Chương 32: Khắc Định Quyết Gia

Kiến Bình năm thứ tám năm vào mùa đông, ngày mùng một tháng giêng có đại triều, quần thần hội tụ tại khánh điện chúc mừng Thiên tử qua năm mới.

Canh năm đánh trống, trong đại nội truyền đến tiếng chuông vang dội, lúc này trời còn chưa sáng, Hoàng Thành ty nơi này đã bắt đầu làm việc, quân sĩ cầm thiết bài lấy chìa khóa chạy tới các cửa thành lớn.

Ngày sau là thi khoa, hai đạo chiếu thư giống nhau được đưa xuống tỉnh truyền ra, một phần do người truyền thông cáo cầm trong tay đưa đến cửa thành Tuyên Đức Lâu, một phần là do quan viên ngoại Chư Ty cầm chạy tới cổng cửa thành cổ Chu Tước.

Người thông cáo đứng trên thành lầu từ trên nhìn xuống dưới cao giọng đọc: "Dưới cửa Kiến Bình năm thứ tám tháng giêng mùng một tết, phóng quan ba ngày, thành cổ không đóng được tự do ra vào, không được kiểm tra! "

Các đời quy củ, bình thường nếu là ngày lễ lớn của Đế quốc đều sẽ tổ chức đại yến, đại triều hội đã hoàn thành vào ngày Đông chí năm ngoái, năm nay đại triều tháng giêng liền chỉ còn lại một đại yến, Thiên tử ở Đại Khánh điện mở tiệc chiêu đãi quần thần.

"Ngự Yến hôm nay Vương gia có đi không?"

Nàng nằm sấp trên giường, cách rèm cửa chỉ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của nữ tử đang trang điểm trước bàn gương, ngẩng đầu chớp chớp mắt: "Tỷ tỷ hy vọng ta đi sao? "

Sở vương hỏi ngược lại khiến Tiêu Ấu Thanh cảm thấy khó xử, theo quy củ Sở vương là Thân vương, Đế quốc tổ chức đại yến nàng là Thân vương sao có thể vắng mặt? Vắng mặt cũng chứng thực rằng sự việc hôm qua tại Tông Chính tự. Đối với lòng người đang có ý nhắm vào nàng là vô cùng bất lợi, còn nếu đi nàng hiện tại bị thương trên người, thân thể cực kỳ suy yếu, hành động cũng không tiện, trong yến tiệc kia cũng không thể thiếu chuyện được mời rượu.

Vệ Hoàn đương nhiên nhìn ra được sự do dự của nàng, liền chống người lên: "Ta muốn tắm rửa một chút rồi đi. "

"Nhưng ta đi chỉ là bởi vì không muốn để nương cùng a tỷ lo lắng."

Tiêu Ấu Thanh đứng dậy đi về trước giường, cuốn rèm nói: "Thϊếp biết, nhưng vết thương này của Vương gia không thể dính nước, nhẫn nại một thời gian được không? "

Vệ Hoàn cau mày, nhìn công phục cùng đai ngọc đã chuẩn bị sẵn đêm qua: "Vậy... Làm phiền tỷ tỷ thay y phục cho bổn vương. "

Một lần vào Tông Chính Tự đã đổi lại một Sở vương biết chủ động, Tiêu Ấu Thanh khom người nâng nàng lên, nhìn sắc môi nàng vẫn có chút trắng bệch, nhẹ nhàng khép lông mày lại: "Thân thể còn đau như vậy, nếu không hay là đừng đi..."

Vệ Hoàn ngẩng đầu thoáng nhìn thấy Sở vương phi nhíu mày lo lắng, theo bản năng đưa tay qua, ngón cái khẽ dán lên khóe mày có ý đồ vuốt ve: "Tỷ tỷ luôn nhíu mày như vậy, thật không dễ nhìn. "

Chính là bởi vì đều là nữ tử mới có thể không kiêng nể gì mà hành động như thế, cũng chính là bởi vì đều là nữ tử mới có thể ôn nhu quan tâm như thế, và cũng chính là bởi vì đều là nữ tử nên mới có thể từng bước tới gần không hề phải băn khoăn do dự gì cả.

Ngăn được sự hoảng hốt bên ngoài lại không ngăn được nhịp tim đang đập nhanh hơn, có thể che dấu chính là vẻ mặt nhưng không thể che giấu được vẻ động tình, trấn áp sóng to gió lớn lại không ngăn được sóng tâm động tinh tế này.

Tiêu Ấu Thanh quay đầu kéo người ra, ngoại trừ lấy được mấy bộ y phục thật dày ra, trong tay còn cầm thêm một các ngoại y cho nam tử mặc.

