chương 38



Tư Không Quyết nhìn mẫu thân, tuy bà đang cười nhưng anh có thể nhìn thấy những buồn phiền trong mắt bà, trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên vẻ phức tạp, khi anh còn nhỏ, phụ hoàng đã không thích hai mẹ con anh. Anh đã quen nhưng mẹ anh vẫn là không cam tâm, âm thầm yêu thương ông.

Anh hơi cụp mắt xuống, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một nữ nhân cứ nhét bánh nhân đậu đỏ vào miệng, anh hơi cau mày, cô không nhịn được mà ăn liên tục sao?

"Quyết nhi, ngươi đã thành niên rồi, bên cạnh không có ai, hiện tại cũng nên lập phi tần, nói cho phụ thân biết ngươi thích nữ tử nhà ai, ta sẽ ban hôn cho ngươi!" Hoàng thượng đột nhiên mở miệng, lời nói quan tâm nhưng lại nhìn Tư Không Quyết với vẻ thờ ơ, lạnh nhạt.

“Tứ ca cũng chưa có?” Tư Không Xuân bỗng nhiên lên tiếng giúp đỡ.

"Tứ ca của ngươi mấy ngày trước nói cho ta biết, hắn đã có người mình thích, đến lúc đó hắn sẽ nói cho ta biết!" Hoàng thượng cười nói.

Lý Vạn Thư nghe xong không khỏi nhìn về phía Lý Như Băng, cô phát hiện trong mắt Lý Như Băng hiện lên vẻ ngượng ngùng. Lý Vạn Thư trong lòng không khỏi cười lạnh, thì ra là đã qua lại với nhau rồi.

“Hài nhi nghe theo phụ hoàng!” Tư Không Quyết đột nhiên đứng dậy, thanh âm lạnh lùng, như thể chuyện này không liên quan gì đến anh.

"Haha! Được rồi..." Hoàng thượng vui mừng, trầm ngâm một lát rồi nói với Khúc phi bên cạnh: "Ta nghĩ con gái của Tô Thượng thư và con gái của Diệp Tướng quân đều không tồi. Sau khi Quý phi chọn lựa lại kĩ càng , nếu hài lòng, ta sẽ quyết định cho Quyết nhi!”

“Thần thϊếp đã hiểu!" Khúc phi mỉm cười đồng ý, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Tư Không Quyết, trong lòng bà trào dâng một niềm thương xót.

Tư Không Quyết lần này đại thắng, không cầu gì khác ngoài tình cảm của cha dành cho mẹ mình, không ngờ ông cố tình hiểu sai ý của anh, phong bà làm phi tần cao quý, thật sự là hữu danh vô phận.

Lý Vạn Thư nghe được lời Tư Không Quyết, cô không khỏi cong môi, kiếp trước những nữ nhân mắc bệnh lạ hay là bỏ trốn theo người khác, chắc chắn là do anh làm.

Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng lướt qua, Lý Vạn Thư nhanh chóng bình tĩnh lại biểu cảm trên mặt, cầm một miếng bánh ngọt lên giả vờ ăn.

Lý Vạn Thư cảm thấy chột dạ, làm sao Tư Không Quyết có thể biết được cô đang nghĩ gì?

“Choang…” Đột nhiên có tiếng cốc rơi vỡ.

"Công chúa... Công chúa, người bị sao vậy?" Giọng nói lo lắng của cung nữ vang lên.

Mọi người đều nhìn sang.

Tư Minh Châu đau đớn ôm bụng, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, miệng liên tục rên đau, hiển nhiên là cô ấy đang vô cùng đau đớn.

“Minh Châu làm sao vậy?” Hoàng thượng giật mình, vội vàng đi xuống, ôm Tư Minh Châu đang đau đớn hỏi.

“Đau, đau quá!” Tư Minh Châu nhẹ giọng nói, hai tay ôm bụng.

“Mau gọi thái y đi!” Hoàng thượng quát thái giám với vẻ mặt lo lắng, xem ra ông thực sự yêu thương Tư Minh Châu.

"Công chúa không phải đã uống thuốc rồi sao, sao lại còn đau?" Lục Nha, thị nữ của Tư Minh Châu kêu lên.

Hoàng thượng ánh mắt lạnh lùng nhìn thị nữ!

"Công chúa gần đây bị đau dạ dày, nếu uống thuốc sẽ thấy khỏe hơn, nhưng mà đã lâu như vậy rồi sao vẫn chưa khỏi."

“Ngươi nói Công chúa thường xuyên đau bụng?” Hoàng thượng ánh mắt sắc như dao nhìn cung nữ.

"Công chúa không cho phép nô tì nói với hoàng thượng. Người nói uống thuốc là sẽ ổn thôi! Người không muốn hoàng thượng lo lắng." Lục Nha lúc này rất muốn khóc.

"Nói nhảm!" Hoàng đế nghiêm mặt nói, thấy Tư Minh Châu đau đến muốn ngất đi, liền hét lên: "Sao thái y còn chưa tới?"

"Bệ hạ, nô tỳ biết một chút về y thuật. Người có có thể để tiểu nữ xem cho công chúa!" Một giọng nữ cất lên.

Hoàng thượng quay người lại, phát hiện Lý Như Băng ở phía sau, đang nhìn chằm chằm Tư Minh Châu với vẻ lo lắng.

