Chương 23: Hầu Tước Trở Lại

Lý Vạn Thư trở về nhà, cô giải thích vài câu với anh trai rồi đi thẳng vào trong viện.

"Thanh Chi, đi bóng gió cho dì Đỗ, nói rằng Hầu tước sẽ sớm trở về." Lý Vạn Thư mỉm cười, Lý Thiên đã trở lại và cuộc vui sắp bắt đầu.

"Nô tài hiểu ạ!" Thanh Chi mỉm cười xoay người đi ra ngoài.

Lý Vạn Thư trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, cô hy vọng năm mới sẽ đến sớm, để sau Tết cô có cớ về thăm ông ngoại.

Người ông mà cô cảm thấy vô cùng có lỗi nhưng cũng vô cùng yêu thương.

Trước cổng Hầu phủ, một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại, Lý Thiên dẫn một người phụ nữ trang điểm đậm bước xuống xe.

Cố phu nhân đón Lý Thiên ở cửa, không ngờ người xuống cùng Lý Thiên lại là dì Đỗ, bà ta tức giận nghiến răng nghiến lợi.

"Lão gia về rồi, dọc đường đi có mệt không?" Cố phu nhân nói xong liếc nhìn dì Đỗ, con khốn này tới khi nào vậy?

"Vẫn ổn.." Lý Thiên mặc dù sắp bước vào tuổi trung niên nhưng dung mạo vẫn tuấn tú, dấu vết thời gian vẫn chưa xóa nhòa dung mạo của ông ta.

" Đại nhân, xin người nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi! Đồ ăn tôi đã chuẩn bị sẵn, đều là những món mà Hầu tước thích ăn. Tôi ngày đêm mong đợi Hầu tước trở về!" Dì Đỗ kêu lên, vẻ mặt tràn đầy tình cảm lo lắng.

"Ừ, Ngọc Liên vẫn là ân cần nhất!" Lý Thiên rất hài lòng với dì Đỗ.

"Hầu gia, tôi đã chuẩn bị đồ ăn rồi, chỉ chờ Hầu gia về dùng thôi!" Cố phu nhân nghe vậy liền lo lắng, bà ta đã chuẩn bị vất vả như vậy, nhưng khốn kiếp, Đỗ phu nhân đã đến trước.

"Làm sao ngươi biết ta trở về?" Lý Thiên ánh mắt sắc bén có chút lạnh lùng nhìn bà ta.

"Tôi..." Cố phu nhân thấy vẻ mặt của Lý Thiên không đúng, Lý Thiên ghét bị giám sát, nhìn thấy nụ cười như ý của Đỗ Thị, bà ta nhanh chóng đổi ý nói: "Không phải Hầu gia gửi thư nói sẽ sớm trở về trong vài ngày tới sao? Nhưng sao dì Đỗ lại về cùng với người?"Trong lời nói của bà ta có chút ghen ghét.



"Tôi vốn định đi cầu bình an cho Hầu gia, nhưng không ngờ trên đường lại gặp được Hầu gia, thế là chúng tôi cùng nhau trở về. Phu nhân, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, tôi thật sự không có ý gì khác.. ." Dì Đỗ ra vẻ yếu đuối nói một cách nhẹ nhàng.

"Cầu bình an? Tôi nghĩ rằng cô đang cố tìm hiểu về Hầu gia, rồi cô cố tình chặn lão gia trên đường phải không?" Cố phu nhân rất tức giận, không phải bà ta đang may váy cưới cho con mình sao?

Cố phu nhân rất để tâm về tin tức Hầu gia trở về lần này, con khốn này không thể nào biết trước được, nhất định là đã phái người đi dò xét.

“Phu nhân, người không thể nói những lời vô lý như vậy.” Đỗ phu nhân giật mình, đau lòng nhìn Lý Thiên: “Hầu gia, tôi không thể chịu đựng sự bất công như vậy một cách vô ích. Tôi tin rằng Hầu gia sẽ biết được những gì phu nhân nói có phải là sự thật hay không.”

Trong mắt Lý Thiên hiện lên một tia lạnh lùng, ông ta ghét người khác dò xét tung tích của mình, ông ta không quan tâm đến những âm mưu ở hậu viện, nhưng nếu liên quan đến ông ta thì không thể được: "Hai người im đi, chuyện này tự mình giải quyết đi. Ta cũng sẽ điều tra, nếu để ta phát hiện, ta sẽ không khoan dung đâu."

Nói xong, ông ta cởϊ áσ choàng đi vào nhà.

Trong mắt Lý Thiên,

không ai hay bất cứ điều gì quan trọng bằng sự thịnh vượng của ông ta và gia tộc.

