“Chú hai à, tôi có mượn tiền chú Tiết chắc chắn sẽ trả, vấn đề là tôi không có thiếu, vậy nên tiền này tôi không đưa được, sau này cháu nó có khó khăn chắc chắn tôi sẽ lo.”
Vương Thụ Nhân dưới ánh mắt chất vấn của mọi người cắn răng chống cự, cược một phen, không tin nha đầu chết tiệt đó lấy giấy nợ ra được.
“Vậy là chú Vương đồng ý vì việc nước quên tình riêng sao?”
Tiết Linh Yến ngay lập tức tiếp lời ông ta, không cho ông ta cơ hội trà trộn bỏ qua.
Vương Thụ Nhân nghiến răng nhìn Tiết Linh Yến, nha đầu chết tiệt sao hôm nay khó xử đến vậy?
“Vương Thụ Nhân?”
Giọng của ông chú hai rõ ràng rất nghiêm khắc rồi, ông ta già, nhưng mà không bị hoa mắt, rõ ràng Vương Thụ Nhân chột dạ, mình phải làm chủ cho Tiểu Yến.
Việc hôm nay đã không đơn giản là việc của Tiểu Yến nữa, xử lý không xong, sau này nhà họ Tiết sẽ bị người khác nói ra nói vào, ông ấy không có mặt mũi để xuống gặp Lão Tam dưới cửu tuyền.
“Được, chú đồng ý với cháu, có chứng cứ chú từng mượn tiền nhà cháu, đích thân chú đưa Quốc Thắng lên công xã.”
Vương Thụ Nhân bị ép quá mức, đôi mắt nhảy lửa lườm Tiết Linh Yến, cắn răng nói ra.
“Được. cháu đi lấy chứng cứ đây.”
Tiết Linh Yến cười, nụ cười gian xảo đó làm Vương Thụ Nhân giật hết cả mình, từ trong tiềm thức muốn rút lời về, nhưng mà người cả thôn đang nhìn, ông ta không thể ị rồi ngồi lại.
Chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Tiết Linh Yến, cầu nguyện rằng cô chỉ là giả vờ hù dọa mình.
Tiết Linh Yến dưới ánh mắt mọi người bước đến trước cửa tủ quần áo, quay đầu cầu cứu với dòng người: “Ai có thể chuyển giúp cháu với?”
Mắt phải của Vương Thụ Nhân cứ giật mãi, tim cũng đập như đánh trống vậy, ông ta bắt đầu không bình tĩnh nữa rồi, căng thẳng nhìn Tiết Linh Yến.
Bây giờ ông ta thừa nhận mượn tiền có còn kịp không?
Nhưng mà bây giờ ông ta mở miệng, không phải trở thành tiểu nhân lật lọng rồi?
Nhất thời Vương Thụ Nhân cứ như kiến trên chảo nóng, hoảng loạn không ngừng, thậm chí trong lòng bắt đầu xin tổ tiên nhà họ Vương phù hộ.
Ông chú hai cử cháu trai của mình qua phụ đẩy tủ áo, mắt của Lý Thiết Chùy và Trương Tái Hoa tròn xoe.
Đặc biệt là Lý Thiết Chùy, hân không bóp chết con gái, nha đầu chết tiện giữ kín miệng vậy?
Nếu ông ta sớm biết có giấy nợ, khoản tiền này là của ông ta rồi.
Tiết Linh Yến thưởng thức ánh mắt của đám đồ tồi này, thằng nhóc nhà họ Tiết đã đẩy tủ áo ra, mọi người đều nhìn thấy phía sau tủ áo có một ngăn ẩn, một ngăn ẩn rất mỏng nếu không đẩy tủ áo ra hoàn toàn không phát hiện được.
Vương Thụ Nhân ôm lòng ngực lùi về sau hai bước, trong lòng lầm bầm: Toang rồi, toang rồi…
Tiết Linh Yến lấy một túi giấy thấm dầu ra, mở ra trước mặt mọi người, trong đó có giấy tờ nhà của căn nhà này và vài tờ giấy ố vàng, trong đó có hai tờ chính là giấy nợ của Vương Thụ Nhân viết.
“Chú Vương, trên giấy nợ này ghi rằng chú nợ nhà cháu năm mươi tám đồng, trên giấy nợ này ghi là chú nợ nhà cháu năm mươi cân bắp, ba cân gạo tẻ, trả tiền đi!”
Tiết Linh Yến mở giấy nợ ra, ký tên của Vương Thụ Nhân hiện ra trước mặt mọi người, cô mỉm cười nhìn ông ta, sự chế giễu trong ánh mắt đó khiến cho Vương Thụ Nhân hân không thể kiếm một khe đất nào đó rồi chui vào.
“Vương Thụ Nhân, vừa nãy chính miệng ông nói đó, tìm được giấy nợ trả tiền gấp ba lần, thực hiện ngay đi!”
Ông chú hai thấy Tiết Linh Yến thực sự lấy ra được chứng cứ, gậy trên tay chống thật mạnh xuống đất một cái, ánh mắt nghiêm khắc lườm Vương Thụ Nhân, không nể mặt ông ta chút nào.
Mặt Vương Thụ Nhân đỏ lên, giống như nuốt phải con ruồi vậy có khổ không kể ra được, lời do ông ta tự nói, muốn không nhận lời cũng không được.
Trả tiền thì cũng được, nhưng mà nha đầu chết tiệt còn ép ông ta đưa con trai đến công xã, bây giờ chỉ mất mặt trong thôn thôi, đến lúc đó là mất mặt trước toàn công xã.
Vậy mà ông ta càng lo lắng điều gì, thì Tiết Linh Yến lại càng xoáy vào: “Chú Vương à, đừng quên đưa tên súc sinh này đến công xã nha.”