Vệ Hoàn lông mày nhíu lại, nàng từ trước cho tới nay đều không thích mặc quá nhiều y phục mà bao bọc mình thật dày: "Đại yến của tết nguyên đán đều tập trung ở Đại Khánh điện, còn có chậu than sưởi ấm. "

"Trời lạnh, công phục lại rộng rãi, bên trong mặc thêm một ít xiêm y cũng không có hại."

Cho dù ngoài miệng không muốn, nhưng cũng không có cự tuyệt Tiêu Ấu Thanh thay nàng mặc vào.

Cổ áo có thêu hoa, công phục là cổ tròn, sau khi mặc vào có thể lộ ra cái cổ duyên dáng: "Thêu hoa này thật tinh xảo." Vệ Hoàn khom lưng về phía gương đồng, nhìn chằm chằm vào cổ mình.

Tiêu Ấu Thanh không lên tiếng cũng không để ý tới nàng, vùi đầu sửa sang lại y phục.

"Tỷ tỷ không nói gì vậy ta liền cởi ra."

"Đúng vậy, thϊếp nhàn rỗi nhàm chán cho nên đã thêu nó, Vương gia nếu không thích, liền cởi ra trả lại cho thϊếp." Dứt lời Tiêu Ấu Thanh lại ngồi dậy, làm bộ muốn cởi y phục của Sở vương.

"Đây là phong cách dành cho nam tử, lại là được tỷ tỷ tự tay thêu, bổn vương tất nhiên phải ăn mặc thật tốt, tỷ tỷ đã cho ta làm sao còn có đạo lý muốn lấy trở về đây." Vệ Hoàn không cho liền lui về phía sau một bước, không cho Tiêu Ấu Thanh có cơ hội.

"Vết thương của Vương gia còn tốt chứ?"

Vệ Hoàn theo bản năng sờ sờ thắt lưng, không dám hạ xuống: "A, tỷ tỷ không nói ta cũng không nhớ rõ là nó còn đau. "

Nhận hình phạt chỉ mới qua một ngày, Sở vương liền có thể xuống đất đi lại: "Y thuật của Tôn thái y so sánh với ngay cả chính y quan sứ của Y Quan viện cũng xứng đáng ngang hàng. "

"Y thuật của Tôn thái y tất nhiên là cao siêu, nhưng nếu không phải ta ở đất Thục chăm chỉ tập luyện võ nghệ, có căn cơ tốt, chỉ sợ là hiện tại vẫn là đang trong cảnh hôn mê!"

"Chăm chỉ tập luyện võ nghệ?" Tiêu Ấu Thanh nghi ngờ.

"Đánh cầu dù sao cũng cần cưỡi ngựa, luyện võ nghệ cũng không phải là luyện kỹ thuật cưỡi ngựa sao? Đều giống nhau." Đột nhiên thân thể cảm thấy một trận mệt mỏi, ngay cả thanh âm cũng dần dần yếu ớt thấp xuống, nàng liền chống về phía bàn.

Dân gian tuyên truyền Thành Đô quận vương không điệu nghệ, vui vẻ, lúc này đều bị nàng tự mình nói ra rõ hết thảy.

"Rõ ràng vết thương còn chưa tốt, thực hiện sức mạnh cái gì."

Vệ Hoàn sắc mặt vẫn tái nhợt như trước: "Khó có được hôm nay có người cùng ta nói chuyện, nhưng lại buồn bực, thật khó chịu. "

Tiêu Ấu Thanh tiến lên đỡ nàng: "Thϊếp đỡ Vương gia nằm sấp một lát đi. "

"Hỉ Thu."

"Cô nương."

"Để cho các nàng tiến vào."

"Vâng."

Ngoài cửa sáng sớm đã có không ít các nô tỳ canh được gọi, trên tay bưng hai chén trà đặc đến để súc miệng cùng với nước nóng, chỉ đợi phân phó sẽ liền vào bên trong.

"Vương gia, Vương phi, có cần truyền bữa sáng không?"

"Đau quá đi! Ta ăn không được, không cần đem phần của ta lên."

Hỉ Thu nhìn thoáng qua Sở vương, lại nhìn Tiêu Ấu Thanh.

"Không được, Vương gia nếu không ăn bữa sáng thϊếp sẽ lấy lại y phục."

Y phục được mặc bên trong công phục cực kỳ vừa người, Vệ Hoàn kéo ống tay áo, mặt trên còn tản ra mùi thơm nhàn nhạt: "Lớn như vậy còn chưa từng có ai thêu y phục cho ta, ta đói bụng ... muốn ăn cháo. "

"Phòng bếp nấu cháo, nô tỳ đi gọi bọn họ truyền bữa sáng đến."

