Chương 6: Trở Về

Lý Vạn Thư vốn tưởng rằng ngày trở về sẽ vì hồi hộp mà không ngủ được, không ngờ cô lại ngủ đến tận khi mặt trời mọc, có một đêm không mộng không mị, tính ra đây là đêm cô ngủ say nhất kể từ khi sống lại.

Dù có thế nào, chỉ sau khi nghỉ ngơi đủ giấc, cô mới có đủ sức lực để chiến đấu với những người đó.

Lý Vạn Thư dậy sớm, nhìn thấy nơi xa tuyết đã tan dần, toàn bộ ngôi làng đều tràn ngập sương mù mát lạnh, trong lành mà tao nhã.

Lúc này, cách đó không xa có một chiếc xe ngựa chạy tới, Lý Vạn Thư nhìn qua, mỉm cười nhạt, quay người trở về nhà.

Ngược lại, vυ" Trương đi ra, nhìn thấy xe ngựa ngoài cửa liền vui mừng khôn xiết, tuy nhiên vừa đi ra liền nhìn thấy một thằng nhóc đang lái xe, sắc mặt liền cứng lại: “Phu nhân chỉ cho một mình mày đi sao? "

“Ồ, thế bà muốn có bao nhiêu người?” Cậu bé liếc nhìn thím Trương, vẻ mặt không vui, cậu cũng nhận thấy mình xui xẻo khi đảm nhận công việc này.

"Mau thu dọn đồ đạc đi. Phu nhân nói chúng ta phải về trước khi trời tối!" Cậu bé có vẻ sốt ruột.

Vυ" Trương trừng mắt nhìn cậu bé, vừa định quay lại thu dọn đồ đạc thì nhìn thấy Lý Vạn Thư cõng hành lý trên lưng đi ra, đi đến xe ngựa, nhẹ giọng nói: “Đi thôi!

Tổng cộng cô chỉ có một hoặc hai bộ quần áo để thay nên không có gì để đóng gói.

Nói xong, cô lên xe, cậu bé chợt sửng sốt, đây chính là nhị tiểu thư của Hầu phủ sao? Bộ dáng cô ấy thậm chí còn không bằng hầu gái thấp nhất trong Hầu phủ.

"À..." Một giọng nói trong trẻo vang lên từ trong xe.

Kiếp trước cô bị sốt, bị người ta bế lên xe ngựa, đường đi gập ghềnh đến mức vừa xuống xe đã nôn mửa, trở thành trò cười cho Hầu phủ.

Câu nhóc hơi kinh ngạc, không biết vì sao, hắn cảm thấy Nhị tiểu thư này có gì đó khác thường.

Vυ" Trương mang ra một đống hành lý lớn, nhìn thân hình mập mạp của bà ta, trong mắt cậu nhóc hiện lên một tia giễu cợt, so với Lý Vạn Thư thì bà vυ" này quả thực trái ngược hẳn.

Vυ" Trương không chịu được cái lạnh bên ngoài nên cũng lên xe, nhìn thấy Lý Vạn Thư đang nhắm mắt, không biết là giả vờ ngủ hay ngủ thật, bà ta nhếch môi khinh thường.

Lý Vạn Thư nhắm mắt lại, nghĩ đến mình càng ngày càng gần nơi đó, trong lòng dâng lên đủ loại cảm xúc.

Không biết qua bao lâu, xe ngựa chậm lại, vang lên một tiếng động lớn.



Lý Vạn Thư mở mắt, vén rèm xe lên nhìn, trong lòng có chút đau đớn, cô đã về đến kinh thành.

Vυ" Trương ngồi xe hồi lâu toàn thân đau nhức, bụng lại réo mấy lần, nhìn sang bộ dáng quá mức điềm tĩnh của Lý Vạn Thư, liền cảm thấy bực bội, bà ta thịt béo da dày còn không chịu nổi, nhưng cô lại quá ... quá mức bình thản.

Một lúc sau, xe ngựa dừng lại, giọng cậu nhóc vang lên: “Nhị tiểu thư, chúng ta đã tới phủ rồi.”

Lý Vạn Thư nghe xong liền nhặt đồ trong tay lên, thấy bên ngoài xe không đặt ghế đẩu, cô khẽ cau mày rồi nhảy xuống.

Tấm bảng với hai chữ : “Phủ Lý” thật chói lóa và cao quý.

“Nhị tiểu thư, mời vào !” Cậu nhóc thấy không có người nào ra đón cô, trong lòng có chút xấu hổ.

Lý Vạn Thư khẽ gật đầu, bước chân lên bậc thềm không nặng không nhẹ..

Vυ" Trương liếc nhìn Lý Vạn Thư, bà ta nóng lòng muốn đi vào. Nhưng nơi đây là kinh thành. Không giống với khi ở trong làng, có thể tự do thoải mái.

Cậu nhóc không nói nên lời khi nhìn thấy bộ dạng của vυ" Trương, có vẻ như tương lai của nhị tiểu thư này cũng không mấy tốt đẹp.

Lý Vạn Thư bước vào cửa Hầu phủ, thấy không có người sắp xếp nơi ở cho mình nên đi ra ngoài, trong lòng cười lạnh, đang định đi ra sân thì nghe thấy tiếng ngáy, không khỏi nhìn sang.

