Chương 4

Bụng Hà Tinh Thần đói meo, nhưng đây là nhà của Ngô Ngọc Phân, đội trưởng đội phụ nữ, cô sống trong một căn phòng bên hông nhà, cửa phòng chính bị khóa, có điều cửa nhà bếp không khóa, nhưng đang ở nhà người khác, cô cũng không thể tùy tiện lục lọi đồ của họ được. Cô thấy trước cửa phòng bếp có một cái thùng nước lớn, bèn bước tới, tháo tấm gỗ đậy thùng múc một gáo nước, đổ vào miệng uống, lúc này dù có là nước lã cô cũng kệ, cũng không phải lúc nào cũng uống, sẽ không chết được đâu.

Sau khi uống nước xong, Hà Tinh Thần vứt lại gáo vào bể rồi đậy nắp lại. Cô nhìn lên trời, mặt trời sắp lặn xuống núi rồi, phía tây bầu trời đỏ như máu, có lẽ đám xã viên cũng sắp tan làm.

Cô phải quay lại chỗ ở của nhóm thanh niên trí thức và đợi Lưu Ngọc Kiều đó, nếu hôm nay cô không giải quyết xong món nợ thì tối nay cô sẽ ngủ không ngon nổi. Từ nhỏ, Hà Tinh Thần đã có thói quen: Có thù tất báo tại hiện trường.

Hà Tinh Thần đóng cửa sân nhà, đi về phía nơi ở của nhóm thanh niên trí thức theo trí nhớ của mình.

Đang vừa đi vừa nghĩ, đột nhiên cô nghe thấy giọng nói vui vẻ của một đứa trẻ gọi mình: "Chị Tinh Tinh."

Hà Tinh Thần lần theo tiếng gọi thì thấy đó là một cô bé khoảng bảy, tám tuổi, mặt mũi lấm lem, đầu tóc rối tung như tổ chim, quần áo chằng chịt những mảnh vá.

Cô bé cười toe toét với Hà Tinh Thần, để lộ cái miệng bị mất răng cửa.

Cô bé tên là Mộ Liên trong nhà chị dâu Thái Anh, khi còn nhỏ bị sốt lại không được chữa trị kịp thời nên trở nên ngốc. Chị dâu Thái Anh là góa phụ một mình nuôi ba đứa con, cuộc sống rất khó khăn, thậm chí Hà Tinh Thần còn phụ giúp chị ấy một số công việc. Lần này, Thái Anh định đưa Hà Tinh Thần ở nhà mình, nhưng nhà chị ấy có quá nhiều trẻ con, không gian hạn hẹp thành ra chật chội, cuối cùng, Ngô Ngọc Phân đã quyết định để Hà Tinh Thần sống trong nhà mình.

Mộ Liên lấy từ trong túi ra một nửa chiếc bánh ngô nhét vào tay Hà Tinh Thần: "Chị, em để dành cho chị, chị mau ăn đi."

Hà Tinh Thần cầm lấy chiếc bánh ngô, không khỏi sửng sốt. Thời đại này vật tư thiếu thốn, hầu như nhà nào cũng không đủ ăn, nhà nào khó khăn quá có khi vào mùa giáp hạt còn không đủ ăn. Những cô bé như Mộ Liên thuộc cuối chuỗi thức ăn, về cơ bản bọn họ không đủ ăn. Vậy mà cô bé lại để lại một nửa chiếc bánh kếp cho mình. Trái tim mềm yếu của Hà Tinh Thần đã rung động bởi tấm lòng của cô bé ngốc nghếch này.

Mộ Liên thấy Hà Tinh Thần ngơ ngác cầm bánh kếp không chịu ăn, liền nhớ tới trong thôn bàn tán, cho rằng cô không thích mình ở bẩn, nên vội vàng giải thích: “Em, hôm nay em rửa tay rồi, giờ tay em không có bẩn, chị không tin thì nhìn đi." Vừa nói, cô bé vừa đưa tay ra trước mặt Hà Tinh Thần.

Hà Tinh Thần mỉm cười với cô bé, cắn một miếng bánh kếp cứng đơ rồi nói: "Chị không chê em bẩn, Mộ Liên, em quả là một cô bé ngoan và tốt bụng, chị rất vui khi được gặp em."

Mộ Liên cười khúc khích, trước giờ chưa từng có ai khen ngợi cô bé, chị Tinh Tinh thật tốt bụng.

Đúng lúc đó thì có tiếng chuông reo. Mộ Liên hoảng sợ nói: “Em, em phải đi rồi, công việc của em còn chưa xong, mẹ sẽ mắng em mất.” Nói xong, cô bé lại vội vàng chạy đi.

Hà Tinh Thần đi về phía nơi ở của nhóm thanh niên trí thức trong khi nhấm nháp miếng bánh kếp. Sau khi ăn bánh xong, năng lượng của cô có hồi phục một chút. Thực ra với tình trạng thể chất hiện tại của cô, thật sự không thích hợp để làm loạn hôm nay.