Cố phu nhân sợ đến mức không khỏi lùi lại một bước, bà ta biết tính tình của Lý Thiên, nếu thật sự bị phát hiện, bà ta nhất định sẽ không có kết quả tốt.

"Phu nhân, sau này tốt nhất bà đừng làm việc tùy tiện đổ oan, nếu không người chịu thiệt là bà, lúc đó có hối hận cũng không kịp!" Bà ta và Cố phu nhân đã ghét nhau hơn mười năm.

"Đỗ phu nhân, ngươi đừng quá sớm kiêu ngạo, sớm muộn Hầu gia cũng sẽ nhìn ra bộ mặt thật của ngươi. Ngươi chính xác là một con khốn." Cố phu nhân nhìn bộ dáng thanh tú của Đỗ Thị, trong lòng cảm thấy vô cùng ghen tị.

"Phu nhân, người nói không sai, ta so với phu nhân không bằng một nửa!" Đỗ Thị cười thừa nhận mình không phải người tốt, nhưng so với Cố phu nhân thì tốt hơn rất nhiều.

"Ngươi..." Cố phu nhân tức muốn hộc máu.

"Phu nhân, người phải bảo trọng chính mình!" Đỗ Thị ý tứ mỉm cười, bước đi.

"Con khốn!" Cố phu nhân tức giận giậm chân trước cửa, ánh mắt lạnh lùng, Lý Mỹ Ngọc sắp đến tuổi cầu hôn, ba ta muốn xem Đỗ phu nhân có thể kiêu ngạo đến mức nào.



Nghĩ tới Lý Thiên sẽ điều tra, da đầu bà ta tê dại, đã nhiều năm như vậy, Lý Thiên cũng không biết nhiều chuyện trong nhà.

"Tiểu thư, Hầu gia đã vào phủ, hai người kia cũng làm ầm ĩ, nói Hầu gia muốn điều tra Cố Thị! Ông trời thật là có mắt." Trong mắt Thanh Chi tràn đầy ý cười, đây là lần đầu tiên đã lâu kể từ khi cô bước vào phủ mà lại có tin tốt.

Lý Vạn Thư nhìn quyển sách với các đơn thuốc, khóe miệng nhếch lên, Thanh Chi chưa bao giờ gọi Cố Thị là Cố phu nhân, bởi vì trong lòng cô ấy chỉ có mẹ cô là phu nhân, cô cười nói: "Tương lai sẽ là mắt nhắm mắt mở. Vẫn còn nhiều lắm!"

"Hả?" Thanh Chi bối rối không hiểu Lý Vạn Thư đang nói gì.

“Hầu gia đã trở lại, ngài ấy không muốn nói gì với tôi sao?” Cô biết Thanh Chi là người điềm tĩnh và thận trọng trong mọi việc.

"Tiểu thư đang nói gì vậy? Nếu Hầu gia yêu tiểu thư, ông ta sẽ không bỏ mặc cô nhiều năm như vậy. Ai biết những năm này tiểu thư đã phải chịu đựng điều gì? Nếu Hầu gia có chút thương xót, phu nhân sẽ không..." Thanh Chi không thể không nói tiếp được nữa, cô ấy bắt đầu rơi nước mắt.

Lý Vạn Thư im lặng, hiện tại cô không còn mong đợi gì từ cha, kiếp này cô chỉ đối xử tốt với những người đối xử tốt với mình và yêu thương những người cô yêu thương.

“Đi nói với anh trai tôi, để anh ấy bình tĩnh vài ngày, cũng để anh ấy chịu khổ vài ngày!” Cô thực sự sợ anh trai mình lại đắc tội với Cố phu nhân.

"Vâng, em hiểu!" Thanh Chi nới rồi đi ra ngoài.

Sau khi Thanh Chi rời đi, Lý Vạn Thư đặt cuốn sách y thuật của mình xuống và nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt cô có một chút buồn bã.

Nhớ kiếp trước, cô vui mừng và mong đợi đến gặp Lý Thiên, nhưng khi nhìn thấy cô, Lý Thiên không nhận ra cô là ai và nói cô là một con hầu thô lỗ. Sau khi biết cô là ai, ông ta thực ra có chút chán ghét.

Cô không thể hiểu được, cho dù Lý Thiên không thích mẹ cô thì ông cũng sẽ không đến nỗi ghét cô!

Sau này, cô dần hiểu ra và nhìn rõ Lý Thiên, người mà Lý Thiên yêu quý nhất chính là bản thân mình, trong mắt ông ta, những đứa trẻ này chẳng qua chỉ là lá cờ của gia tộc mà thôi.

Lý Vạn Thư nhẹ nhàng thở dài, lau đi nỗi buồn trong mắt, may mắn thay, mọi chuyện đều có thể làm lại được.