***

Mùng một tháng giêng, đại triều tổ chức xuân yến, phàm là giám ti, thủ soái, thủ đô đều đến Đại Khánh điện tham gia đại yến. Chư hương dẫn tiến sĩ cùng chư đạo tại các châu phủ đến ra mắt quan viên cũng đều sẽ tham gia buổi đại yến này.

Ban thưởng đại yến là phúc lợi mà Hoàng đế của Đế quốc ban cho quan viên, cũng là vũ khí sắc bén dùng để lôi kéo cảm tình của công thần. Cho nên qua các triều đại vào mỗi dịp lễ lớn đều phải có đại yến.

"Bệ hạ cũng không xem như là hồ đồ, Lục vương có tốt hơn chút nào không?"

"Sư phụ, Trần tham quân, bổn vương không có gì đáng ngại."

"Sắc mặt đã trắng bệch như vậy còn nói không có việc gì."

"Hôm qua biết tin bệ hạ thả Lục vương ra khỏi Tông Chính tự, ta vốn muốn đi Sở vương phủ thăm Lục vương, lại biết Lục vương phi một mực ở bên cạnh Vương gia, hạ quan liền không có đến quấy rầy."

"Làm phiền Trần tham quân lao tâm."

"Bệ hạ đứng ở trước mặt nhưng hạ quan lại không có kế sách giúp người, thật sự hổ thẹn."

"Sư phụ sao lại nói ra lời này? Lãi nhị ngài hôm qua tiến cung như thế nào bổn vương đều biết, chỉ là Trần tham quân quả thật có xúc động một chút."

"Hạ quan cũng không hoàn toàn là vì Lục vương, vì việc bổng lộc của thực quân cho nên mới đến phân ưu, Thiên tử có sai vi thần sẽ không sửa, thật đúng là uổng cho hai mươi năm đóng cửa chuyên tâm đọc sách hai, cùng với cái mũ trên đầu này mà đòi lại công bằng thôi."

Vệ Hoàn chỉ là ngoắc miệng nhẹ nhàng tiễn hai vị lão sư đi, hai quan bào màu đỏ một trước một sau đi, trong lúc đó còn truyền đến thanh âm cãi nhau: "Tính tình ngay thẳng của ngươi sớm muộn gì cũng sẽ rước họa vào thân. "

"Vậy chẳng lẽ lại sợ hãi rụt rè như ngươi? Ta sợ nhà ngươi sẽ lên thớt sớm hơn cả ta. "

...

"Hai vị lão sư của ngươi, một người tính tình trầm ổn, một người lại tính tình nóng nảy."

"Tỷ tỷ có nhìn ra cái gì không?"

"Lữ Nội Hàn là đại gia đương thời, lại là nguyên lão qua hai triều đại, ở trong triều rất có danh vọng, cũng là tâm phúc mà bệ hạ coi là chu toàn giao việc. Nhưng người này tâm tư thâm trầm khó có thể nắm bắt, Trần thị lang này ngược lại trong lòng sáng sủa, chỉ là tính tình còn phải mài giũa một chút."

"Ta không hỏi cái này."

Tiêu Ấu Thanh đương nhiên biết: "Thuật dùng người của Vương gia?" Nàng cười khẽ nói: "Còn phải học hỏi từ bệ hạ. "

...

Tháp chuông trước Đại Khánh điện truyền đến tiếng chuông trống, tiếng chuông bao trùm ồn ào trước điện, cũng che đậy thanh âm của người đi tới, cho đến khi có tiếng nói xuất hiện: "Chúc Sở vương, tân xuân đại cát. "

"Vị này là?" Tiêu Ấu Thanh thấy người kia ăn mặc cống sinh, hẳn là cử nhân mới vào địa phương.

"Là giải nguyên của Giang Lăng, thần Lương Văn Bác bái kiến Sở vương phi."

"Giang Lăng..." Nghe được địa danh này, lại thấy Sở vương nhỏ giọng, Tiêu Ấu Thanh suy nghĩ sâu xa, người này hẳn là có quan hệ gì với Liễu thị ở Lãm Nguyệt lâu.

