỉ kiếm ít hơn. Mấy tên đó chơi Lâm ma nữ một vố, lần này bị chơi lại, cũng không dám giải quyết bằng pháp luật, còn nếu khai chiến với tổng bộ thì khác nào cắt đứt đường tiền tài của mình...
Làm xong xuôi đâu đó. Lâm ma nữ hài lòng nói với chúng tôi: “Đi thôi.”
Tôi muốn đi, nhưng đã uống phải cốc có thuốc mê nên chân mềm nhũn. Thứ thuốc này quả nhiên lợi hại, cảm giác giống hệt say rượu. Chỉ có Trần Vũ Hàn biết tôi say, cô ấy dìu tôi ra ngoài.
Ngửi mùi hương trên cơ thể cô ấy, cúi xuống thấy gương mặt lạnh băng, nhớ tối hôm đó để khıêυ khí©h Sa Chức mà tôi đã hôn cô ấy trên đường, tôi không ngại thêm lần nữa đâu...
“Trần Vũ Hàn, công việc ở ban quan hệ đối ngoại có khiến cô chịu thiệt thòi không?” Tôi hỏi.
“Gọi tôi là Vũ Hàn.” Cô ấy không trả lời tôi mà hỏi hai câu khác: “Sao anh biết số điện thoại của tôi? Tại sao anh lại giúp tôi?”
“Để nghĩ xem...” Tôi nên trả lời thế nào đây? Em đã không trả lời câu hỏi của anh sao anh lại phải trả lời chứ? “Vũ Hàn, vừa rồi anh thấy trong gót giày của em có nhiều loại thuốc xanh xanh đỏ đỏ, ngoài thuốc mê ra còn gì nữa?”
Vũ Hàn không nói gì. Lâm ma nữ bỗng quay lại, nói với Vũ Hàn: “Không ngờ ban quan hệ đối ngoại lại có một nhân tài thế này, cô tên là gì?”
‘Trần Vũ Hàn.”
“Cái này cho cô.” Cô ta lấy trong túi ra hai nghìn tệ đưa cho Vũ Hàn.
Trần Vũ Hàn nhận lấy rồi định dìu tôi đi. Lâm ma nữ lại nói: “Ân Nhiên ở lại, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Lâm ma nữ có chuyện muốn nói với tôi? Nói chuyện gì? Tình cảm? Tình yêu?
Tôi ra hiệu cho Trần Vũ Hàn cứ đi trước, cô gái này, chuyện gia đình đã khiến cô ấy trở nên lạnh lùng hay trước nay cô ấy đều như vậy? Lạnh băng băng, quay người, cúi đầu, bước từng bước rời đi, thật khiến người ta có ấn tượng sâu sắc.
Lâm ma nữ giữ tôi lại làm gì? Lẽ nào vì Vũ Hàn tốt với tôi, hồng nhan ganh ghét?
Cô ta lên chiếc xe tuần dương lục địa màu đỏ chót của mình, tôi khựng người, cô ta nói: “Lên xe đi!”
Tôi lên xe, nhìn ra xung quanh, Lâm ma nữ và Sa Chức rất khác nhau. Điểm khác biệt lớn nhất chính là cảm giác khi ở bên cạnh cô ta, cứ có cảm giác gì đó khiến tôi thấy sợ hãi.
“Tôi nghĩ, tôi không nên đổ hết lỗi đêm hôm đó lên đầu anh.” Lâm Tịch nói.
“Thôi, chuyện đã qua rồi...” Tôi nên cảm kích những người đã gây tổn thương cho tôi, là họ đã giúp tôi kiên cường hơn, giúp tôi trở nên sắc bén. “Dù sao thì chúng ta đối địch bao lâu nay, hận nhau tận xương tủy, chỉ hận không thể rút xương lột da đối phương. Bỗng nhiên cô lại hòa bình thế này tôi lại không quen.”
“Tôi nói sẽ hòa bình với anh sao? Tôi cho anh hay, Ân Nhiên, chuyện này không thể hoàn toàn trách anh, nhưng anh đã trực tiếp gây tổn thương cho cơ thể tôi, nó ảnh hưởng đến cả đời tôi, anh có hiểu không hả? Thật không hiểu thượng đế nghĩ thế nào lại để phụ nữ phải chịu tội như vậy. Hồi tạo ra con người sao không biến đàn ông thành loài động vật có thể mang thai đi!” Cô ta càng nói càng tức, ngay thượng đế cũng lôi ra chửi.
“Cô tìm tôi là để nghe cô trút giận với thượng đế sao?” Mồm thì nói không thể trách tôi hoàn toàn nhưng sao tôi chẳng thấy cô ta xin lỗi nhỉ.
“Anh nghĩ tôi rỗi hơi vậy sao? Tìm anh đương nhiên là có việc, nếu không sao tôi phải lãng phí thời gian và nước bọt cho loại người như anh.” Cô ta lại trưng ra cái dáng vẻ cao ngạo đó rồi.
Tôi ngắt lời cô ta: “Sao không nói người hạ đẳng nữa?”
“Loại người hạ... Anh đừng có tưởng mặc mấy bộ đồ hiệu vào là nghĩ mình...”
“Mẹ kiếp, dừng xe!” Tôi thẹn quá hóa giận, nộ khí xung thiên.
Xe chạy không nhanh, đằng trước đằng sau đều không có xe, tôi thò chân ra đạp phanh, tuy không biết lái xe nhưng ít nhất tôi cũng biết cái nào là phanh cái nào là ga. Xe phanh cái két.
Tôi mờ cửa xe, vẫy tay với cô ta: “Người thượng đẳng, cô có biết nhiều lúc tôi thật sự muốn lột da ăn thịt cô không!”
“Lên xe! Tôi còn chuyện muốn nói!” Tôi nhận ra cô ta thật nực cười.
“Lâm tổng giám, mấy giờ rồi? Bây giờ không phải giờ làm việc, có chuyện gì mai nói. Tôi mệt rồi, tạm biệt.”