Tiểu An lâu lâu nhìn lén quản đốc một cái, thực sự là không hiểu quản đốc đang suy nghĩ cái gì?
Hôm qua đến cùng quản đốc Cố khảo sát chưa thấy được củ cải đường đã đi rồi, sáng nay lại ra lệnh anh ta lái xe đến thôn Hồng Tinh?
Cố Minh Hành cảm nhận được ánh mắt thắc mắc của Tiểu An nhìn qua, liếc nhẹ anh ta một cái, đôi mắt lạnh lùng không có nhiệt độ, Tiểu An bị dọa đến mức ngay lập tức ngồi nghiêm người lại, ánh mắt không lệch lái xe thật thà.
Tự tìm cớ cho quản đốc trong lòng, quản đốc chắc chắn là thấy đại đội trưởng bận xử lý việc trong thôn, không muốn thêm phiền phức cho ông ta mới đi mất!
Hôm nay đến cũng là bởi vì công việc, dù gì ruộng củ cải đường còn chưa khảo sát mà!
Nhưng mà…
Hôm qua đại đội trưởng kêu dừng xe, mình cũng nghe thấy rồi, quản đốc không nghe thấy sao?
Cho dù không nghe thấy, gương chiếu hậu cũng có thể nhìn thấy được đại đội trưởng đang chạy theo xe mà?
Tại sao anh không để mình dừng xe cứu người, là bởi vì máu lạnh mới thấy chết không cứu sao?
Không đúng, trước đó trong xưởng còn dán thư tán dương màu đỏ, biểu dương quản đốc quên mình cứu người, cứu một phụ nữ đuối nước.
Ồ! Anh ta hiểu rồi, người xấu như Lý Tiểu Hồng không đáng để cứu, hơn nữa mẹ cô ta là một bà chằn, lỡ như người chết trên xe bọn họ, sẽ bị cắn ngược lại một miếng.
Với lại quản đốc ưa sạch sẽ, sợ máu dơ mà dơ hết xe!
Tiểu An cảm thấy mình tìm ra được sự thật rồi!
Cố Minh Hành mở cửa sổ xe ra, một tay gác lên cửa xe nghiêng mặt nhìn bóng cây lùi về sau ngoài cửa sổ, ánh mắt trời chiếu lên góc nghiêng của anh, vẫn không làm tan chảy khí chất lạnh lùng trên người anh.
Tiểu An lại không nhịn được nhìn lén quản đốc, trong lòng cảm thán, đều là đàn ông sao quản đốc lại đẹp trai như vậy chứ?
Chẳng trách những cô gái kia tranh trước vồ sau theo đuổi anh, cho dù là một người đàn ông như mình cũng thích nhìn nhan sắc của quản đốc Cố.
Mày rậm như mực, sống mũi thẳng đứng vẽ ra ngũ quan lập thể, môi mím chặt nghiêm túc cấm dục, ngũ quan cho dù là lấy riêng ra hay ghép lại với nhau đều xuất chúng như vậy.
“Lái xe nghiêm túc.” Cố Minh Hành vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ đột nhiên lạnh lùng ra lệnh, Tiểu An bị bắt tại trận không dám lơ là nữa, nghiêm túc lái xe.
Tiết Linh Yến nhìn thấy còn bột mì hôm qua còn dư, bèn quyết định sáng nay là mì cán sợi, hôm qua cô hào phóng quá nấu hết trứng gà, nếu không sáng nay còn có trứng ốp la cho Tiểu Đình ăn
“Chị à.”
Tiểu Đình mặc quần áo mới vui vẻ đứng trước cửa, đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn chị gái, ánh mắt ngại ngùng, dưới mắt khó giấu vui mừng.
Đúng thật là con nít đều thích mặc quần áo mới, Tiểu Đình có quần áo mới rồi cũng quên mất nỗi sợ với ba và mẹ kế rồi.
“Đẹp, Tiểu Đình nhà chúng ta đẹp trai nhất rồi.”
Tiết Linh Yến nhìn thấy nụ cười em trai cũng được lan truyền sự vui vẻ, cười khen một câu.
Tuy rằng kỹ năng may vá của cô không được lắm, hai bên tay áo không đều, tà áo bên dài bên ngắn, quần còn hơi dài, nhưng mà cô vẫn rất hài lòng với tay nghề của mình.
Còn cực kỳ tự hào, ai lần đầu may vá mà làm ra quần áo như vậy?
Cũng chỉ có thông minh trời bẩm, chưa từng học may vá ngày nào là có thể may quần áo cho em trai rồi.
Không thể không nói, Tiết Linh Yến đúng là tự tin thật!
Trong thời gian chờ bột lên men cô đến sau nhà đi vệ sinh, ở nông thôn nhà nào cũng xây nhà vệ sinh ở sau nhà, đồ tốt không để cho người ngoài, sản xuất ra đều vào hết ruộng tự canh của nhà mình.
Hơn nữa, mỗi năm đầu xuân đều có nhiệm vụ nộp phân bón, phân bón phải nhờ cả nhà cùng cố gắng rồi.
Tiết Linh Yến đi vệ sinh xong, xem vườn rau sau nhà một chút, trong ký ức vườn rau này đều do Tiểu Yến chăm sóc, mấy người Trương Tái Hoa và Lý Thiết Chùy chỉ biết ăn thôi
Trong vườn rau trồng ít rau và củ cải để dành mùa thu đông, Tiết Linh Yến nắm vài cọng hành và một bó cải trắng, gõ đất trên mặt đất rồi mang về nhà trước.
Lúc bước ngang qua chuồng gà, hai con gà mái già dang cánh ra cục ta cục tác đến đón cô, dáng vẻ chảnh chọe.