Chương 13: Em Trai Mất Đi Tìm Lại Được

Tiết Linh Yến nhếch mày, bà này cũng thông minh phết, nhanh vậy đã nghĩ thông rồi à?

Lý Thiết Chùy đúng thật là không khiến cho Trương Tái Hoa thất vọng, ngay lập tức mắng thẳng mặt Tiết Linh Yến, dáng vẻ đau lòng vô cùng.

“Tiểu Yến à, sao con lại đánh mẹ con chứ? Còn nói xấu Tiểu Hồng? Con bé là em gái của con đó, con khiến ba thất vọng quá đi.”

Lý Thiết Chùy hoàn toàn không cho con gái cơ hội biện hộ, chỉ tin tưởng lời của Trương Tái Hoa, bày ra dáng vẻ của chủ nhà ra lệnh cho Tiết Linh Yến.

“Qua đây quỳ xuống, xin lỗi mẹ con và Tiểu Hồng, nói cho đại đội trưởng biết là con vu oan Tiểu Hồng và Quốc Thắng, nếu không ba đánh chết con súc sinh như con.”

Lý Thiết Chùy trừng mắt ra lệnh cho Tiết Linh Yến, ông ta cảm thấy mình rất co uy, ngày trước chỉ cần ông ta mắng một cái là con gái sẽ ngoan ngoãn nghe lời, Trương Tái Hoa hài lòng với sự bảo vệ mà ông ta dành cho mình, tối nay sẽ hầu hạ ông ta thật đàng hoàng.

Giọng nói ông ta vừa dứt, người hóng chuyện đã bắt đầu bàn tán rồi:

“Thật không ra gì, đây là ba ruột sao?”

“Lý Thiết Chùy ông cẩn thật chết không ai đeo tang.

Mọi người đã sớm biết được tính khí của Lý Thiết Chùy, nhưng mà vẫn rất phẫn nộ, tuy rằng có mẹ kế thì sẽ có cha kế, nhưng mà ông ta cũng quá đáng quá đi chứ.



Bị mỡ heo che lòng rồi sao?

Trương Tái Hoa nói gì ông ta cũng tin? Tiểu Yến có đánh lại được ba người bọn họ không? Đồ ngốc cũng không tin.

Tiết Linh Yến suýt nữa không kìm được lòng đánh chết ông già này, cúi đầu nắm chặt tay lại, bởi vì nhịn quá đau khổ, vai hơi hơi run nhẹ.

Dáng vẻ này nhìn trong mắt mọi người đáng thương vô cùng, đứa trẻ có ba như vậy phải thất vọng đến mức nào chứ?

“Lý Thiết Chùy, ông bị đui à? Tiểu Yến có đánh lại ba người bọn họ không hả?”

Bà cụ Đỗ tức chết chen ra khỏi dòng người, chỉ thẳng vào Lý Thiết Chùy mắng.

“Thật không ra gì, vì một con mẹ người ngoài ức hϊếp con gái ruột của mình?” Người trong thôn cũng mắng Lý Thiết Chùy theo.

Lý Thiết Chùy theo tiếng mắng của mọi người ánh mắt âm u, không dám đυ.ng chạm người trong thôn, ông ta là con rể ở nhà vợ hộ ngoại lai, những người này đều là người trong thôn ông ta không dám đυ.ng chạm ai cả.

Nhưng mà không dám đυ.ng chạm bọn họ, con gái là của mình sinh ra, cho dù đánh chết cô thì cũng không ai quản được?

Thế là ông ta mang sự uất ức chịu từ mọi người chuyển qua con gái hết, mặt tối sầm lại đi kéo Tiết Linh Yến: “Tiểu Yến, quỳ xuống cho mẹ con.”

Tiết Linh Yến không nhịn nổi nữa, ông ba tệ hại này đánh trước rồi tính!



“Ba à, đừng đánh chị con!”

Chưa chờ Tiết Linh Yến ra tay, một cậu bé nhỏ con xông qua dang tay chắn trước mặt cô, rõ ràng cậu bé rất sợ hãi, cơ thể không ngừng run rẩy nhưng mà vẫn kiên định bảo vệ Tiết Linh Yến.

“Con ra chỗ khác cho ba.”

Lý Thiết Chùy kiên định ý muốn đánh Tiết Linh Yến, không làm cho Trương Tái Hoa hả giận, tối bà ta sẽ không cho mình động vào bà ta.

Thấy con trai dám cản mình, Lý Thiết Chùy nắm lấy cánh tay con trai quăng cậu bé ra bên cạnh, giống như vứt rác vậy, không thèm nhìn một cái.

Tiểu Đình đánh thương đang vác rổ khổng lồ trên lưng bị ba ruột vứt trên mặt đất, rau dại trong rổ rơi vãi ra đất, mặt đau khổ ôm vai, nhưng vẫn cố gượng dậy để bảo vệ chị gái, khóc van mặt đầy nước mắt: “Ba đừng đánh chị, đừng đánh chị.”

“Tiểu Đình?”

Tiết Linh Yến nhìn thấy khuôn mặt của Tiểu Đình như bị sét đánh, ôm chặt cậu bé vào lòng, Tiểu Đình chính là em trai kiếp trước của cô, chết thảm lúc còn nhỏ, trở thành nỗi đau vĩnh viễn trong lòng của Tiết Linh Yến.

Nhìn thấy em trai mất đi nhưng tìm lại được, bất ngờ khổng lồ bao trùm lấy Tiết Linh Yến, cô cũng quên mất việc dạy dỗ Lý Thiết Chùy.

Lý Thiết Chùy còn hung hăng muốn qua đánh cô, đại đội trưởng Trịnh Kiến Thiết tức chết, nắm lấy cổ áo của Lý Thiết Chùy.