Cô chính là không muốn bỏ đi hai công cụ có thể cung cấp điểm cảm xúc lớn cho cô!
Người nhà họ Hứa và mẹ Tô cũng có thể cung cấp một chút điểm cảm xúc, nhưng không thể so với Hứa Minh Đông và Tô Tư Tư được.
Thẩm Nhược Kiều nghĩ ra một cái cớ tạm thời: “Con chỉ thèm ăn, muốn ăn nhãn thôi.”
Trong món quà nhà họ Hứa mang đến có một túi nhãn lớn.
Nơi họ ở là khu vực miền Trung, nhãn là trái cây của miền Nam, trong thời đại giao thông vận tải còn chưa thuận tiện như sau này, nhãn là hàng hiếm.
Tống Tuyết Bình không vui đưa tay chọt vào mặt con gái mình: “Mẹ sẽ đi Cung Tiêu Xã nhìn xem, mẹ sẽ mua cho con, không cần phải thèm của người khác.”
Nói xong, bà ấy lại chọt một cái vào mặt Thẩm Nhược Kiều: “Con đó, khi xuống nông thôn, đừng để người ta dùng vài món ngon lừa con đi nhé.”
Con gái bị thương từ ba ngày trước đến giờ, tính cách đã điềm đạm hơn nhiều, nhưng ở một số phương diện, lại càng bướng bỉnh hơn trước.
Tống Tuyết Bình chỉ nghĩ rằng do chuyện của Hứa Minh Đông và Tô Tư Tư đã làm con gái bị kí©h thí©ɧ, có chút thay đổi tính cách cũng là bình thường.
Thẩm Nhược Kiều thuận thế ôm cánh tay của Tống Tuyết Bình: “Mẹ, con không dễ bị lừa như vậy đâu, con đã lớn như vậy rồi, sẽ tự lo cho bản thân, mẹ không cần lo lắng.”
Thẩm Quốc Đống thở dài: “Làm sao có thể không lo lắng chứ? May mà hôm nay con khôn ngoan hơn, không trực tiếp cãi nhau với họ, nếu mà bị đẩy thêm một cái nữa, lỡ mà lại bị ngã ở đâu…”
Ông ấy ngừng lại, không muốn đưa ra những giả thuyết không hay, chỉ nghiêm mặt nói: “Từ giờ trở đi, khi con xuống nông thôn, phải học cách kiểm soát cảm xúc của mình, cố gắng không tranh cãi với người khác, nghe rõ chưa?”
Thẩm Nhược Kiều biết Thẩm Quốc Đống là vì muốn tốt cho mình, ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi, cha, con nhớ rồi.”
Trong lòng lại nghĩ, cô không giống như nguyên chủ chỉ biết lớn tiếng, bị người ta đẩy một cái là ngã, kiếp trước cô đã luyện tập nhiều năm ở lớp võ thuật, đối phó với ba hay năm người bình thường thì không thành vấn đề.
Trước khi xuống nông thôn, cô nhất định phải tìm cơ hội đánh cho Hứa Minh Đông một trận.
Không thể trực tiếp thì không thể làm ngấm ngầm sao?
Thẩm Tắc An vẫn chưa hết tức giận, cũng nghĩ giống như Thẩm Nhược Kiều: “Cha, mẹ, nếu hai người không cho con đánh thẳng vào mặt anh ta, sợ việc gây rối quá lớn, sẽ mang họa cho nhà mình, vậy con có thể đánh lén anh ta không?”
Tống Tuyết Bình lập tức đưa tay nắm tai Thẩm Tắc An: “Được đấy, con còn biết đánh lén nữa à? Không được đi! Với cái thân hình này của con, thì đánh lại ai? Mẹ không muốn thấy đầu con có thêm cái lỗ nào.”
Thẩm Nhược Kiều:……
Câu này mắng luôn cả hai.
Hôm nay là cuối tuần, ngày nghỉ.
Trong suốt buổi chiều, bốn người nhà họ Thẩm đều đang mua sắm, bao lớn bao nhỏ, toàn là đồ mà Thẩm Nhược Kiều sẽ dùng khi xuống nông thôn.
Tuy nhiên, phần lớn đều là gửi đi, Thẩm Nhược Kiều không có nhiều thứ cần mang theo bên mình.
……
Ăn tối xong, trở về phòng mình, Thẩm Nhược Kiều gọi trong lòng: “Tiểu T, Tiểu T, cộng thêm giá trị cảm xúc thu thập được hôm nay, có đủ để nâng cấp cửa hàng hệ thống lên cấp hai không?”
Hệ thống cần đạt được một vạn điểm cảm xúc để nâng cấp, Thẩm Nhược Kiều ước lượng sơ bộ, số này chắc chắn là đủ, có lẽ còn vượt qua nhiều.
Hệ thống Tiểu T trả lời: “Đủ, ký chủ. Xin hỏi có muốn nâng cấp ngay bây giờ không? Còn nữa, liệu có sản phẩm nào cô muốn chọn trước không?”
Các sản phẩm được chọn trước bằng tệ hệ thống, sau khi nâng cấp sẽ được đưa vào cửa hàng để có thể mua.
Thẩm Ngược Kiều: “Tất nhiên là muốn!”
Cô đã sớm nghĩ đến việc sẽ chọn gì rồi.
Thẩm Nhược Kiều phấn khởi nói: “Tôi muốn chọn một chiếc điện thoại 5G, loại có thể lên mạng xem tiểu thuyết, có không?”
Mặc dù những năm 70 điều kiện vật chất hơi kém, nhưng trái cây và thịt đều là thực phẩm hoàn toàn tự nhiên và xanh tươi, hương vị thực sự rất ngon.
Chỉ là không có gì giải trí, điều này thật sự quá khó đối với một cô gái nghiện đọc tiểu thuyết trực tuyến!