Chương 8: Anh Trai

Lý Vạn Thư trở lại trong viện, cẩn thận nhìn bốn phía, mặc dù không có những ký ức quen thuộc, nhưng lại cảm thấy thật ấm áp.

Có lẽ là vì mẹ cô đã từng sống ở đây!

Mẹ đối với cô là một người xa lạ, sau khi sinh ra cô đã qua đời, cô thậm chí còn không biết mẹ mình trông ra sao, chưa nói đến cảm giác được mẹ yêu thương là như thế nào.

Trong phòng không có lửa than nên rất lạnh, thậm chí không khí cũng lạnh theo, cô đưa tay sờ bụng, đói quá, hôm nay Cố phu nhân nhất định sẽ không cho người mang đồ ăn đến cho cô, cô phải đi đâu ăn đây?

Cơ thể nhỏ bé của cô đã quá gầy để có thể nhịn đói.

Để bụng đói đi ngủ quá đau, Lý Vạn Thư không tài nào ngủ được, cô phải có đủ sức mới có thể đối phó với những người đó được!

Nghĩ đi nghĩ lại, Lý Vạn Thư quyết định đi tìm Lý An Sinh, dù sao cô cũng là em gái của anh, cho dù Lý An Sinh có oán trách cô, anh cũng sẽ không đuổi cô ra ngoài!

Trong lòng suy nghĩ một chút , rất nhanh cô rời khỏi phòng, đi về phía nơi ở của Lý An Sinh.

Khi Lý Vạn Thư đi vào, Lý An Sinh còn chưa tỉnh, may mắn trong phòng vẫn còn ấm áp, nên cô chỉ cần ngồi đợi.

Lý An Sinh sau khi tỉnh lai thì sửng sốt, mở mắt nhìn thấy màn che giường, hắn hơi giật mình, nghĩ đến hôm nay mình uống chưa đủ, sao lại biết đường tìm về phòng ngủ.

Anh hôm nay tâm trạng không tốt nên đến Túy Hồng phủ uống rất nhiều rượu, sau đó khi quay về, thì đến cửa Hầu phủ cũng không nhớ ra.

“Anh tỉnh rồi, có muốn uống chút nước không?” Một giọng nữ trong trẻo vang lên.

Lý Vạn Thư bưng tách trà đứng bên giường nhìn chằm chằm Lý An Sinh, trong lòng nghiến răng nghiến lợi, anh trai cô thật sự là một kẻ ngu dốt và bất tài, thật sự hiếm khi thấy được bộ dáng anh không say rượu.

"Ngươi là ai? Ngươi từ đâu tới?" Lý An Sinh giật nảy mình nhảy xuống giường, cảnh giác nhìn cô gái trước mặt.

Lí Vạn Thư nghẹn họng, chớp đôi mắt ngây thơ nhìn Lý An Sinh: "Anh ơi, em là em gái của anh."

Nhìn thấy vẻ bối rối trên mặt Lý An Sinh , cô nói thêm: "Anh ơi, em là Vạn Thư, Lý Vạn Thư."

Trong lòng cô tự hỏi, chẳng lẽ anh trai đã thực sự quên mất cô rồi sao?

Trên thực tế, Lý Vạn Thư không nhận ra ngay khi cô nói ra cái tên Vạn Thư, ánh mắt của Lý An Sinh đã thay đổi.

Lý An Sinh vẫn còn hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào Lý Vạn Thư, anh thậm chí có thể nhìn thấy bóng dáng của mẹ mình trên khuôn mặt của Lý Vạn Thư, và lông mày của Lý Vạn Thư có chút giống anh. Một lúc sau, Lý An Sinh bước xuống giường, rót cho mình một cốc nước: “ Ngươi về rồi!"

Trong lòng anh rất ngạc nhiên khi Lý Vạn Thư gọi anh ta là anh trai.

"Vâng! Lúc về thấy anh đang nằm ngủ ngoài cổng nên em giúp đưa anh về phòng!" Lý Vạn Thư nhìn Lý An Sinh, nghĩ đến kiếp trước, cô đoán không được, là anh trai cô có thực sự là không biết gì hay không?

Trong lòng cô vẫn còn có chút ảo tưởng.

Lý An Sinh nghe xong, sắc mặt có chút xấu hổ, nhưng nhanh chóng che đậy: "Ai cần ngươi quan tâm? Ta quen rồi."

"Vâng, anh trai tôi quen ngủ ở trước cửa, nhưng bây giờ trời lạnh, dễ bị cảm lạnh!" Lý Vạn Thư nghiến răng nghiến lợi, cô muốn xem Lý An Sinh đối với cô lạnh lùng đến mức nào.

"Tự lo cho mình đi!" Lý An Sinh cảm thấy khó hiểu khi nghe Lý Vạn Thư gọi mình là anh.

Anh nhớ rằng khi còn nhỏ Lý Vạn Thư hiếm khi gọi anh là anh trai, cô chỉ xem Lý Phong là anh trai mình.

Chẳng lẽ Lý Phong ra ngoài đánh trận, không có ai để gọi nên mới tìm tới anh ?