Nhìn thấy cảnh tượng này, cô không khỏi trợn mắt nhìn.

Cô thấy một người đàn ông mặc trang phục gấm đắt tiền đang ngủ trong sân nhà Hầu phủ, nằm vặn vẹo trên nền đất lạnh lẽo, ngủ say sưa.

Cậu nhóc nhìn theo cô, xấu hổ cười, giải thích: "Nhị tiểu thư, đây là Nhị thiếu gia, anh trai của cô..."

Nhị tiểu thư rời nhà khi còn trẻ, không biết cô có còn nhận ra người anh của mình không.

"Nhị?" Khóe môi Lý Vạn Thư nhếch lên một nụ cười mỉa mai, mẹ cô vốn là vợ hợp pháp, nhưng bọn họ lại thành nhị, còn người đáng lẽ ra là nhị lại trở thành đại. Có thể thấy vị phu nhân hiện tại có năng lực đến thế nào, chỉ có thể là mang thai trước khi bước vào Hầu phủ !.

Lý Vạn Thư nhìn chằm chằm vào người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt cô trở nên phức tạp và cảm thấy thật xa lạ, anh trai cô tên là Lý An Sinh.

"Ồ, nhị tiểu thư vừa mới trở về, có một số việc có thể không rõ, nhị thiếu gia mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện vặt, bình thường là bộ dáng như vậy..." Cậu nhóc đổ mồ hôi lạnh nói một cách khéo léo nhất có thể.



Cậu ta không biết phải diễn tả thế nào về vị thiếu gia thứ hai này.

Lý Vạn Thư nhìn chằm chằm người đàn ông này, ngửi thấy mùi rượu trên người anh, thở dài: “Trên mặt đất lạnh lắm, giúp tôi đỡ anh ta về, để anh ấy ở trong nhà nghỉ ngơi thật tốt.”

"Ồ, được rồi..." Cậu nhóc sửng sốt một chút liền cùng Lý Vạn Thư đỡ người nằm trên mặt đất.

Sau khi đặt Lý An Sinh xuống giường rồi rời đi.

Lý Vạn Thư nhìn người đàn ông nồng nặc mùi rượu trên giường, bước tới, há miệng nhỏ giọng nói: “Anh trai…”

Lý An Sinh tựa hồ nghe được, hắn hơi nhướng mi, nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ, mơ hồ mà nói: "Ta nói thẳng nhé? Có ai gọi ta là anh trai à ? Ta lại đang mơ sao!"

Nói xong anh xoay người tiếp tục ngủ.

Nghe xong lời này, trong mắt Lý Vạn Thư hiện lên vẻ đau đớn, dù ở kiếp trước hay kiếp này, người anh trai này đối với cô đều là một người xa lạ, Lý An Sinh cùng lắm là con trai thứ của nhà họ Lý, nhưng tệ nhất, anh là một người theo chủ nghĩa phóng túng, ngày đêm đều là bộ dáng không ra gì, ngoài việc ăn uống và vui chơi, anh chưa bao giờ làm việc gì nghiêm túc.

Ở kiếp trước, Lý An Sinh nhìn thấy cô thì vẻ mặt chán ghét, luôn cảm thấy cô phải chịu trách nhiệm về cái chết của mẹ mình.

Mà mẹ cô sau khi sinh cô ra không lâu thì bị băng huyết và qua đời. Anh luôn nhắc nhở cô về chuyện này. Cũng chưa bao giờ thân thiết với cô.

Mà cô cũng không thích Lý An Sinh, ngược lại cô gọi Lý Phong là anh trai, lại nhận được rất nhiều ánh mắt xem thường từ Lý An Sinh.

Cô nhớ rõ lúc cô quyết định kết hôn với người đó, Lý An Sinh đã đến gặp và nói với cô rằng người đó không phù hợp với cô, lúc đó cô tức giận liên tục mắng mỏ anh.

Sau khi mắng Lý An Sinh rời đi, cô và anh không còn nói chuyện với nhau cho đến ngày cô kết hôn.

Lý An Sinh đã lén nhét một vạn lượng bạc cho cô. Anh nói đó là của hồi môn.

Nhưng cô bảo không cần, còn mắng Lý An Sinh đừng tốt bụng giả nhân giả nghĩa. Mãi sau này cô mới nghe nói, Lý An Sinh mắc phải một căn bệnh lạ, anh nghiện một loại độc dược, mỗi ngày đều hút nó, hút đến thân tàn ma dại mà chết.

Nghĩ đến đây, Lý Vạn Thư nhắm mắt lại, cô nhớ Lý An Sinh trước khi chết đã gặp cô, nói rằng anh chúc cô hạnh phúc, và hãy cẩn thận với những người xung quanh, đừng quá tin tưởng người khác. Lúc ấy trong mắt anh có thứ gì đó khác lạ mà cô không diễn tả được.

Chỉ là lúc ấy cô quá ngu ngốc để quan tâm tới lời anh chứ đừng nói đến việc biết rằng đó là lần cuối cùng anh em họ nhìn thấy nhau.