Ông nhìn ra cửa, phát hiện thái y còn chưa đến, lại nhìn Tư Minh Châu đang vô cùng đau đớn, lạnh lùng nói: “Vậy ngươi đến xem xem, nếu công chúa khỏi bệnh, trẫm sẽ ban thưởng hậu hĩnh.”

"Bẩm Hoàng thượng, tiểu nữ sẽ cố gắng hết sức!" Đáy mắt Lý Như Băng lóe lên niềm vui.

Lý Như Băng đi tới kiểm tra Tư Minh Châu, cô ta ấn tay vào bụng Tư Minh Châu, sau đó quay lại hỏi thị nữ riêng của Tư Minh Châu vài câu, rồi thưa với hoàng thượng: “Bệ hạ, công chúa chỉ là bị đau bụng khan, nô tỳ sẽ kê đơn thuốc cho người, công chúa uống sẽ đỡ hơn nhiều.”

“Đau bụng khan?” Hoàng thượng không hiểu lắm.

"Bệ hạ, sao không để thần xoa bóp cho Công chúa? Có lẽ Công chúa sẽ cảm thấy dễ chịu hơn!"

Được hoàng thượng ngầm đồng ý, Lý Như Băng bước tới, nhẹ nhàng xoa bóp vài vùng trên cơ thể Tư Minh Châu, phát hiện ra Tư Minh Châu thực sự đã trở nên tốt hơn.

“Phụ hoàng!” Môi của Tư Minh Châu trắng bệch, cô ấy vẫn còn đau, nhưng không còn đau như trước nữa.

Hoàng thượng nhìn thấy thì vui mừng khôn xiết, vừa định hỏi thêm thì thấy thái giám cùng thái y đi tới, liền yêu cầu thái y khám cho Tư Minh Châu.

Thái y xem xét và đưa ra kết luận giống như Tư Minh Châu, cho rằng đó là "hội chứng đường ruột".

Hoàng thượng nghe vậy, lập tức sai người kê đơn thuốc, nhìn Lý Như Băng khen ngợi: “Ngươi là con gái nhà ai mà lại có kiến

thức về y thuật như vậy.”

“ Tiểu nữ tên Lý Như Băng, là trưởng nữ Hầu tước Lý gia.” Lý Như Băng vui vẻ nói.

"Tốt, không tệ!" Hoàng thượng khen ngợi Lý Như Băng.

Lý Vạn Thư đột nhiên nhận ra, kiếp trước sau khi Lý Như Băng tham gia yến tiệc, cô ta thường xuyên vào cung, hóa ra nó có liên quan đến Tư Minh Châu.

Kiếp trước Lý Như Băng thường theo hỏi cô những thông tin về dược lý của "bệnh đau bụng khan", cô không biết tình hình cụ thể nên chỉ cho Lý Như Băng một số lời khuyên. Cũng từ lúc đó, tin tức về y thuật chữa bệnh của Lý Như Băng vang khắp kinh thành.

“Mau đưa công chúa về cung và chăm sóc thật tốt!” Hoàng thượng nhìn Tư Minh Châu đau đớn mà thấy rất đau lòng.

“Chờ một chút!” Một giọng nữ trong trẻo vang lên, Lý Vạn Thư tiến lên, nhìn vào mặt Tư Minh Châu.

Nếu chỉ là “hội chứng đau bụng khan” thông thường, làm sao Tư Minh Châu có thể đột nhiên phát bệnh?

“Ngươi là ai?” Hoàng thượng có vẻ không vui khi có người đột ngột cắt ngang.

"Bẩm Hoàng thượng, tiểu nữ là tỷ muội với Lý Như Băng, lớn lên ở thôn nhỏ ngoài kinh thành, vừa mới trở về không lâu, chưa hiểu phép tắc, hy vọng Hoàng thượng sẽ không chê cười!" Lý Vạn Thư lễ phép nói.

“Bệ hạ, tiểu nữ nghi ngờ công chúa không chỉ mắc bệnh tả mà còn có thể là “viêm ruột cấp tính”, Lý Vạn Thư phớt lờ Lý Như Băng, bày tỏ suy nghĩ của mình với Hoàng thượng.

"Viêm ruột cấp tính là bệnh nguy hiểm. Cô nương, cô có biết nó là gì không? Đừng ăn nói tùy tiện như vậy!" Thái y ở một bên nhịn không được nói.

“Viêm ruột cấp tính xảy ra do các tác nhân bệnh bên ngoài xâm nhập, nóng trong ruột; do ăn uống không đúng cách, gây tổn thương dạ dày; ăn no chạy vội, lo lắng tức giận, khí vận bị tắc nghẽn, v.v.. , dẫn đến ruột không dẫn truyền được, khí huyết ứ đọng, nhiễm trùng máu và khí đυ.c bị tắc nghẽn, nóng và ẩm ướt tích tụ trong ruột, gây ra viêm ruột."

Lý Vạn Thư hỏi thị nữ của Tư Minh Châu: "Công chúa có triệu chứng gì không?

" Gần đây có hay buồn nôn, nôn mửa và đi ngoài thường xuyên không?"

Lục Nha ngạc nhiên nhìn Lý Vạn Thư, đang định trả lời thì bị Tư Minh Châu cắt ngang: "Phụ hoàng, cô ta đang nói nhảm, con không có!"

Tư Minh Châu trừng mắt nhìn Lý Vạn Thư, như thể cô ấy đang tìm cách để trả thù.

Lục Nha vừa định mở miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

( chú thích : đau bụng khan là tên thường gọi của bệnh tả )