Chương 35

Bánh hạch đào ở Cung Tiêu Xã cần phiếu điểm tâm, giá năm mao một cân.

Thẩm Nhược Kiều nói: “Bánh hạch đào không cần phiếu, sáu mao một cân.”

Vải đích thực là hàng hiếm. Ở cửa hàng bách hóa, một chiếc áo sơ mi từ vải này có thể bán được với giá mười lăm đồng, mà vẫn luôn trong tình trạng khan hàng. Dù chỉ là vải, giá cũng không rẻ, tại Cung Tiêu Xã là một đồng năm một thước, còn phải kèm theo phiếu vải một thước, trong khi phiếu vải ở chợ đen khoảng ba hào một thước.

Những mảnh vải Thẩm Nhược Kiều bán đều dài sáu thước, đủ để may cho người lớn và trẻ nhỏ mỗi người một chiếc áo sơ mi.

Thẩm Nhược Kiều nói: “Vải sợi tổng hợp mười đồng một mảnh, không cần phiếu, nhưng nếu hai anh muốn thì chín đồng năm thôi.”

Giá mà Thẩm Nhược Kiều đưa ra rất hợp lý, thậm chí có thể nói là hơi thấp hơn một chút so với giá của người khác.

Thế là ngay tại cổng chợ đen, Thẩm Nhược Kiều đã làm được hai vụ mua bán, người cao gầy mua một gói bánh hạch đào, còn người đàn ông trung niên dữ tợn mua một mảnh vải hoa đỏ.

“Vừa đủ cho vợ và con gái tôi mỗi người may một cái áo sơ mi.” Người đàn ông trung niên dữ tợn nói với vẻ hài lòng.

Không ngờ anh ta trông có vẻ dữ tợn mà lại rất cưng chiều vợ con.

Tất nhiên, phí vào chợ đen một mao vẫn phải đóng.

Khi Thẩm Nhược Kiều đeo lại giỏ và đi vào con hẻm, người đàn ông trung niên gọi lại: “Em trai, nếu cậu có nhiều nguồn hàng vải hơn, có thể trực tiếp liên hệ với bọn tôi, giá cả có thể thương lượng.”

Vải hoa đẹp như vậy không phải ai cũng dễ dàng có được, mà chàng trai này còn có nhiều để bán, anh ta đoán chắc hẳn Thẩm Nhược Kiều có mối quan hệ với nhân viên nội bộ của nhà máy dệt.

Thẩm Nhược Kiều ngượng ngùng gãi đầu, nói: “Được, nhất định nhất định, lần này thật sự là không còn nữa rồi.”

Thẩm Nhược Kiều cũng muốn làm một vụ buôn lớn với những người quản lý chợ đen, xong việc thì xuống nông thôn ngay. Nhưng đây là lần đầu cô đến chợ đen, nên vẫn phải cẩn thận, ai biết được liệu đám người sau lưng chợ đen có “ăn chặn” hàng của mình hay không?

Lúc này chợ đen không quá đông đúc, mọi người đều hạ thấp giọng nói.

Nếu ồn ào quá mà có người của “tay áo có phù hiệu hồng” đến, thì những người gác cổng hét lớn cảnh báo, bên trong sẽ không nghe thấy.

Thẩm Nhược Kiều đi đến khu vực gần giữa hẻm, dọc đường cô còn hỏi giá ở mấy sạp hàng khác, coi như nắm rõ giá cả của phần lớn hàng hóa trong chợ đen thời này.

Tất nhiên, những món hàng cô bán đã được hệ thống nghiên cứu kỹ từ trước.

Bột mì ở Cung Tiêu Xã là một mao tám một cân, cần phiếu lương thực, còn ở chợ đen không cần phiếu là ba mao một cân, Thẩm Nhược Kiều dự định bán hai mao chín.

Trứng gà ở Cung Tiêu Xã giá sáu mao năm một cân, không cần phiếu, nhưng thường xuyên hết hàng, nên Thẩm Nhược Kiều không định bán quá đắt, cứ theo giá Cung Tiêu Xã mà bán.

Đáng nói là trứng gà mà Thẩm Nhược Kiều mua từ hệ thống đều là trứng gà ta, giá 9 tệ hệ thống một cân, giống hệt trứng gà ta thời này.

Trứng gà công nghiệp thì rẻ hơn, chỉ cần 6 tệ hệ thống, nhưng màu của lòng đỏ lại nhạt hơn, Thẩm Nhược Kiều không muốn bị nghi ngờ bán trứng không đạt tiêu chuẩn.

Thẩm Nhược Kiều chọn một góc ít người, để lộ một góc mảnh vải hoa còn lại và nhanh chóng có người đến hỏi giá.

Chẳng bao lâu, đồ trong giỏ của cô đã bán được hơn nửa.

Thẩm Nhược Kiều tranh thủ lúc không ai để ý, lại thêm vào giỏ vài gói bánh hạch đào, bột mì và trứng, nhưng không thêm vải.