Còn chưa chờ bà ta nhìn rõ đã bị con trai đυ.ng đến mức té xuống mặt đất, trọng lượng hơn một trăm cân không lãng phí chút nào, đập hết lên người bà ta.
Thanh niên hóng chuyện bên cạnh vội qua giúp kéo Vương Quốc Thắng lên, Giang Thải Liên nằm trên mặt đất ôm lấy eo la trời réo đất: “Trời ơi, cái eo của ta, đập chết ra rồi!”
Vương Thụ Nhân liếc vợ một cái, lúc này không rảnh đến quan tâm bà ta, phải đi an ủi Tiết Linh Yến trước.
“Tiểu Yến à, đừng nghe Lý Tiểu Hồng nói bậy, Quốc Thắng không có chuyện gì với cô ta hết cả, cháu không nghe thấy đứa con cô ta đang mang là của Trương Đại Xuân sao? Ta thấy Lý Tiểu Hồng là ghen tị con có thể gả được của Quốc Thắng, cố tình hãm hại thằng bé để con bực mình, chúng ta không thể để bị lừa được.”
Tiết Linh Yến đánh giá ba chồng cũ này của Tiểu Yến, không thể không nói đúng thật là lão già gian mảnh, một câu nói là giữ con trai mình trong sạch hết.
Còn gây chia rẽ mối quan hệ của cô và Lý Tiểu Hồng, cuối cùng một từ chúng ta là muốn kéo mình về phía phe của ông ta.
Vương Thụ Nhân vẫn luôn qua sát biểu cảm của Tiết Linh Yến, tự tin rằng lời nói của mình chắc chắn có thể thuyết phục cô.
Chỉ cần Tiểu Yến đứng bên Quốc Thắng, vậy thì Lý Tiểu Hồng sẽ không bám lấy con trai được nữa.
Còn về đồ xấu xì này? Nếu thực sự không được vì danh tiếng nhà họ Vương thì kêu con trai cưới cô luôn, cô còn không đội ơn trời đất ngoan ngoãn nghe lời sao?
Tiếp đến phản ứng của Tiết Linh Yến khiến cho ông ta rất hài lòng, đúng thật là đồ ngu, có thể đi theo lời chỉ huy của mình.
“Em à, Quốc Thắng là chồng sắp cưới của chị, em lại hãm hại anh ấy chỉ vì ghen tỵ với chị sao?”
Tiết Linh Yến trước là mặt đầy phẫn nộ chất vấn Lý Tiểu Hồng, hỏi xong cũng không chờ cô ta trả lời, ngay lập tức đi tìm đại đội trưởng: “Đại đội trưởng à, bác phải làm chủ cho cháu!”
Cô khóc thảm thiết, đáng thương, diễn dịch một tên vô dụng đến cùng đường.
Đại đội trưởng Trịnh Kiến Thiết bình thường ghét nhất là những chuyện nam cướp nữ da^ʍ như vậy, trong mắt ông ta không chứa được cát, tức đến mức tối sầm mặt lại, ánh mắt đen tối bám lên người Lý Tiểu Hồng, đang suy tính có phải nên đưa đến công xã để phê bình không?
Với lại Vương Quốc Thắng thực sự là trong sạch sao? Trịnh Kiến Thiết lại đưa ánh mắt lên người Vương Quốc Thắng.
Giang Thải Liên lúc này cũng phản ứng ra rồi, buộc phải đẩy hết trách nhiệm lên người Lý Tiểu Hồng mới có thể giữ lấy con trai, cũng không sợ xương khớp đau khắp người nữa, chạy đi méc Trịnh Kiến Thiết:
“Đại đội trưởng à, mọi người đều nghe thấy Trương Đại Xuân la gì rồi, Lý Tiểu Hồng làm chuyện xấu hổ với anh họ cô ta còn vu oan Quốc Thắng tuyệt đối không được buông tha cho cô ta, kéo đến công xã để phê bình, ở lại thôn chúng ta làm dơ phong thủy của thôn chúng ta.”
Cú đạp này của bà ta cũng ác lắm, không chỉ đẩy hết trách nhiệm cho Lý Tiểu Hồng, còn muốn làm cho cô ta chết?
Đây không phải là ép con giun xéo lắm cũng quằn sao?
Vương Thụ Nhân liếc vợ một cái thật ác, đồ vô dụng thành công thì chưa thấy đâu, nhưng thất bại thì cầm chắc.
Đang suy nghĩ làm sao để nói lại câu chuyện cho hợp lý, đã nghe thấy tiếng chửi mắng chua chát của Trương Tái Hoa:
“Bà nói bậy, rõ ràng là con trai bà ép con gái tôi ngủ chung, bây giờ còn dám nói ngược lại, được lắm, nếu các người đã bất nhân thì tôi bất nghĩa, đại đội trưởng, bắt Vương Quốc Thắng lại, cậu ta ăn hϊếp con gái tôi xong còn không muốn phụ trách, tôi muốn kiện anh ta!”
Nhà họ Vương muốn đẩy hết trách nhiệm lên người Tiểu Hồng, không có cửa!
Cùng lắm thì mất cả chì lẫn chài, đừng ai hòng mình sẽ tốt!
Sợ con gái mềm lòng, Trương Tái Hoa qua ôm lấy Lý Tiểu Hồng uy hϊếp nhìn Vương Thụ Nhân: “Tiểu Hồng đừng sợ, mẹ ở đây, bọn họ đừng muốn hại con.”
Nét mặt của Vương Thụ Nhân trắng toát, người xấu vu oan khó lòng biện minh, hơn nữa Quốc Thắng cũng không phải là vô tội, anh ta thực sự từng ngủ với Lý Tiểu Hồng.
Thời đại này vấn đề tác phong nam nữ là điều không thể chấp nhận được, nếu như đến công xã Lý Tiểu Hồng nói chắc là Quốc Thắng cưỡиɠ ɧϊếp cô ta, Quốc Thắng sẽ phải mất mạng.
Tiết Linh Yến hài lòng nhìn những đồ ngu này, không cần cô châm dầu vào lửa, bọn họ đã tự cắn nhau rồi.