"Anh định tiếp tục lạnh nhạt với em đến khi nào, anh đang trách vì em nên mẹ mới mất?" Lý Vạn Thư thở ra, cô muốn tháo gỡ khúc mắc giữa hai anh em bọn họ.

Lý An Sinh sửng sốt, hiển nhiên anh không ngờ tới Lý Vạn Thư sẽ nói ra lời này, anh ta nhớ khi còn nhỏ mình đã mắng Lý Vạn Thư, nói rằng mẹ anh chết chỉ vì để sinh cô, nhưng tất cả đều là do anh thiếu hiểu biết. Khi anh còn nhỏ mẹ thực sự đã chết như thế nào? Trong lòng anh đã có nghi ngờ.

"Không phải sao? Không phải vì sinh ngươi, bà ấy đã không chết!" Lý An Sinh hai mắt đỏ bừng, đột nhiên hét lớn.

Lý Vạn Thư sửng sốt, xem ra Lý An Sinh thật sự rất yêu mẹ, nếu không anh cũng sẽ không kích động như vậy.

Lý An Sinh ý thức được mình đã mất khống chế, lời nói đến miệng liền thay đổi khi thấy Lý Vạn Thư ngơ ngác nhìn mình, vẻ mặt sợ hãi, trong lòng thầm khó chịu, cô gái này chắc đã bị dọa cho sợ rồi!

Anh nhìn vào khuôn mặt giống mẹ mình, “Ta…”

“Anh, là lỗi của em,là em hại chết mẹ..." Lý Vạn Thư cắn môi, nếu như không sinh cô, có lẽ mẹ cô sẽ không chết.

"Được rồi, đó không phải lỗi của ngươi!" Lý An Sinh có chút tức giận, anh không phải đứa nhỏ ba tuổi, mẹ anh sao có thể do Lý Vạn Thư hại chết.

Lý Vạn Thư hai mắt sáng lên, kinh ngạc nhìn Lý An Sinh: "Thật sao?"

Có vẻ như anh trai cô cũng không quá ngu ngốc.

“ Đúng vậy, trời cũng tối rồi, ngươi mau chóng trở về đi!" Lý An Sinh vội vàng đuổi người đi, anh nghe nói Lý Vạn Thư hôm nay sẽ trở về, không khỏi nghĩ tới một ít chuyện đã qua, cho nên mới đi uống rượu.

Không ngờ, Lý Vạn Thư vẫn đứng yên, vẻ mặt đáng thương nhìn anh, khiến da đầu anh ngứa ran: "Ngươi không sao chứ?”

"Anh ơi, em đói quá! Từ sáng đến giờ em chưa ăn gì cả." Vừa nói, bụng cô lại réo lên.

Lý An Sinh sửng sốt một lát, sau đó mới nhận ra Lý Vạn Thư mặc quần áo cũ kỹ, đi giày thêu rách rưới, dáng người gầy gò yếu ớt, liền nghĩ tới cuộc sống tồi tệ của Lý Vạn Thư những năm gần đây, không khỏi tức giận. : "Tại sao mụ phù thủy già đó không không cho ngươi ăn?

Lý Vạn Thư nghe xong gần như bật cười, mụ phù thủy, anh dùng từ rất chính xác, cô không nhịn được cười, ngây thơ gật đầu với Lý An Sinh.

"Vậy giờ ngươi sống ở đâu?" Lý An Sinh thấy Lý Vạn Thư biết nghe lời , trong lòng không khỏi mềm đi anh trước nay chưa từng có cảm giác như vậy.

"Nhà cũ của mẹ!"

Lý An Sinh sửng sốt, mọi người trong Hầu phủ đều tránh xa nơi này như tránh rắn rết, chỉ có điều anh thỉnh thoảng lén tới để hồi tưởng về mẹ: “Cố phu nhân sắp xếp cho ngươi tới đó à?”

Lý Vạn Thư lắc đầu: "Không, em trở về cũng không có ai để ý tới, em chỉ là nhớ tới nơi mẹ từng ở, nên tự mình đi tới."

Lý An Sinh cau mày, đột nhiên cảm thấy người em gái này so với lúc nhỏ dễ chịu hơn nhiều, nhưng anh cũng không thể hiện ra ngoài, vừa định nói chuyện, anh lại nghe thấy bụng Lý Vạn Thư kêu réo.

"Thật là rắc rối!" Anh nói rồi bỏ đi.

Lý Vạn Thư sửng sốt một lát, anh cứ vậy rời đi, có định cho cô ăn hay không?

Đúng lúc Lý Vạn Thư đang bối rối thì Lý An Sinh đã quay lại, "Ngồi đây đợi đi, đừng chạy lung tung, nếu ngươi gây rắc rối sẽ không ai giúp đâu!"

Nói xong, "bang...", cánh cửa đóng lại.

Nụ cười trên môi Lý Vạn Thư từ từ nở rộng, kiếp trước cô ngốc đến mức nào chứ? Cô đẩy anh trai của mình sang một bên và gọi người khác là anh trai. Ngay cả khi anh chết thảm, cô thậm chí còn chưa kịp gọi một tiếng anh trai, cũng chưa nghe anh gọi một tiếng em gái.

Nếu vậy có lẽ anh cũng không đến nỗi tuyệt vọng như vậy!