Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Thổ Phỉ Trứ Danh Mượn Xác Hoàn Hồn Ở Thập Niên 70

Chương 8: Kịch Này Không Phải Lúc Nào Cũng Có Thể Xem Được, Không Xem Thì Uổng Phí Lắm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người bị mắng cũng không thèm quan tâm, đâu phải làm việc cho mình đâu, đồ ngu mới dốc hết sức làm!

Người chạy trước nhất chính là hàng xóm nhà họ Tiết, Tôn Thúy Hồng thích nhiều chuyện nói bóng nói gió chuyện nhà người khác nhất trong xóm, nhìn thấy máu trên mặt Tiết Linh Yến giật mình la lên.

“Trời ơi, Tiểu Yến, con bị gì vậy?”

Tôn Thúy Hồng la lên như vậy, thành viên đi làm về đều đều vây vào, Vương Quốc Thắng cũng nhìn thấy Tiết Linh Yến mặt đầy máu me, nhưng lại giả vờ không nhìn thấy vác cuốc bước về nhà.

Tiết Linh Yến phát hiện Vương Quốc Thắng loạng choạng chạy về phía anh ta: “Anh Quốc Thắng, cứu em với.”

Giống như bị dọa đến sợ hãi vậy, cô nắm lấy cánh tay của Vương Quốc Thắng, tay dùng sức xoắn tay anh ta lại một vòng.

Đau đến mức Vương Quốc Thắng hít một hơi sâu, sau sức vỗ vào tay cô, chán ghét mắng nói: “Buông tay, đồ xấu xí.”

Tiết Linh Yến vào lúc anh ta đánh vào lại đột nhiên rút tay lại, Vương Quốc Thắng đánh vào cánh tay của mình, chát một cái vừa giòn vừa vang, đau vô cùng.

Vương Quốc Thắng vừa giận vừa dỗi trừng mắt nhìn Tiết Linh Yến, sau khi nhìn thấy khuôn mặt kia của cô nhanh chóng thu ánh mắt lại.

Đồ xấu xí, nhìn thêm một cái cũng không ăn cơm nổi!

Sắp rồi, sắp có thể cắt đuôi được cô ta rồi!

Vương Quốc Thắng bước chân muốn đi nhưng lại bị Tiết Linh Yến kéo lại lần nữa, lần này cô véo ác hơn, Vương Quốc Thắng đau đến mức mặt đổi sắc, vừa muốn phát điên đã nghe thấy lời của Tiết Linh Yến:

“Anh Quốc Thắng à, Trương Đại Xuân không biết phát điên cái gì mà đánh Tiểu Hồng và mẹ em? Sắp đánh chết bọn họ luôn rồi.”



Vừa nghe thấy người trong lòng bị đánh, Vương Quốc Thắng làm gì còn màng được những chuyện khác? Vứt cuốc lại nhấc chân là chạy về phía nhà họ Tiết.

Vương Thụ Nhân ba của Vương Quốc Thắng nhíu mày một chút, bất mãn nhìn bóng lưng chạy nôn nóng của con trai.

Con trai ngốc, không nhịn được! Bị người khác nhìn ra phải làm sao?

“Tiểu Yến à, chuyện gì vậy?”

Tôn Thúy Hồng không hỏi ra được chuyện mà mình muốn biết, bắt Tiết Linh Yến lại hỏi không ngừng.

“Trương Đại Xuân nói Tiểu Hồng lẳиɠ ɭơ có con của anh ta còn muốn gả cho người khác, sau đó đánh em ấy và mẹ con như bị điên vậy, con đi can ra anh ta lại đánh con, huhuhu…”

Tiết Linh Yến chỉ chớp sấm không mưa, nghe khóc thảm thiết lắm, kể lể thì lại rất rõ ràng.

Vương Thụ Nhân nghe xong lời của cô, mặt ngay lập tức tối sầm lại.

Đứa bé không phải của Quốc Thắng sao?

Bà mẹ nó buồn nôn quá đi!

Không được, ông ta phải kéo con trai về.

Ông ta vội vàng chạy về phía nhà họ Tiết, Tiết Linh Yến lại chạy đi kiếm đại đội trưởng:

“Đại đội trưởng, mau cứu cháu với, Trương Đại Xuân muốn gϊếŧ người rồi.”



Người trong thôn vây quanh hóng chuyện, Cố Minh Hành và Tiểu An bị chen ra ngoài dòng người.

Cố Minh Hành cao một mét tám, cho dù bị chắn bên ngoài cũng có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình bên trong.

Anh khá hứng thú nhìn Tiết Linh Yến, cô gái nghe giống như khóc thảm thiết lắm, trên mặt lại không có giọt nước mắt nào.

“Đi xem thử.”

Đại đội trưởng thấy mặt Tiết Linh Yến đầy máu, làm gì còn bình tĩnh được? Ngay lập tức đưa người đến nhà họ Tiết.

Còn muốn xét thôn tiên tiến vào cuối năm nữa, xảy ra vụ án gϊếŧ người, còn xét tiên tiến gì chứ?

Tuy rằng mọi người đều đang rất đói, nhưng mà người nào người nấy mắt sáng rực đi theo phía sau đại đội trưởng, kịch hay như vậy không phải lúc nào cũng xem được, không xem thì uổng phí mất!

Chờ lúc đại đội trưởng và người trong thôn đến nhà họ Tiết, đã nghe thấy tiếng gào thét của Trương Đại Xuân trong nhà:

“Tiểu Hồng à, cô có con của ta rồi còn muốn gả cho tiểu bạch liễm này sao? Đồ không có sĩ diện, ta đánh chết cô.”

Lý Tiểu Hồng bị Trương Đại Xuân đánh ngơ người ra, sau khi nghe lời anh họ la lên mới như vừa bừng tỉnh.

Anh ta đang la cái gì chứ?

Ai có con của anh ta chứ?

Còn chưa hỏi rõ ràng, Vương Quốc Thắng đã đến rồi, lúc bước vào cửa nghe thấy lời của Vương Quốc Thắng, ánh mắt anh ta nhìn cô ta giống như nhìn vợ cắm sừng mình vậy, oán hận, phẫn nội, không dám tin, muốn gϊếŧ chết cô luôn rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »