Chương 7: Hướng Hổ Sơn Hành

Vệ vương thấy nữ tử diễm lệ bên cạnh Hán vương, nhìn cử chỉ hai người có vẻ thân mật, trong lòng cảm thấy hiếu kỳ hỏi: "Đây là?"

"Hoa khôi nương tử của Yến xuân các." Hán vương thẳng thắn trả lời, đối với việc bản thân mình vào thanh lâu không chút nào che giấu.

Vệ vương lần nữa liếc mắt nhìn nữ tử, sau đó gật đầu không nhiều lời nữa.

Thư Dao mang hai người thân phận đặc thù tiến vào nội viện của Yến xuân các, hai người đều mặc y phục thêu long văn, một xanh, một đỏ tiến vào trong nội viện, nhìn cực kỳ chói mắt, người trong các nhìn thấy đều dạt qua hai bên.

Một đội cẩm y vệ ở trong nội viện tìm một hồi, cuối cùng chỉ còn dư lại một gian nhà.

"Còn lại viện của nô, trong viện chỉ óc một tiểu cô nương nhỏ hơn nô một chút." Thư Dao nói.

"Nếu đã tìm xong rồi, cái kia liền quên đi thôi." Vệ vương đột nhiên dừng bước nói.

Thư Dao nghe xong trong lòng vui mừng, vậy mà Hán vương lúc này đột nhiên lại nói: "Nhị ca làm theo công vụ, làm sao có thể bỏ sót đây, tuy là không có gì, nhưng vẫn nên tìm không phải sao."

Đạt được lời của đệ đệ, Tề vương cũng cười nói: "Lúc nào mà ngươi lại cẩn thận như vậy." Sau đó hướng phía tùy tùng phất tay.

Hán vương đi theo phía sau, một mặt chính khí nói: "Nhị ca nói thế nào a, Thành Chiêu từ trước tới giờ luôn cẩn thận a."

"Vâng, vâng, đệ đệ nhà ta là nhất." Vệ vương dụ dỗ nói.

"Điện hạ, đã tới." Thư Dao dẫn người vào trong viện tử, hít một hơi sâu, vẻ mặt tự nhiên nói.

"Cô nương..." tì nữ đang ngồi ở trên thềm đá ngồi dậy, ngốc lăng nhìn một đám người xông vào trong sân, trong đó còn có hai nam tử trẻ mặc ngũ long trảo( y phục hoàng tử)

"Chuyện này..."

"Lục soát..."

Vệ vương ra lệnh một tiếng, cẩm y vệ tản ra trực tiếp hướng tới căn phòng đi tới.

Bang. Cẩm y vệ Trực tiếp đá cửa phòng mà đi vào.

Ngay thời khắc cửa đạp ra, Thư Dao đột nhiên quỳ xuống trước Hán vương , dập đầu thỉnh tội nói: "Điện hạ, nô có tội."

"Hả?" Hán vương trừng hai mắt vẻ mặt không hiểu hỏi: "Thư Dao cô nương cớ gì lại quỳ xuống nói mình có tội?"

Thư Dao nắm chặt tay nói: "Tội của Nô một mình gánh chịu, nhưng Yến xuân các trên dưới vô tội, nô...."

"Điện hạ." Mấy người cẩm y vệ đi nhanh ra khỏi nhà, chắp tay nói: "Trong phòng không có ai."

Thư Dao nghe xong quay đầu nhìn về phía gian phòng, rồi lại liếc nhìn tì nữ, tì nữ thấy thế chột dạ quay đầu đi.

"Nếu không còn chuyện gì, liền trở về thôi, tìm kiếm nhà tiếp theo." Vệ vương phân phó nói.

"Tuân lệnh."

Lục soát không có kết quả, Hán vương cúi xuống nhìn về phía Thư Dao nói: "Cô nương nói mình có tội, tiểu vương không biết là tội gì?"

Nàng vốn định sớm nhận tội một chút, đỡ liên lụy Yến xuân các, nhưng nay người không thấy đâu nữa, nàng luống cuống, giải thích: "Nô vừa mới gảy cầm cho Điện hạ, lại gảy sai mấy âm điệu, nô giải thích vì đi đường mệt nhọc, nô có tội, nô làm cô nương trong yến xuân các bán nghệ mà sống, nô không muốn Điện hạ cảm thấy nô cầm nghệ không thông ở trước mặt Điện hạ mà lừa dối."

"Thì ra là vậy." Hán vương vẫn treo nụ cười trên mặt nói: "Nhân vô thập toàn, nhân vô hoàn nhân ( sống ở trên đời, để làm vừa lòng tất cả mọi người là việc không thể), những đạo lý này tiểu vương đều hiểu, cũng sẽ không làm khó các ngươi, đặc biệt là giai nhân xinh đẹp như vậy."

Hán vương có chút lời tùy tiện, để Vệ vương nghe được vội vã nắm tay ho khan vài tiếng nói: "Thành Chiêu, thời điểm cũng không còn sớm, nên rời đi, buổi tối phụ hoàng còn mở thiết yến."

"Đến rồi, đến rồi." Hán vương quay lại nói với Thư Dao: "Ngày khác ta trở lại nghe khúc."

Hán vương theo Vệ vương rời đi, Thư Dao phúc thân nói : "Cung tiễn điện hạ."

Xa giá rời đi yến xuân các, Vệ vương nhìn chằm chằm đệ đệ có lòng tốt nói: "Ngươi yêu thích chơ, ta cùng với đại ca cũng không ngăn cản ngươi, phụ hoàng cũng thế, thậm chí những đại thần kia cũng không khuyên nổi ngươi, nhưng ngươi phải hiểu rõ, ngươi là thân vương, là hoàng tử, nữ tử trong thanh lâu cũng chỉ là điểm đến mới thôi, tuyệt đối không thể mang vào trong vương phủ, càng không thể cưới thành thê thϊếp."

"Ta biết, nhị ca, nương nói Vương phi của Hán vương phủ chỉ có thể là khuê tú xuất thân danh môn." Hán vương cười nói: "Ta sẽ không làm xằng bậy."

Vệ vương cùng Hán vương sau khi rời đi, Thư Dao xoay người chất vấn tì nữ đang hoảng hốt hỏi: "Người đâu?" thái độ ôn hòa thay bằng vẻ mặt lạnh nhạt: "Ta hỏi người đâu?"

Tì nữ chột dạ lui về phía sau hai bước, trong lòng thở phào vì cẩm y vệ không lục soát được gì nói: "Trước lúc đó có một nhóm người tự xưng là quan sai đến, cô nương cùng với Hán vương tới, ta định báo cho cô nương, nhưng cô nương lại không cho ta nói chuyện, những quan sai kia vẻ mặt hung thần ác sát, nô chỉ là nữ tử yếu đuối, nào có thể địch lại nhiều người như vậy, vì lẽ đó..."

"Vì lẽ đó ngươi để họ mang nàng đưa đi?" Thư Dao cau mày nói.

"Vâng, bọn họ nói là người của Yến vương phủ, ngoài kia đang đầy đường tìm kiếm Thế tử cô nương trước còn lo sợ cẩm y vệ bây giờ người đã được mang đi, cũng miễn cho một hồi mối họa không tốt sao?" Tì nữ hùng hồn nói.

"Người tới thân phận không rõ ràng, ngươi làm sao biết có phải bớt hay thêm một mối họa?" Thư Dao trừng mắt nói.

Nửa canh giờ trước.

Một đám người tự xưng là quan sai đem viện tử bao vây lại, thủ lĩnh đẩy cửa đi vào, tì nữ đang hồn vía lên mây đứng ở ngoài phòng, ánh mắt hoảng hốt, sợ sệt.

Cửa được mở ra, tiếng bước chân ngày càng gần, thủ lĩnh vòng qua bình phong đi tới trước giường, nhìn giường trống rỗng, mặt mày nhăn lại.

Vốn định xoay người rời di, lại phát hiện xung quanh không đúng, chưa kịp phản ứng lại. Bị một trường kiếm từ phía sau chặn lại cổ.

Bị người cưỡng bức, thế là hắn năm chặt đao quay đầu lại, người đang kề kiếm vào cổ hắn mặt mày trắng bệch, nhìn thấy người quay đầu lại ngây người nói: "Trần trưởng sử?"

Trần trưởng sử của Yến vương phủ kích động hai đầu gối quỳ xuống nói: "Thần Trần Bình, tham kiến Thế Tử, có thể tìm được ngài thật tốt."

"Trường sử sao lại ở chỗ này?" Triệu Hi Ngôn liền vội vàng đem Trần Bình nâng dậy.

"Điện hạ biết Hoàng đế nham hiểm giả dối, lần này Thế tử đi nhất định k an toàn, liền để thần dẫn theo ám vệ cải trang đi sau đội ngũ, thần sợ hoàng đế phát hiện , Phân vương mang theo binh vào kinh sẽ quy vào tội mưu phản, cho nên vẫn tụt lại phía sau, nào ngờ đến Dương châu Thế tử lại gặp chuyện, thần phái ngươi đi thăm hỏi, Từ Tế Nam đến kinh thành, người đi lại đông đúc, may mắn biết được vị cô nương Thư Dao trên đường đi qua Dương châu dừng lại nửa ngày, liền tìm manh mối tại đây, muốn thử vận may.

Thế tử quả nhiên được vị cô nương này cứu." Trần Bình vẻ mặt lo lắng được rũ bỏ nói, nói xong lại nhìn sắc mặt của Thế tử trắng bệch không khỏi trong lòng tự trách quỳ xuống nói: "Không thể bảo vệ tốt cho Thế tử, xin Thế tử giáng tội."

Triệu Hi Ngôn lần nữa đem người nâng dậy nói: "Việc này không trách Trần trưởng sử , chỉ là ta không ngờ rằng lại có nhiều người muốn mạng của ta như vậy, Hoàng đế cùng Thân vương bên ngoài lấy danh nghĩa tìm kiếm ra, e sợ là tìm được sẽ lấy mạng của ta đi."

Trần Bình gật đầu nói "Bên ngoài toàn bộ là người của Cẩm y vệ. Nhắc tới cũng thật kì lạ, cẩm y vệ ở kinh thành kiểm tra xung quanh không chỉ là tửu lâu cùng kỹ viện, ngay cả tư trạch cũng không buông tha. Trước khi thần tới, cũng có một nhóm cẩm y vệ xông vào Yến xuân các lục soát, thần còn sợ chính mìn tới muộn, để Thế Tử rơi vào nguy hiểm."

"Cẩm y vệ sớm đã tới Yến xuân các?" Triệu Hi Ngôn nhíu chặt lông mày, hỏi: "Đến tột cùng là bọn hắn tìm kiếm tung tích Thế tử hay là bắt khâm phạm của triều đình đây?"

"Thiên tử vô đạo, Thế tử ngài theo thần trở về Bắc bình phủ đi." Trần Bình khuyên nhủ nói.

Triệu Hi Ngôn giơ tay lên nói: "Không thể trở về, nếu như ta bình an trở về Bắc Bình, quan hệ giữa Yến quốc cùng với triều đình sẽ nứt toác. Yến quốc là phiên quốc( một quốc do thân vương cai trị) nếu vô cớ mà xuất binh, sẽ là làm phản.

Trần trưởng sử chuẩn bị đi, đưa ta bình yên ra khỏi kinh thành."

"Thế tử? " Trần Bình sửng sốt nói.

"Hoàng đế ở kinh thành sẽ không để ai gϊếŧ ta, nhưng nếu như ta thực sự chết ở kinh thành, Phụ thân sẽ khởi binh a." Triệu Hi Ngôn nói.

Trường sử nghe xong bất đắc dĩ thở dài một tiếng nói: "Nếu không phải là Hoàng đế ngu ngốc, không niệm tình thủ túc( anh em) , Yến vương phủ làm sao đến mức như vậy."

"Thế tử, còn vị cô nương cứu ngài?" Trường sử hỏi.

Nói tới việc này, Triệu Hi Ngôn rơi vào trầm lặng, một lúc nói: "Nàng không biết ta là Thế tử." Nhưng nàng lại biết thân thể này là nữ tử, khó dễ cũng là chỗ này.

Triệu Hi Ngôn chưa nói ra sự lo lắng của mình, bởi vì Trường sử cũng không biết giới tính thật của nàng, trước mắt nàng vẫn không yên lòng nữ tử kia, mặc dù nàng ta có ơn cứu mạng nhưng phụ thân đã nói, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, tuyệt không thể để lại bất kì mầm họa nào cho mình.

"Thế tử chẳng lẽ muốn loại bỏ nàng?" Trường sử hỏi xong lại nói tiếp: "Để thần phái người đi làm."

"Không." Triệu Hi Ngôn ngăn lại hành động của Trường sử nói: "Phái người nhìn chằm chằm động tĩnh của nàng."

"Vì sao?" Trường sử không hiểu vì sao Thế Tử phải làm vậy hỏi: "Nàng chỉ là một nữ tử thanh lâu, có chết cũng không ảnh hưởng tới ai, nếu giữ lại nàng, mặc dù nàng không biết thân phận của ngài, thế nhưng cũng không thể không đề phòng..."

"Ngươi cứ việc đi làm, ta tự có đạo lý của ta." Triệu Hi Ngôn lạnh nhạt nói.

"Vâng." Trường sử cũng không nhiều lời nữa.

Mấy ngày sau....

Cẩm y vệ ở trong kinh thành tìm kiếm tung tích của Thế Tử cùng thích khách đã nhiều ngày nhưng không có kết quả. Triều đình tưởng rằng Yến vương sẽ tức giận thái độ khác thường với Hoàng thượng, đòi lại công bằng cho nhi tử đã mất, nhưng ngoài dự liệu Bắc bình lại gửi tấu xin hoàng đế cho phép bắc bình cử một đội nhân mã hiệp trợ tìm kiếm. Hoàng đế nghe vậy cũng đồng ý.

Ngay khi đô đốc phủ đang muốn mở rộng phạm vi tìm kiếm ra toàn quốc thì nhóm người Bắc bình phủ cử tới truyền tới tin tức tại phụ cận kinh thành tìm được Thế Tử, tin tức Thế tử an toàn tán loạn truyền khắp kinh thành.

Triệu Hi Ngôn sau khi được trường sử hộ tống ra khỏi thành, cùng với nhân mã mà phủ Yến vương phái tới tụ họp với nhau, sau đó tạo thành đội bảo vệ Thế tử, lại truyền tin cho Tề vương, Tề vương dẫn đô đốc quân một đường hộ tống Thế tử vào kinh thành.

"Nhìn thấy đệ đệ không sao, người làm huynh này yên tâm a, cuối cùng lo lắng trong lòng cũng được thả xuống, nửa tháng trước bệ hạ nhận được mật báo từ Dương Châu, Bệ hạ gấp đến mức vội vã triệu tập đại thần thương nghị, lại để cho ta cùng Vệ vương hai huynh đệ tự mình dẫn người đi tìm ngươi.

Bây giừ ngươi cũng bình an trở về, nếu không chúng ta cũng không biết ăn nói thế nào với nhị thúc."

Tề Vương cùng Triệu Hi Ngôn, ngồi chung một xa giá. Tề vương dọc đường đi nói năng lung tung làm Triệu Hi Ngôn chịu không nổi phiền chán.

"Hi Ngôn gặp nạn, cũng ngoài dự liệu, để Hoàng bá cùng các vị ca ca lo lắng rồi." Triệu Hi Ngôn cười nói.

"Huuuuuu."

Xe ngựa chậm rãi dừng lại, ngoài cửa xe truyền tới tiếng nước chảy, thị vệ đứng bên cạnh xe chắp tay nói "Điện hạ , Thế Tử đã đến Kim Xuyên Môn."

-----------------Kinh thành- Kim Xuyên Môn.-----------

Triệu Hi Ngôn vén lên rèm che, từ trên xa giá đi xuống, trường sử thấy vậy cũng vội vã xuống ngựa đi theo.

"Ta nhớ mười năm trước khi vào kinh thành, không phải đi Kim xuyên môn." Triệu Hi Ngôn ngẩng đầu chằm chằm nhìn tường thành nói.

Mười năm trước Yến vương mang theo nhi tử vào kinh yết kiến vua, Trường sử cũng là tùy tùng theo, hắn phụ họa nói: "Mười năm trước thời điểm Điện hạ mang Thế tử vào kinh thành, chớp mắt đã mười năm, thành trì vẫn như cũ, Thế tử so với thần còn muốn cao hơn."

"Nhị lang."

Triệu Hi Ngôn xoay người muốn trở lại xa giá tiến vào trong kinh thành, lại nghe thấy một âm thanh của nữ tử truyền tới, âm thanh ôn nhu, trong đó có một chút vui vẻ.