Vệ Hoàn rút tay ra, đi tới trước người Tiêu Ấu Thanh, thẳng tắp nhìn Lương Văn Bác: "Ngươi cố ý đến gặp ta trước ngày đại yến tết nguyên đán này để chúc ta an khang, thì ra là đã sớm biết? "

"Chỉ là Vương gia vẫn chưa để ý việc hạ quan lơ đãng nhắc nhở, hạ quan còn tưởng rằng lấy tâm tính của Vương gia đã có thể phát hiện, bất quá coi như là phát hiện, hạ quan phỏng đoán lựa chọn của Vương gia vẫn sẽ giống nhau." Dứt lời Lương Văn Bác lại nhìn về phía Sở vương phi phía sau Sở vương, chợt cười nhạt với Sở vương, khép tay khom người nói: "So với lợi dụng, Sở vương nhân từ khoan dung. "

Vệ Hoàn híp mắt: "Bổn vương vẫn là câu nói kia..."

"Hạ quan sẽ không phụ nàng, hạ quan hàn môn xuất thân không có môn đệ, Vương gia không cần bận tâm. Đợi thi qua khoa cử lần này, hạ quan nhất định chuẩn bị lục sinh cưới nàng làm thê."

Vệ Hoàn di chuyển bước chân chậm rãi đến gần Lương Văn Bác, đứng vững bên cạnh hắn, trầm giọng nói: "Nhớ kỹ lời nói hôm nay của ngươi, nếu ngươi không làm được, bổn vương nhất định cho ngươi có chết không được dễ dàng! "

"Lời này nói cho người khác nghe hẳn là sẽ không có mấy người để ý đến, nhưng hạ quan vẫn ghi nhớ trong lòng, hy vọng hạ quan có thể sống đến ngày Sở vương làm chủ Đông cung."

"Ta nghĩ ngươi hẳn là không thể nhìn thấy ngày đó."

Trong lời nói của Sở vương có hai loại ý tứ, Lương Văn Bác chẳng những không sợ hãi, còn nói chuyện vui vẻ như trước: "Hạ quan không biết, Sở vương gia ngài thật sự không muốn làm chủ Đông cung, hay là... ngài chỉ là không muốn ta còn sống? "

Không đợi Sở vương trả lời, hắn lại nói: "Ta nghĩ ngài đại khái sẽ không để cho ta chết đi, vậy nếu ngài không muốn vào làm chủ Đông cung, vậy đối với ngôi vị kia thật sự không có hứng thú. Ta cũng dễ cho Thái tử điện hạ một lời giải thích. "

Bốn phía ngoại trừ Sở vương phi xa xa cũng không còn ai khác, thấy Sở vương nghe được lời này vẫn quay đầu lạnh lùng đi qua, hắn liền phóng đại thanh âm nói: "Sở vương nếu được xem như tốt đó là hành động của phụ nhân mà không phải do quân tử. Ngài không tranh thủ hoặc là bỏ dở nửa chừng liền không thể trách được người khác, đối với người như thế đối với sự tình như vậy còn muốn như thế sao? "

"Không cần ngươi nhắc nhở!" Vệ Hoàn xoay chuyển nhìn người kia.

"Kết cục là gì ngươi cũng đã trải nghiệm một lần, chẳng lẽ còn muốn trải nghiệm lần thứ hai sao?"

Sở vương không trả lời hắn, hắn cũng biết không có được đáp án, chỉ là nói xong hơi khom người đi vào Đại Khánh điện.

Tiêu Ấu Thanh đứng ở một bên chỉ thấy sắc mặt người cử nhân kia vẫn như thường, Sở vương đang đứng đó nàng không dám tới gần, thẳng đến khi người kia đi nàng mới tiến lên nâng đỡ.

Tiêu Ấu Thanh nhìn Sở vương, phỏng đoán nói: "Hắn là người trong lòng của Liễu cô nương? "

Vệ Hoàn gật đầu: "Ta so với hắn...chung quy nửa phần cũng không bằng. "

"Không bằng là bởi vì trong mắt nữ tử mười phần đã có chín phần chỉ nhìn về phía hắn, cho dù có tốt hơn nữa nhìn không thấy thì có ích lợi gì đây, Vương gia cần gì phải chấp nhất chuyện trong quá khứ."

"Đó là trong mắt tỷ tỷ..."

"Ta không biết hắn, cũng chưa từng gặp qua, trong mắt mười phần nhìn thấy ..." Tiêu Ấu Thanh đem tầm mắt đang nhìn Đại Khánh điện chuyển đến trên người Sở vương: "Tất cả đều ở đây. "

Giật mình với ánh mắt động dung của nàng khiến Vệ Hoàn trì trệ trong chốc lát.

—— Tùng!

Theo tiếng chuông và trống bên cạnh truyền đến tiếng chuông vang dội phá vỡ phần yên tĩnh này, người mở đầu bại trận trước, chợt dùng một nụ cười che đậy: "Cái gì mà mười phần chín phần, cũng không phải học số học a. "